Vạn Sinh Nhất Niệm

Chương 15: 15 Vương Phi Vào Bếp Thật Đáng Sợ!

Sau khi dùng các chiêu trò dụ dỗ, cầu xin còn có cả nịnh nọt lấy lòng nhưng Hàn Sơ có vẻ vẫn còn tức giận, nàng quyết định chơi lớn một lần luôn.

- Thu Ý canh chừng bên ngoài, Thu Họa giúp ta một tay

- Dạ

Hai nha hoàn theo phân phó của nàng mà ai làm việc nấy.

Khinh Ti loay hoay một lúc chuẩn bị nguyên liệu, nàng nhìn đến cái bếp lò mà không khỏi đau lòng.

Ở hiện đại nàng toàn dùng bếp điện, lò vi sóng, đến cái bếp lò nấu bằng củi nàng còn chưa thấy qua.

Bây giờ bắt nàng nhóm lửa thật sự là làm khó nàng mà.

- Vương phi, hay để nô tỳ giuộc người nhóm lửa

- Không cần, đã làm thì phải làm đến nơi chứ

Chơi lớn mà nàng nói đến chính là nấu ăn cho hắn đấy, đừng ai nghĩ bậy đó nha!

Mà nếu đã quyết định thì đương nhiên nàng phải tự làm hết để tỏ thành ý chứ.

- Vậy...!Vương phi cố lên !

- Ừm, hết nước rồi, muội ra ngoài xách nước giúp ta đi

- Dạ, nô tỳ đi ngay

Thu Họa chạy ra ngoài giếng nước để lấy nước về cho nàng.

Khinh Ti cắn môi nhìn bếp lò cuối cùng hạ quyết tâm xắn tay áo lên, nàng hì hục chất củi vào rồi nhóm lửa.

- A! Cháy rồi!

Ông trời thật không phụ lòng người, sau một quá trình gian nan ngọn lửa cuối cùng bùng lên.

Nàng phấn khích đến nỗi hét lên, Thu Họa vừa xách nước về tới nghe vậy liền hiểu lầm.

Nàng ấy quăng luôn thùng nước chạy ra ngoài.

- Người đâu, nhà bếp cháy rồi, mau dập lửa đi!

Người làm trong phủ đang làm việc nghe Thu Họa hô, ai nấy đều mang thùng đến giếng lấy nước.

Cả đám người xách theo thùng nước ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến nhà bếp, động tác nhanh nhẹn dội nước.

Nàng còn đang trong hạnh phúc vì nhóm lửa thành công thì cả đám người xông vào tạt nước làm lửa tắt luôn.

Khinh Ti ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đám người vừa đến còn ngơ ngác hơn, Thu Họa gãi đầu cười trừ.

- Hì hì, xin lỗi mọi người, chỉ là hiểu lầm, mọi người tiếp tục làm việc đi

Thu Họa xin lỗi mọi người, bọn họ biết chỉ là hiểu nhầm ai nấy thở ra một hơi rồi trở về làm việc của mình.

Cháy rồi trong miệng của nàng là nói bếp lửa cháy rồi, vậy mà Thu Họa nỡ lòng nào hiểu lầm rồi dập tắt lửa của nàng.

- Thu Họa, bắt đền đấy!

- Lần này để nô tỳ làm cho, người chỉ nấu thôi

- Chứ bây giờ còn có thể làm sao nữa, nhanh lên, hắn sắp về rồi

Thu Họa bắt tay vào nhóm lửa lại từ đầu, lần này có vẻ như dễ dàng hơn lần trước.

- Được rồi, còn lại để ta, muội ra ngoài canh chừng cùng Thu Ý đi

- Một mình người có ổn không?

- Ổn mà, tin ta đi

Câu tin ta đi của nàng sao lại khiến Thu Họa lo lắng đến vậy kìa, nhóm lửa còn không xong thì nấu ăn làm sao được.

Mặc dù không tin nhưng lại không nỡ để nàng thất vọng, Thu Họa đành ra ngoài đợi.

- Vậy người cần gì nhớ gọi nô tỳ

- Ừm, ta biết rồi

Thu Họa ra ngoài rồi đóng cửa lại, bọn họ không nhìn thấy nàng làm cái gì, cũng không biết thành quả ra sao.

Sau cả gần nửa ngày chiến đấu trong phòng bếp, nàng cuối cùng cũng hoàn thành mấy món ăn.

Để cho hắn một bất ngờ, nàng đặt đồ ăn vào trong khay rồi đậy lại, mọi người không ai thấy bên trong là món gì.

- Vương phi, Vương gia về rồi

- Ta ra ngay đây

Nàng bưng khay thức ăn đặt lên bàn, Hà Thụy đúng lúc dẫn hắn đến.

Hàn Sơ nghi ngờ nhìn khay thức ăn trên bàn rồi nhìn sang nàng.

Mặt nàng dính đầy nhọ nồi còn chưa rửa sạch, dính một chút thì không đáng nói, đằng này cứ giống như phấn thơm mà trát lên mặt.

Phải thừa nhận rằng mặt Bao Công cũng không đen đến nỗi này.

Đầu tóc thì vương vãi vài cọng rau xanh, đã vậy nàng còn khịt khịt mũi, trông thật buồn cười.

- Phì, ha ha ha, nàng...!nàng làm gì ra nông nỗi này vậy?

- Nấu ăn cho ngươi chứ còn gì, còn cười nữa ta đánh đấy !

Uổng công nàng khổ sở nấu ăn cho hắn mà bây giờ hắn trông thấy nàng liền cười điên cười dại đến như này.

- Được, ta không cười, nàng đi rửa mặt trước đã rồi ra dùng bữa

- Trong lúc tay đi không được lén mở ra xem đấy có biết chưa?!

- Ừm, nàng đi đi

Khinh Ti vội vàng về phòng rồi sai nha hoàn đem nước lên tắm rửa.

- Aaa...a...a...!! Ai đây?

Nàng nhìn chính bản thân mình trong gương mà được một phen kinh hãi, có cần đến mức này không?!

" Hèn gì hắn cười đến trẹo quai hàm như vậy, ôi, hình tượng của ta!!"

Khinh Ti hậm hực nhìn bản mặt đen thùi trong gương, cái bản mặt này ban đêm hẳn sẽ dọa không ít người.

Có khi người ta nghĩ nàng là Hắc Vô Thường trong cặp Hắc Bạch Vô Thường cũng nên.

Không nhìn thì thôi, càng nhìn là càng thấy đau lòng mà!

- Xong rồi, ta đến rồi đây!!

- Nàng làm gì mà lâu quá vậy?

- Tắm rửa chứ còn làm gì!

Nói đến đó Hà Thụy còn có cả Thu Ý, Thu Họa đều bụm miệng cười trộm, hắn tuy không cười nhưng nàng biết hắn đã rất cố gắng.

- Các ngươi không được cười, ngân lượng trong tay ta đấy!

Không có gì có thể ngang với ngân lượng, bọn họ vừa nghe liền nghiêm túc đứng một bên, động một cái cũng không.

- Được rồi, dùng bữa thôi

- Xém nữa quên chuyện chính

Khinh Ti vui vẻ mở nắp thức ăn ra, ban nãy hắn cười bấy nhiêu thì bây giờ muốn khóc đến bấy nhiêu.

Bàn ăn đầy màu sắc nhưng khiến hắn ớn lạnh, nào có thức ăn nào kinh khủng như vậy đâu.

- Nàng giới thiệu một chút đi

- Đây là món cá nướng

Nàng chỉ vào đ ĩa thức ăn đen ngòm, hình như bị quá lửa rồi, con cá chuyển thành than luôn.

- Còn đây là món gì?

Hàn Sơ chỉ vào đ ĩa thức ăn có hơi nhão, nhìn ghê ghê làm sao.

Đây là lần đầu hắn thấy món này, rất mới lạ, cũng rất...!đáng sợ.

- Đây là món khoai tây nghiền, ngươi ăn nó thử đi

Chưa bao giờ hắn sợ sự ân cần của nàng như lúc này, Khinh Ti cầm lấy thìa múc một miếng đưa đến trước mặt hắn.

Hàn Sơ nhìn thứ nhão nhão nâu nâu trước mặt thật muốn bỏ chạy nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của nàng đành ép bản thân bình tĩnh.

- Ăn vào có...!chết không ?

- Làm sao như thế được, không chết được đâu, mau ăn đi

- Để ta tự ăn

- Không được, ta đút cho

Cái thìa vẫn cứ ở ngay trước mặt khác, Hàn Sơ nhắm hai mắt lại để nàng đút cho.

- Sao hả? Ngon không?

Hắn không trả lời chỉ ra sức gật đầu, tưởng vậy đã xong ai ngờ chỉ mới là khởi đầu của mọi đau khổ.

- Nếu ngon vậy ngươi ăn hết đi, trong bếp còn cả nồi to đấy

- Không cần, ta chợt nhớ còn sự vụ chưa giải quyết, nếu nhiều vậy hay là đem qua cho quận chúa đi, nàng ta rất thích món này

Mặc dù hắn biết việc này thất đức lắm nhưng còn cách nào khác đâu, chỉ đành đẩy sang cho nàng ta thôi.

Có trách thì chỉ trách nàng ta xui xẻo vào phủ ở làm gì, không thể trách hắn được.

- Ngươi nói cũng đúng, ta nên đem cho nàng ta một ít, ê này, còn chưa ăn xong mà!

Còn chưa nói xong thì đã không thấy người đâu, nàng thở dài rồi đến phòng bếp định mang đồ cho quận chúa Ninh Tâm..