Hang Won theo YunHo về Hàn Quốc, Jung YunHo mua một căn nhà ở nội thành, là chọn cho Hang Won, không lớn, nhưng Hang Won bố trí căn nhà rất đẹp, vừa ấm áp vừa sạch sẽ, giống như ngôi nhà của bé gái, Jung YunHo cũng không quan tâm, dù sao chỉ là cho Hang Won một chỗ ở, không biết vì sao, hắn không muốn mang cậu ta vào trong nhà mình, dù sao vẫn cảm thấy khó chịu, Jung YunTae sau khi nghe xong liền mắng hắn là đồ thích tự an ủi, trong lòng vẫn còn nhớ mong Kim JaeJoong. Có lẽ là, Hang Won quả thực đã thay thế nó ở một chút phương diện nào đó, cậu ta giống như Kim JaeJoong vài năm trước vậy, giúp dọn dẹp nấu cơm trong nhà, không bỏ sót thứ nào, có khi Jung YunHo về nhà vào rạng sáng, cậu ta vẫn đang ngồi trên ghế sofa đắp chăn mà chờ, sau đó hâm bát cháo cho hắn, cùng nhau tắm rửa, đôi khi, Hang Won có thể nhìn thấy bộ dạng mặc âu phục của Jung YunHo trên TV, cảm thấy rất đẹp trai.
Hôm nay, Jung YunHo vẫn xã giao đến rạng sáng, lúc về nhà thì đã hơn ba giờ, Hang Won đang chợp mắt đột nhiên tỉnh dậy, nhìn chiếc xe ở dưới lầu, cậu ta biết Jung YunHo về quay về, hâm cháo, mở nước trong bồn tắm lên, cầm đồ ngủ bỏ vào trong phòng tắm, xếp giày ra cho hắn, Hang Won sửa sang lại mái tóc của mình trong gương, cửa mở ra.
Thân thể của Jung YunHo có chút bất ổn, xem ra đã thật sự uống rất nhiều, Hang Won đỡ lấy hắn, đi được vài bước liền ngã xuống ghế sofa trong phòng khách, không nói câu nào, Jung YunHo đột nhiên hôn Hang Won, mang theo mùi vị của cồn rượu, trên người Jung YunHo nóng hổi, hôn đầy bá đạo, kéo áo ngủ của Hang Won xuống.
“Đừng… Đừng, YunHo hyung… Anh đi tắm… trước đi.” Hang Won bị chặn miệng đến mức nói không ra lời.
“JaeJoong…!” Jung YunHo nhắm mắt lại, mê loạn mà nói.
Hang Won không tức giận, chỉ kiên quyết lôi Jung YunHo lên, kéo vào trong phòng tắm, cởi quần áo ra, Hang Won lăn qua lăn lại một hồi, quần áo cũng ướt hơn nửa, sau đó, dứt khoát cởi sạch ra, đỡ Jung YunHo đã bất tỉnh nhân sự lên, khổ cực mà tắm rửa. Lúc Hang Won nửa kéo nửa đẩy một Jung YunHo đã được tắm rửa sạch sẽ lên chiếc giường trong phòng ngủ, trời đã sắp bừng sáng.
Đầu Hang Won có điểm đau, tùy tiện ngã xuống bên Jung YunHo, chìm vào giấc ngủ.
Lúc Hang Won bị chiếc di động vẫn không ngừng rung lên trong phòng khách đánh thức, đầu càng ngày càng trở nên nặng trĩu, mà Jung YunHo thì vẫn ngủ say như chết ở bên cạnh, Hang Won đến phòng khách, nhẹ nhàng chạm vào nút từ chối cuộc gọi màu đỏ, chiếc di động rung rung im được hai giây, sau đó lại tiếp tục vang lên, có lẽ là thật sự có chuyện, trong lòng Hang Won nghĩ vậy, cậu ta nhìn Jung YunHo đang ngủ sây, trong lòng rối loạn, tiếp điện thoại.
“Ho hyung! Anh tới mau đi, tập đoàn họ Jung xảy ra chuyện rồi…!”
Hang Won nghe xong lời này, nhanh chóng gọi Jung YunHo dậy, sau khi Jung YunHo vốn đang ngái ngủ mơ màng nghe xong điện thoại, hắn liền nhíu mày, Hang Won rất biết điều mà cầm quần áo tới, Jung YunHo mặc xong, nhanh chóng rửa mặt, đi giày, trước khi đi, nói với Hang Won.
“Tôi về công ty một chuyến.” Sau đó liền rời đi.
Một phê hóa1 của tập đoàn họ Jung bị tra xét, buôn lậu súng ống vận chuyển đến vùng Trung Đông, tình hình rất kỳ quái, có lẽ là bị người nào đó mật báo, nhưng nguồn cung lại hướng về phía Heum Yang, nhưng phê hóa này không phải của Heum Yang.
“Chuyện gì đã xảy ra, đang yên lành tốt đẹp mà sao lại bị báo cáo rồi, hàng hóa đã ký kết trong hợp đồng làm ăn đâu?” Jung YunHo triệu tập mấy trợ thủ đắc lực lên, mấy năm gần đây tập đoàn họ Jung không gây ra việc gì, đột nhiên lại nhảy ra chuyện như vậy, lời đồn đại không tốt chắc chắn sẽ khó tránh khỏi, bây giờ điều có thể làm duy nhất chính là hạ tổn thất đến mức tối đa.
“Phê hóa lần này vì lượng thiểu2, trang bị hàng hóa trực tiếp nên không có tiễn trám3, là hàng hóa liên quan đến bên Trung Đông, ở đó không định kiếm tiền, mua một cái mặt mũi, mà ai biết được chứ…”
“Mẹ nó, điều tra ra là ai chưa?” Jung YunTae cáu tiết, YunHo chỉ ngồi ở một bên, không nói gì, kỳ thực đầu vẫn còn choáng váng, chưa tỉnh khỏi cơn say rượu từ tối hôm qua.
“Đang điều tra, tôi cảm thấy lần này bọn chúng đang cảnh cáo chúng ta.” So Gaye nói.
“Mẹ nó, thằng nào dám cảnh cáo Jung YunTae anh chứ, những cuộc buôn bán này trong sáng hay đen tối đều rất rõ ràng, cảnh cáo ông nội nó thì có ý, fuck.” Jung YunTae hút thuốc, tâm tình rất tệ.
“Được rồi, So Gaye, cậu điều tra bên Heum Yang đã xảy ra chuyện gì đi, chuyện không rõ ràng này chẳng phải chỉ đẩy Hâm Dương vào trong chỗ chết thôi sao? Ai có bản lĩnh như vậy chứ, dám gây khó dễ cho tập đoàn họ Jung và Heum Yang.” Jung YunHo cảm thấy rất kỳ quái, thật ra khi nghe thấy tin này, trong đầu hắn lập tức hiện ra hai từ Ji Min, có thể cùng đoạt lấy việc buôn bán chính là Heum Yang, nhưng lần này, tổn thất của Heum Yang to lớn hơn tập đoàn họ Jung nhiều. Tập đoàn họ Jung bị điều tra con đường vận chuyển, cùng lắm là dùng tiền dẹp yên giới truyền thông, giải thích là bị người hãm hại, không biết là hàng đã bị đổi, tổn thất một chút về mặt truyền thông mà thôi, còn Heum Yang xem ra phải lao đao một thời gian rồi…
Mấy ngày còn lại Jung YunHo không ngừng ở công ty xử lý đủ loại chuyện, hắn và So Gaye vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười giả dối mà trả lời giới truyền thông, Jung YunTae không làm được chuyện này, anh vẫn thấy đám phóng viên giới truyền thông vô cùng phiền phức, cho nên có lần thời sự phát tin Jung YunHo nói lời khó nghe với một nữ phóng viên: “Có phải cô ăn nằm với đàn ông nhiều quá, kinh nguyệt không đều cho nên nói chuyện cũng y như ăn shit không?” Sau đó, Jung YunTae không bao giờ mang YunTae dự họp bất kì hoạt động nào của giới truyền thông nữa.
Ngày đó Jung YunHo vừa quay về từ bên ngoài, sau khi vào cửa lớn của công ty, nhìn thấy Hang Won nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, nếu không gặp cậu ta, Jung YunHo đã quên đi sự tồn tại của Hang Won rồi, sau khi Hang Won nhìn thấy Jung YunHo vào cửa, liền đi về phía hắn.
“Sao cậu lại tới đây.” Jung YunHo dừng lại, hỏi.
“Em đến thăm anh, mấy ngày nay chắc chắn đã mệt muốn chết rồi đúng không, em làm cháo, còn có chút sườn lợn.”
Jung YunHo tiếp nhận hộp cơm trong tay, nói:
“Gần đây bên này rất loạn, tốt nhất cậu đừng tới, nếu buồn thì cậu về Mỹ trước đi, tôi phải ở lại đây làm thêm một chút nữa.” Giọng nói của Jung YunHo rất bình ổn.
“A, không cần, không buồn, bình thường em hay đi dạo phố lắm, rất tốt, anh không cần phải quan tâm đến em đâu, em chỉ tới đây, thăm anh…” Sau khi nói xong, Hang Won cẩn thận mà vẫy vẫy tay rồi cúi đầu bước đi, Jung YunHo nhìn cậu ta rời đi, sau đó lên thang máy, đưa hộp cơm cho trợ lý.
“Ai ya, để em xem nào, miếng sườn lợn này ngon ghê ta! Jung YunHo, anh đổi đầu bếp rồi à, còn đưa cả cơm về đến nhà cơ đấy.” Jung YunTae gặm ngốn gặm nghiến miếng sườn lợn, còn trêu chọc Jung YunHo.
“Anh chưa từng ăn thịt hay sao vậy, có mỗi miếng sườn lợn mà sao thấy anh ăn còn vui hơn đám người trong tiệc triều đình Hán Thanh thế?” So Gaye ném một hộp khăn tay lên người Jung YunTae, có chút bất mãn mà nhìn khóe miệng trét đầy nước sốt của Jung YunTae.
Jung YunTae toe toét cười, nói: “Không không không, tiệc triều đình Hán Thanh cũng không bằng cơm ngon vợ làm, đúng không nè, vợ ới, em tới ăn một miếng đi, tới đây tới đây, anh đút cho em…” Nói xong liền dùng đũa gắp một miếng sườn lợn đưa vào trong miệng So Gaye.
“Anh cút đi, tôi không ăn.” So Gaye đẩy tay Jung YunTae ra, bước tới trước mặt YunHo đang xem văn kiện.
“YunHo, tôi nghe nói, bên Heum Yang đã bắt đầu giam lỏng Kim JaeJoong rồi.” Một câu này của So Gaye khiến Jung YunHo nhíu chặt lông mày trong thoáng chốc.
“Là do Ji Min làm?”
“Là Ji Hwan.”
“Ô, sao ngay cả cha cũng kinh động thế nhỉ…”
“Chắc chắn là vì phê hóa này, Ji Min cảm thấy Kim JaeJoong đã động tay động chân.”
“Được, tôi biết rồi.”
Sau khi So Gaye nói xong, liền chuẩn bị rời đi, lúc sắp đi, liền ném một ánh mắt xem thường cho Jung YunTae đang nghiêm túc vùi đầu ăn thịt.
_______________
(1) Phê hóa: Là loại hàng hóa đóng kiện với kiểu dáng và giá tiền định sẵn có rất nhiều loại.
(2) Lượng thiểu: Là loại phê hóa được tự chọn kiểu dáng nhưng số lượng và giá tiền là nhất định.
(3) Tiễn trám: Là hình thức kinh doanh kiếm tiền có liên hệ về mặt hợp tác làm ăn.
(3 định nghĩa này đều do ss Trà Hoa Nữ giải thích)