Sau khi Hạ Duyên Bình trở về nhà, Lâm Đồng Chi dành toàn bộ thời gian ở nhà Trần Mặc. Không hiểu tại sao cô rất thích trêu chọc cục cưng xấu tính, mỗi lần nhéo nhẹ lên mặt cục cưng, nhìn khuôn mặt cục cưng thay đổi liên tục thì cô lại cười vui vẻ, làm cho hai vợ chồng Trần Mặc nhìn thấy một màn kia đau lòng không thôi.

Nhưng hai vợ chồng nhà này đều không nói gì cả, bởi vì Lâm Đồng Chi đã làm rất nhiều chuyện, tắm rửa xoa bóp cho cục cưng, mặc cho cục cưng đồ đã giặt qua nước ấm, cô chăm sóc cục cưng kiên nhẫn, tỉ mỉ không khác gì so với mẹ ruột. Trần Mặc nhìn cô than thở: “Cậu thích trẻ con như vậy, tại sao không hết hôn sớm một chút rồi sinh lấy một đứa?”

Lâm Đồng Chi đang lắc cái chuông đùa với cục cưng, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chuyện đó không biết ngày tháng năm nào mới thực hiện được.”

Trần Mặc cất cao giọng: “Còn Tiểu Hạ của chúng ta? Những lời này của cậu vứt Tiểu Hạ vào trong góc nào rồi?”

Lâm Đồng Chi cười “ha ha” một tiếng: “À, anh ấy sao, chỉ cần là chuyện không thực hiện được thì cũng không ôm hy vọng quá lớn sao?”

Trần Mặc không tiện nói thêm gì nữa, điện thoại trong nhà kêu vang “reng reng”, cô ấy đi nhận điện thoại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại vui mừng, chỉ nghe thấy cô nói một câu nịnh hót: “Anh, chị dâu.” Sau dó cô ấy bắt đầu thì thầm chuyện phiếm. Lâm Đồng Chi rất tự giác bế cục cưng vào phong bếp chơi đùa với nó, sau lại ra phòng khách nói chuyện với ông bà nội của cục cưng. Đến lúc cô đi một vòng trở lại, Trần Mặc vẫn còn nói chuyện điện thoại. Mãi khi cục cưng đói bụng hậm hực hướng mũi lên trời, lúc này Trần Mặc mới ngắt điện thoại ôm lấy con gái, Lâm Đồng Chi giúp cô ấy cất điện thoại xong, ống nói bị cầm đến nóng rực, cô không khỏi ai oán: “Không biết là người nào, có thể tán gẫu lâu như vậy?”

Trần Mặc đổi tư thế thoải mái, ôm con gái cho bú, một bên cười nói: “À, là Lăng Phong và Lưu Phong. Lưu Phong là người quen, cũng là học trưởng của mình, Lăng Phong là vợ anh ấy, là học tỷ của mình. Hai người là mỹ nam mỹ nữ ông trời tác hợp, hiện nay đang sống ở Bắc Kinh, hai, ba năm nay mình chưa gặp họ rồi.” Ánh mắt cô quét qua gương mặt Lâm Đồng Chi rất nhanh, không có ý tốt làm ra vẻ đột nhiên nhớ ra chuyện gì, “Đúng rồi, thiếu chút nữa thì mình quên mất, Lưu Phong ấy à, là hoa khôi của trường mà Tiểu Hạ thích nhiều năm đấy.”

Lâm Đồng Chi đang dọn dẹp phòng thì run tay một cái, ngay sau đó đã khôi phục thái độ bình thường. Trần Mặc không bỏ qua bất kì thay đổi dị thường nào của cô, cười trộm rồi tiếp tục thêm dầu vào lửa, “Mình đã kể với cậu chưa, có một năm vào lễ tình nhân, Tiểu Hạ mua chín mươi chín đóa hồng, đứng trước cửa ký túc xá của Lăng Phong rất lâu, chuyện đó đã trở thành truyền kỳ của trường nữ sinh chúng mình đấy.” Lâm Đồng Chi giống như chỉ nghe chuyện cũ của người lạ, chẳng qua chỉ “à” một tiếng, không tỏ vẻ gì cả, điều này không khỏi làm Trần Mặc mất hứng. Cô đang muốn phát hỏa nhưng cơ thể vừa chuyển động quấy rầy cục cưng, nó nhăn mặt khóc ầm ĩ.

Không nghĩ tới người kia từng yêu như vậy, đều là người trưởng thành, có thể thông cảm được, mặc dù bây giờ nhớ lại sẽ cảm thấy tình yêu trước kia rất khờ khạo, nhưng cũng rất thẳng thắn, không che giấu chút nào. Tại sao Lâm Đồng Chi cô không phải là người yêu nồng cháy như con thiêu thân lao đầu vào lửa được chứ? Lâm Đồng Chi muốn nhếch miệng cười bày tỏ mình không quan tâm hoặc là mình cũng chung cảnh ngộ, nhưng miệng cô không nhếch được lên một độ nào, cô phát hiện mình không thể cười nổi. Ngực có một loại cảm giác hơi buồn bã mà không phát tác được, chín mươi chín đóa hồng, cô cúi đầu, lễ tình nhân tặng chín mươi chín đóa hồng thì có ý nghĩa gì? Nhưng tại sao anh ta chỉ nới với mình: “Thật là thơm! Hôm nay có canh gì vậy?” Lần nào anh ta cũng lặp lại vấn đề đó giống như tiếng chuông đồng hồ, rốt cuộc người bình tĩnh như Lâm Đồng Chi cũng phát ra tia lửa: “TMD, chẳng lẽ ở trong anh ta mình chỉ là người nấu canh thôi sao?”

Nếu người họ Hạ nào đó biết Trần Mặc lôi chuyện trường bọn bọ lưu truyền mà anh ta cho là ngu ngốc ra để nói, không biết anh ta có thể liều mạng với cô ấy hay không? Nhưng ngược lại, rất nhanh sau đó anh ta đã phát hiện (không bằng nói là cảm thấy) có điều bất thường.

Hôm nay lúc anh ta gọi điện cho Lâm Đồng Chi thì phát hiện người bình thường không bao giờ ngắt điện thoại trước, chỉ biết mỉm cười nghe anh ta càu nhàu lại không thấy đâu, cô chỉ nói sơ sơ vài câu, kêu ở đầu bên kia: “A, sườn sắp cháy rồi.” Anh ta nghe được tiếng kêu thì biết ý, lễ độ cúp điện thoại.

Hai ngày sau, cũng giống hệt lần trước gọi điện, cô mở miệng đã nói: “À, thật ngại quá, bạn bè đang ở dưới lầu, chúng tôi hẹn đi dạo phố, lúc rảnh sẽ gọi lại cho anh.” Cô cũng không chờ anh ta nói, “cạch” một cái cúp điện thoại. Anh cầm điện thoại đã ngắt kết nối, bất giác vừa tức giận vừa buồn cười, trời sinh cô không phải người biết giả bộ, muốn giả bộ cũng phải để ý đến không khí. Nhưng mà cô giận dỗi với anh làm anh cảm thấy hơi bất ngờ, ai nói đàn ông không phải kẻ đầu gỗ?

Lần này anh ngây người ở nhà lâu hơn trước kia nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn. Không phải căn nhà sửa sang lại khiến anh ta dễ chịu, mà là thái độ đối nhân xử thế chín chắn thận trọng khiến mọi người nhìn anh với thái độ thay đổi hẳn. Bình thưởng Lâm Đồng Chi luôn treo bên miệng mấy câu như “Thua thiệt chỉ chứng minh anh hay so sánh mình với người khác, cái đó có ăn được không?” hay là “Nói tiền không phải là vấn đề thì thường tiền tài mới là vấn đề lớn nhất.” Những câu răn dạy người trần tục uyên bác kiểu này lọt vào tai anh ta như rễ cây cắm thật sâu, anh ta phát hiện mình không còn oán hận như trước nữa. Lúc ở nhà, anh thường bày trò lấy lòng mọi người, cha mẹ hay nói đùa còn không kịp, về phần những người khác đối xử với anh thật tâm hay là giả vờ, anh cũng đều đáp lại bằng khuôn mặt mỉm cười. Trong lời nói của người khác còn có ẩn ý gì, anh cũng bình tĩnh hòa nhã không hề châm chọc nữa.

Sắp hết năm, ông nội hỏi anh ta có ở lại nhà không, giao công ty cho người khác xử lý. Lão thái gia lên tiếng chứng tỏ ông chuẩn bị đặc xá kiếp sống lưu lạc của anh. Anh lại làm như không nghe thấy, cười nói đúng mực: “Công ty vừa mới hoạt động, sao cháu có thể bỏ được? Nếu ông muốn nhìn thấy cháu, chỉ cần ông gọi điện cháu sẽ trở về.”

Ông nội đưa mắt nhìn anh hồi lâu, dường như muốn tìm dấu vết lấy lui làm tiến, hoặc là tỏ vẻ oán giận trên gương mặt anh, anh nhìn thẳng vào ông không chút sợ hãi, nói thật, trước kia không phải là anh không có oán giận, chung quy đều cảm thấy tới công ty nghiệp vụ nhỏ bé chẳng khác nào đi đày, một ngày nào đó anh ta sẽ trở về. Hơn nữa lúc đó anh ta không thể hiểu nổi Văn Đào, gác chuyện của mình lại rồi chạy đến địa phương nhỏ chịu khổ, giúp anh gây dựng trụ cột công ty. Mãi cho đến lần về nhà này, ở không được mấy ngày anh đã thấy nơi này quá mức buồn chán, nước cũng không ngọt, phòng ốc trong nhà tuy lớn nhưng trống vắng không có hơi thở con người, các anh em bị trưởng bối quản thúc khổ không nói nên lời – mà mình có tay có chân, không cần lệ thuộc vào người lớn giống như mấy anh em khác. Anh bắt đầu nhớ công ty nhỏ của mình, mặc dù chỉ là chim sẻ nhỏ bé, nhưng cũng là do mồ hôi anh tạo nên, đó là sự nghiệp thuộc về mình, hoàn toàn thuộc về mình. Anh nhớ đến căn phòng nhỏ bé đơn sơ nhưng không thiếu đi âm áp, cùng với người nào đó.

Tết âm lịch năm nay muộn hơn mọi năm, còn tám này nữa là đến lễ tình nhân, anh ta ở nhà đến phát ngán, dường như lấy tâm trạng đào tẩu thành công đi tàu về phía Nam. Anh còn suy nghĩ muốn vào thành phố trước lễ tình nhân, cũng Lâm Đồng Chi trải qua lễ tình nhân đầu tiên của họ. Giữa những người đang yêu nhau, đó không phải là “tiểu biệt thắng tân hôn” sao?

Nhưng Lâm Đồng Chi là người vô cùng không hiểu phong tình, buổi tối ngày lễ tình nhân, vừa mới trải qua tám tiếng ngồi tàu, Hạ Duyên Bình rất hào hứng gọi cô ra ngoài. Cô không thể không chấp nhận, chính là đến chậm mười mấy phút đồng hồ so với giờ hẹn, Nhưng dù sao cũng vừa trải qua những ngày tạm chia xa, mới đầu thấy cô anh rất vui vẻ. Hạ Duyên Bình hỏi ý kiến cô muốn có buổi tối lễ tình nhân thế nào, ánh mắt cô đảo qua tay anh thật nhanh, thấy hai tay trống trơn, quần áo trên người cũng không giống như có thể giấu được hoa, đầu liền cúi xuống, lơ đãng nói: “Ăn thịt bò bít tết đi.”

Bữa cơm Tây vào lễ tình nhân có giá như thế nào, Lâm Đồng Chi hung hăng không nhìn giá niêm yết trên thực đơn, thuận tay chọn lấy một món ăn sang trọng đắt giá nhất, “Sao phải tiết kiệm tiền giúp anh ta chứ?” Lâm Đồng Chi vô cùng oán hận, “Mình ăn nhiều hơn nữa cũng không bằng chín mươi chín đóa hồng kia đâu.”

Suy nghĩ như vậy, trong lúc vô tình, bất kể là rượu New Zealand còn là rượu đỏ 1986 năm, bất kể là ăn hay uống, dù sao mỗi loại thức ăn kia vào miệng cô đều như đang nhai hoa hồng, hơn nữa còn mang theo địch ý. Hạ Duyên Bình nhìn thấy vẻ mặt sinh động của cô, bất giác mỉm cười, anh móc ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo như biểu diễn ảo thuật, đưa nó cho cô.

Sự yêu thích của phái nữ đối với quà tặng thúc giục Lâm Đồng Chi mở chiếc hộp ra, bởi vì trên mặt chiếc hộp là dòng nhãn hiệu nổi tiếng vô cùng quen thuộc với người dân trong nước nên Lâm Đồng Chi hít một hơi lạnh, nhất thời bản chất thích vơ vét của cô thể hiện thật nhuần nhuyễn, cô vội mở nắp ra. Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, một viên hồng ngọc màu đỏ hình trái tim gắn ở chính giữa, màu của hồng ngọc đỏ sâu như biển, trang nhã mà tinh xảo, kết hợp được với mọi loại trang phục.

Hạ Duyên Bình còn đang căng thẳng, rõ ràng nhìn thấy cô yêu thích như mạng, trong giọng nói còn cố tình ra vẻ thân sĩ: “Khẩn cấp quá không có thời gian chọn lễ vật, thích là tốt rồi.” Thật ra thì năm trước anh cùng mẹ đi dạo phố, vào trong cửa hàng giá đắt muốn chết thì thấy sợi dây này, nhất thời hai mắt anh sáng rực lên, trực giác mách bảo nó thích hợp nhất với cô, nhưng mẹ đang ở bên cạnh, anh cũng chỉ có thể giả bộ không quan tâm chút nào, chẳng qua là đi dạo phố với mẹ thôi, cho đến khi mẹ anh sang phố bên cạnh đi thử quần áo một lúc, anh mới chạy lộn trở lại nhanh như một làn khói mua nó về.

Đầu tiên là Lâm Đồng Chi vui đến rạo rực nói tiếng “Cảm ơn”, sau đó đặt dây chuyền lên cổ ướm thử, vốn mọi chuyện có xu hướng bình yên, chẳng ngờ Hạ Duyên Bình uống một muỗng canh đuôi bò, nhíu mi đánh giá: “Canh này không ngon như canh cô nấu.”

Lẽ ra đó là một câu lấy lòng, nhưng bởi vì không đúng thời điểm, hiệu quả cũng lập tức khác biệt. Trong lòng Lâm Đồng Chi suy nghĩ, chung quy đối với anh ta mình chỉ là người nấu canh. Cô hết nhẫn rồi lại nhịn, chẳng hiểu tại sao, thường ngày ở cơ quan cô là người vô cùng nhẫn nại chịu cực khổ, nhưng lúc này trong tròng giống như ấm nước sôi, hơi nước bốc lên nắp kêu vang “ùng ục”.

Đợi đến khi Hạ Duyên Bình dùng giọng điệu nghiêm túc nói chính sự với cô: “Cuối năm nay mặt tiền cửa hàng của em hết kỳ hạn cho thuê nhỉ? Không bằng cho tôi thuê đi.” Một câu được nói ra vào lúc này, rốt cuộc cô hung dữ nói một câu: “Tôi không phải người nấu canh!”