Vân Mộng Thành Chi Mê

Chương 31: Thần Tiên Khả Tiếp

Phụng công công có vẻ như muốn đột nhiên xuất thủ, thu thập y để yên tâm Nam hạ, song y biết rất rõ, cả kinh thành này đã nằm trong sự khống chế tuyệt đối của lão, một chút tự do và quyền lực cuối cùng còn sót lại của Hoàng thượng cũng bị lão thái giám này đoạt mất, chỉ cần bắt sống được y, lão sẽ bức được y khai ra những người đồng mưu khác, trảm thảo trừ căn.

Phụng công công chẳng buồn để mắt, cây Hoàng kim can trong tay nâng lên hạ xuống, đánh bật hai viên thiết đạn tử bắn về phía mình, thần thái ung dung không tốn chút sức lực ấy khiến Ký Thiện trước giờ vẫn không dám đánh giá thấp lão càng thêm lạnh hết cả người. So về khí thế, y đã hoàn toàn bị Phụng công công áp đảo.

Ký Thiện vừa bật người đứng dậy, Phụng công công đã nhảy phốc tới trước, Hoàng kim can đập thẳng xuống mặt y.

Hai tên hộ vệ chạy vào.

Phụng công công quát lớn: “Không kẻ nào được tiến vào, xéo ra!”.

“Đang!”.

Hai chiếc Hộ tý thò ra khỏi ống tay áo, giao nhau chặn cây Hoàng kim can của Phụng công công lại.

Lão thái giám cười lên ha hả: “Hay thật! Trong ống tay áo ngươi còn đồ chơi gì nữa không?”.

Nói thì thong dong, nhưng tay lão thì không hề chậm trễ, chỉ trong nháy mắt đã nhấc Hoàng kim can lên rồi đập xuống, cứ vậy liên tiếp mười mấy lần, mỗi một cú đập đều nặng tựa ngàn cân, mỗi lần chỉ nhấc lên chừng một lóng tay, mỗi lần đều đập đúng vào nơi hai chiếc Hộ tý giao nhau, tốc độ cực nhanh, lực đạo nặng đến mức khiến người ta có cảm giác cánh tay Phụng công công không phải của người sống, mà là do một cỗ máy hết sức tinh vi phát động.

Ký Thiện không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngạnh tiếp đến cùng.

Võ công Phụng công công đã cao đến độ kinh thế hãi tục, vượt quá cực hạn về thể năng của nhân loại, nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ nhất chính là lão chỉ là một lão già không còn bao nhiêu thọ hạn nữa.

Tiếng kim loại chạm nhau vang lên liên miên bất tuyệt, thoạt nghe như một tiếng ngâm vang, nhưng sự thực lại do hơn mười tiếng động chát chúa hợp thành.

Đến cú đập thứ mười ba thì hổ khẩu Ký Thiện đã vỡ nát, mắt tai mũi miệng bắt đầu rỉ máu.

“Bình!”.

Phụng công công tung chân phải lên, một cước nhanh như thiểm điện đá vào tiểu phúc Ký Thiện, cả người y lập tức bay lên khỏi mặt đất, bắn vào chiếc thái sư ỷ kê sát tường, làm chân ghế gãy nát, sống lưng Ký Thiện đập mạnh vào tường, rồi trượt bịch xuống đất, trông thảm hại vô cùng.

“Đang, đang!” Hai chiếc Hộ tý tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Phụng công công không thừa thế truy kích, tả thủ lấy chút sợi thuốc trong túi ra, nhét vào đầu tẩu, kế đó lấy hỏa thạch ra đánh lửa, nhàn nhã hít vào một hơi.

“Ọe!”.

Ký Thiện phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt mất dần sắc máu, nhìn như lệ quỷ, hai mắt gườm gườm nhìn Phụng công công.

Phụng công công giơ một ngón tay cái lên với y, từ từ phả khói rồi tán thưởng: “Quả không hổ là người do ta dạy dỗ, trên người ngươi có phải mặc Lục Đinh Thần Giáp được Hoàng thượng ban cho không? Hoàng thượng đối với ngươi cũng không tệ lắm, năm đó Trấn Viễn vương hiến bảo giáp này lên, Hoàng thượng đã lén giữ lại, còn tưởng rằng ta không biết nữa chứ. Hoàng thượng thật ngốc, chuyện của người làm sao mà qua mắt nổi ta? Người thật không hiểu ta chút nào cả, thứ đồ chơi vớ vẩn này người thích giấu đi để tự an ủi bản thân, ta can thiệp làm gì? Huống hồ Huyền Vũ Tiên Giáp cao hơn mấy bậc đã ở trên người ta rồi. Nói thật cho ngươi biết, vừa rồi ta cũng rất muốn để tiểu Thiện ngươi đá cho một cước, xem ta có không chịu nổi mà phun cả máu tươi ra giống ngươi không. Hà! Có điều ta già quá, không thích đem sinh mạng ra làm trò đùa như thời trẻ nữa rồi!”.

Ký Thiện thở dốc, song mục ánh lên cừu hận sâu sắc, trầm giọng nói: “Đại công công tưởng rằng mình cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu sao? Để ta cho ông biết, ông nhìn lầm ta rồi, không phải ta không nhẫn nhịn được, khả năng nhẫn nại của ta tốt hơn bất cứ ai, bởi vì ta có một tâm nguyện, chính là chính mắt nhìn ông chết ngắc ra. Để hết thọ hạn mà chết thì tiện cho ông quá rồi”.

Phụng công công chẳng hề nổi giận, ngạc nhiên thốt: “Thì ra ngươi vì tư cừu, đến đây! Để xem có phải lại thêm một câu chuyện phục cừu ly kỳ khúc chiết hay không?”.

Ký Thiện vẫn ngồi dựa lưng vào tường, nhìn như có vẻ đã mất khả năng phản kháng, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: “Một ngày ta còn chưa chết, đại công công vẫn chưa nắm chắc được phần thắng trong tay”.

Phụng công công lập tức nhận ra có điều không ổn, hét lớn một tiếng, nhảy bổ về phía Ký Thiện ngồi cách đó hơn hai trượng.

Tiếng “lách cách” vang lên, hai mũi cương châm từ gót giày Ký Thiện xạ ra, nhằm vào cổ họng và tiểu phúc lão thái giám già, thế lao hung mãnh phi thường. Phụng công công võ công cao cường, song cũng không dám giở lại chiêu cũ, dùng Hoàng kim can cản lại, mà lập tức chuyển thế, lướt sang bên phải Ký Thiện. Cương châm bắn vào khoảng không.

Ký Thiện cười lớn: “Để ta cho đại công công xem trong tay áo ta còn thứ gì nữa”. Lời còn chưa dứt, lại có tiếng “lách cách”, một chiếc móc câu từ bên trong bắn vọt ra phía trái, “phách” một tiếng, đã móc vào mép cửa sổ bên đó, thủ pháp tinh diệu khiến người ta không thể không tán thưởng, có thể thấy Ký Thiện đã khổ công tập luyện rất nhiều.

Phụng công công gầm lên một tiếng, xoay người như cơn lốc, cây Hoàng kim can rời tay lao vút đi.

Tiếng “cách cách” lần nữa vang lên, Ký Thiện như con rối bị kéo vụt về phía cửa sổ.

“Bình!”.

Cây Hoàng kim can kích trúng chỗ tường Ký Thiện vừa dựa lưng vào.

Ký Thiện được kéo đến cạnh cửa sổ, liền bắn vọt lên, lộn một vòng lao ra bên ngoài.

Phụng công công đuổi ra tới nơi thì đã không thấy bóng y đâu nữa, ngoài vườn tối om vang lên tiếng “lách cách” của máy móc, có lẽ chính là Ký Thiện đang sử dụng dây móc để đào thoát.

Song mục Phụng công công sáng rực lên, rồi đột nhiên bật cười nói: “Đào tẩu thì có tác dụng gì chứ? Kinh thành này tuy lớn, nhưng không còn nơi nào cho ngươi dung thân nữa rồi. Hảo tiểu tử!”.

o0o

Cô Nguyệt Minh rời khỏi Hồng Diệp Lâu.

Lúc này y đã hoàn toàn không còn hứng thú đi tìm Tiền Thế Thần tính sổ nữa, mà sự thực thì cũng đã quá muộn rồi, bán dạ tam canh đi gõ cửa lớn Bố chính sứ ti phủ thì hình như cũng không được ổn cho lắm.

Y chìm đắm trong một xúc cảm kỳ dị, sinh mệnh của y cũng đã thay đổi, không còn ảm đạm như xưa nữa. Xúc cảm này là do minh ngộ của y với chính bản thân mình mà ra.

Y không còn là Cô Nguyệt Minh lúc rời khỏi kinh thành nữa.

Từ sau lần gặp gỡ bất ngờ với nữ nhi của Phu Mãnh ở bến đò, y bắt đầu thay đổi, quá trình thay đổi đó diễn ra cực kỳ chậm rãi. Cho tới khi Cô Nguyệt Minh y nhìn thấy chân dung của Vân Mộng nữ thần trong Tình Trúc Các của Bách Thuần, thế giới của y đột nhiên trở nên rộng mở, y tiến vào một vùng đất thần bí xưa nay chưa từng được tiếp xúc, thế giới của quỷ thần.

Bên trong Sở hạp rốt cuộc có đại bí mật kinh thiên động địa gì? Sao phải khiến Vân Mộng nữ thần thần thông quảng đại hộ vệ nó?

Cô Nguyệt Minh thật sự rất muốn biết, cảm xúc này xưa nay y chưa từng có bao giờ.

Y đã động tâm rồi.

Thế gian này cuối cùng đã xuất hiện sự vật khiến y phải động tâm.

Trong đầu y hiện lên hoa dung của Vô Song Nữ, câu nói mà nữ lang này nói với y, liệu có phải là đã nói từ kiếp trước? Tiền thế của y, có phải là cùng thời với Ô Tử Hư, hơn nữa cũng phát sinh ở bên trong Vân Mộng Trạch?

Trước đây, y chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề kiếp trước kiếp này, chưa bao giờ để tâm đến thuyết luân hồi, nhưng giờ đây lại không thể không suy tư về vấn đề này một cách sâu sắc.

Giả thiết y, Ô Tử Hư và nữ lang tự xưng Vô Song Nữ kia, tiền thế của cả ba người đều trải qua ở Cổ thành bên trong Vân Mộng Trạch, kiếp này lại như thế, vậy bọn họ luân hồi chuyển sinh có phải là chuyện ngẫu nhiên tình cờ, hay là do một lực lượng nào đó trong bóng tối khéo léo an bài. Nếu lực lượng này chính là tinh linh xinh đẹp ẩn sâu bên trong Cổ thành kia, vậy thì cả sự kiện này thật khiến người ta phải suy nghĩ.

Đúng như Tiết Đình Hao đã nói, có nhân ắt có quả. Nếu nhân của tiền thế biến thành quả của kiếp này, vậy thì những vướng mắc không thể giải thích của bọn họ, có lẽ bắt nguồn từ chuyện xảy ra trong Cổ thành năm đó.

Hơn ngàn năm trước, trong Cổ thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đó đã là quá khứ không thể vãn hồi, Vân Mộng nữ thần dùng pháp lực vô biên của mình khiến bọn họ trùng ngộ ở kiếp này, sau đó bị cuốn vào những chuyện liên quan tới Cổ thành theo nhiều cách khác nhau, nhưng làm vậy thì có ích lợi gì chứ?

Cô Nguyệt Minh càng nghĩ càng thấy ly kỳ, mê man trong bóng tối âm u không nhìn rõ cả ngón tay giơ lên trước mắt, không thể nào hiểu rõ được mình đang ở chốn nào.

Tương Quân Kiều hiện ra phía trước.

Chính là cảm giác hãm thân vào mê trận, không thể nào tìm thấy lối ra này đã khiến y cảm nhận được lạc thú, cảm nhận được kích thích và mới mẻ. Đến giờ khắc này, Cô Nguyệt Minh đã hoàn toàn hiểu được tâm thái vừa kinh lại vừa hỷ đó của Ô Tử Hư.

Y thật sự kỳ vọng Ô Tử Hư có thể dựa vào dị năng đặc thù của mình, dẫn y đến Cổ thành, không chỉ vì Sở hạp, vì dị bảo không biết tên trong Sở hạp, mà còn vì chân tướng của tất cả những chuyện này nữa.

Sinh mệnh y chưa bao giờ trở nên thú vị như lúc này.

o0o

Ô Tử Hư buộc chiếc thuyền nhỏ lại, lên bờ, đi về phía hậu viện của Phong Trúc Các.

Lời Cô Nguyệt Minh khiến hắn có cảm giác như vén được màn sương mù, đồng thời cũng khiến hắn cảm nhận được mình và tòa cổ thành trong Vân Mộng Trạch mà Cô Nguyệt Minh nói tới kia có quan hệ rất vi diệu, nhưng điều đó lại khiến hắn chìm đắm vào một màn sương mù còn dày đặc hơn gấp bội phần.

Đột nhiên, hắn khát vọng được chìm vào giấc mộng, chỉ có trong mộng, nữ thần của hắn mới có thể “tiếp xúc” với hắn, dẫn đạo cho hắn.

Nghĩ đến xuất thần, hắn đã đẩy cửa đi vào sảnh đường.

Dị biến đột nhiên phát sinh.

Một đạo hắc ảnh từ trên cao vụt xuống, hai chân liên hoàn đá vào mặt hắn, kình lực mạnh mẽ, tốc độ càng không để hắn có thời gian suy tính.

Ô Tử Hư giật mình sực tỉnh, không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng ngửa người ra sau, hậu chẩm chỉ cách mặt đất chưa đầy một thước, khả năng ứng biến mẫn tiệp đến kinh người.

Kẻ tập kích song cước đá vào khoảng không, không ngờ cứ thế lộn một vòng, nhào về phía sau hắn, thân thủ linh hoạt khiến người ta phải le lưỡi.

Ô Tử Hư không nghĩ ngợi nhiều, còn chưa bật thẳng người lại đã lăn sang một bên.

Ánh lửa lóe lên.

Kẻ tập kích hắn bước lại, tay xòe ra phía trước, chưởng tâm rực cháy một ngọn lửa đỏ hồng, trông như lửa chảy lên từ lòng bàn tay nàng vậy, cảnh tượng ngụy dị phi thường.

Ô Tử Hư ủ rũ ngồi dậy, nhìn nữ chủ nhân xinh đẹp của ngọn lửa, định nói mà chẳng biết nói gì.

Vô Song Nữ đi tới trước mặt nàng, đôi mắt thanh tú sáng lấp lánh nhìn hắn đang ngồi dưới đất chẳng thèm đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Ngũ Độn Đạo!”.

Ô Tử Hư cười khổ: “Cớ sao phải khổ vậy? Ta và cô nương không oán cũng chẳng cừu, tại sao phải vạch trần ta làm gì? Cô nương không biết tiểu đệ đã thầm ái mộ nàng hay sao?”.

Vô Song Nữ thản nhiên nói: “Ngậm cái miệng trơn tuột của ngươi lại. Ai thèm lật mặt ngươi chứ? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta hỏi gì, ngươi trả lời đó, sau này ngươi cứ đi đường cái quan của ngươi, ta cứ đi độc mộc kiều của ta, ai thèm quản chuyện của ngươi cơ chứ”.

Ô Tử Hư mừng rỡ nói: “Thì ra chỉ là vậy, xin cô nương cứ hỏi, tiểu đệ đây biết gì sẽ nói, nói là sẽ nói hết”.

Ánh sáng thu nhỏ dần, từ từ biến mất, đại sảnh lại chìm trong bóng tối.

Vô Song Nữ ngồi xếp bằng xuống trước mặt hắn.

Ô Tử Hư không hiểu hỏi: “Nếu là Bách Thuần cô nương xuất thủ thử ta thế này thì là chuyện hết sức đương nhiên. Nhưng cô nương vừa mới tới, đối với tình hình ở đây chỉ hiểu được phần nào, sao có thể xác định được ta là ai chứ? Nếu ta đúng là Lang Canh, hai cước vừa rồi của cô nương chắc chắn là đã lấy đi cái mạng nhỏ này của ta rồi. Nhưng cô nương quả tình là đã toàn lực xuất thủ, căn bản không có gì gọi là cước hạ lưu tình, rốt cuộc là sao vậy?”.

Vô Song Nữ bình tĩnh nói: “Là ta hỏi ngươi đáp hay là ngươi hỏi ta đáp đây?”.

Ô Tử Hư đành giơ tay đầu hàng: “Cô nương hỏi đi!”.

Vô Song Nữ nói: “Bức tranh ngươi tặng Bách Thuần là từ đâu mà có?”.

Ô Tử Hư nhớ lại lời Cô Nguyệt Minh nói, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác kỳ dị, lẽ nào nữ nhân trước mắt mình chính là một phần tử trong ván cờ vận mệnh này? Nghĩ đoạn, hắn bèn nói: “Sự tình là như vậy, cũng giống như cô nương biểu diễn ảo thuật vậy, ta cũng muốn mãi nghệ với mấy người bọn Bách Thuần cô nương, nên đã vẽ bức Vân Mộng nữ thần đồ. Bách Thuần còn lấy bức tranh này treo lên sảnh đường. Nếu không tin, cô nương có thể hỏi lại nàng ấy”.

Kế đó hắn lại thấp giọng hỏi: “Cô nương nhìn bức tranh đó có cảm giác gì đặc biệt không?”.

Vô Song Nữ lạnh lùng hỏi: “Nữ nhân trong tranh là ai? Đừng có giở trò cũ đó ra nữa, bằng không ta sẽ lập tức vạch trần thân phận của ngươi đấy”.

Ô Tử Hư thở dài: “Ta không thể không nói dối, là vì lúc đó ta muốn giấu Bách Thuần. Những điều đó hoàn toàn đều là sự thật, chỉ là địa điểm có thay đổi một chút, hơn nữa đến giờ ta cũng chưa rõ đó là thật hay là mộng nữa, sự tình này ly kỳ cổ quái đến cực điểm. Ta thật sự không gạt cô nương đâu”.

Tiếp đó hắn lại nói: “Ta hợp tác như vậy, không biết cô nương có thể giúp ta một việc khác không?”.

Vô Song Nữ giận dữ quát: “Câm miệng!”.

Ô Tử Hư chỉ cười khổ mà không nói gì.

Hơi thở Vô Song Nữ bỗng nhiên trở nên gấp gáp, một hồi sau mới khôi phục bình tĩnh: “Xảy ra ở đâu?”.

Ô Tử Hư chăm chú nhìn nàng, lợi dụng một chút ánh trăng ánh sao lọt qua cửa sổ, quan sát phản ứng trong mắt Vô Song Nữ, trầm giọng nói: “Vân Mộng Trạch! Vân Mộng Trạch ở phía nam Động Đình, phía Tây sông Tương”.

Vô Song Nữ không còn khống chế được bản thân, thân hình kiều mị run lên một chặp, nói không nên lời.

Ô Tử Hư thầm thở dài. Cô Nguyệt Minh nói thật không sai, tất cả bọn họ đều nằm trong sự bày bố của Vân Mộng nữ thần, càng lúc càng lún sâu, không thể nào thoát ra nổi. Nghĩ đoạn, hắn bèn nhổm người ra phía trước, thành khẩn nói: “Cô nương hãy kể lại tình hình lúc xem tranh cho ta nghe, có lẽ ta sẽ có một lời giải thích tương đối rõ ràng, đảm bảo rằng cô nương chắc không thể nào ngờ trên đời này lại có chuyện lạ như vậy”.

Vô Song Nữ nói: “Có phải ngươi đã ếm bùa lên bức tranh ấy?”.

Ô Tử Hư giơ hai tay lên nói: “Ta căn bản không biết yêu pháp, lại càng không biết niệm chú. Hà! Cô nương tin ta đi có được không? Nói cho ta đi! Lúc cô nương xem tranh, nữ thần có phải giống như sống lại bước ra khỏi đó đúng không?”.

Vô Song Nữ quả quyết nói: “Chẳng xảy ra cái gì cả. Ngươi ngồi đó không được cử động, không được nói gì. Chuyện bọn ta nói đêm nay, ngươi không được để lộ với bất cứ ai, bằng không ngươi biết hậu quả thế nào rồi đấy”.

Nói xong liền ngửa người ra sau, thân thể mềm mại như không xương, cứ vậy đập tay xuống đất, đảo ngươi về phía sau, ra đến giữa đại sảnh thì giơ tay lên trời.

Ô Tử Hư giờ mới nhận ra có một sợi trường tiên thả từ trên xà nhà xuống, chẳng trách nàng có thể nhảy từ trên xuống tập kích hắn như thế. Nhìn nàng nắm lấy cán roi, khẽ rung nhẹ một cái sợi trường tiên đã rơi xuống, rồi quấn vào lưng một cách thuần thục, đang định rời khỏi, hắn vội trầm giọng hỏi: “Nữ thần trong tranh có khả năng đến từ tòa Cổ thành trong Vân Mộng Trạch”.

Vô Song Nữ giật bắn mình, song mục sáng rực lên, quay lại nhìn hắn.

Ô Tử Hư vẫn ngồi trên mặt đất, giơ tay biểu thị đầu hàng khuất phục.

Vô Song Nữ do dự giây lát, rồi nghiến răng lao ra cửa.

o0o

Vô Song Nữ ngồi bên mép giường, cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Rời khỏi Bách Hí Đoàn, bước lên con đường tìm kiếm chân tướng sự thật, nàng mới biết đây là một con đường không có lối về. Nhục thể nàng cố nhiên là vô cùng mệt mỏi, song trái tim lại càng mệt hơn gấp bội phần.

Cảnh tượng nhìn thấy khi hôn mê ở Tình Trúc Các đã làm lung lay tâm trí kiên định bất di của nàng, khiến nàng mất đi phương hướng. Sự thực thì sau khi chôn thân cữu, nàng đã bắt đầu có cảm giác hoang mang không biết mình đang làm gì đó rồi.

Nàng không hiểu nổi bản thân mình, đã tới Vân Mộng Trạch, tại sao không lập tức đi tìm Cổ thành, nhưng rồi lại rời khỏi đó như để tránh nạn, đến Lạc Dương tìm Cô Nguyệt Minh tính nợ. Nàng sợ đàn sói hoang hoành hành trong thủy trạch, hay là sợ tòa Cổ thành ấy?

Ngũ Độn Đạo nói đúng, nữ nhân trong tranh đích thực đã sống lại, xuất hiện trong thần trí đã hôn mê của nàng.

Hắn dựa vào cái gì mà đoán được?

Trước khi nàng rời khỏi đó, Ngũ Độn Đạo đã cố ý nhắc đến Cổ thành. Lúc đó nàng quá chấn động, cảm giác bất an như bị hắn nhìn thấu, giờ hồi tưởng lại, chắc hắn cũng không biết được thân phận thực sự của nàng, nhưng lại như đã biết nàng và Cổ thành kia nhất định có quan hệ gì đó vậy. Còn nguyên nhân tại sao Ngũ Độn Đạo lại biết rõ chuyện của Cổ thành thì thật sự nàng nghĩ mãi mà cũng không thể nào hiểu nổi.

Trước khi tiếp xúc với Ngũ Độn Đạo, nàng chưa từng nghĩ đến hắn là người như vậy, hoàn toàn không trầm tĩnh, lạnh lùng, thần bí và cao thâm khó dò như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại, còn là một tên ngoan đồng không chịu an phận, suốt ngày rong ruổi khắp nơi tìm lạc thú, lúc nào cũng muốn tìm thứ gì đó trên người nàng vậy.

Có điều nàng chẳng có chút hiếu kỳ gì với bản thân Ngũ Độn Đạo cả, sự thực thì sau cái đêm thay đổi cả vận mệnh của nàng đó, Vô Song Nữ nàng chẳng còn hứng thú với bất cứ người nào nữa cả.

Cuộc sống mòn mỏi trốn chạy này đã khiến nàng mệt mỏi lắm rồi, huống hồ giờ cả lý do duy nhất để sống nàng cũng không còn nữa.

o0o

Lúc Hoa Mộng phu nhân bước vào đại sảnh, Phụng công công đang ngồi bên chiếc bàn tròn kê giữa nhà, tay vuốt ve một thứ đồ cổ gì đó, tựa như vô cùng yêu thích vậy. Vừa thấy Hoa Mộng phu nhân, lão liền nhẹ nhàng cất thứ đó vào lòng, hân hoan nói: “Phu nhân mời ngồi!”.

Trong sảnh không thấy bóng vệ sĩ, Nhạc Kỳ đích thân kéo ghế cho Hoa Mộng phu nhân, chờ nàng ngồi xuống rồi đứng ra phía sau.

Đối diện với nhân vật đáng sợ trong tay khống chế cả thiên hạ này, Hoa Mộng phu nhân giờ chỉ mong trong miệng mình có một hoàn độc dược kiến huyết phong hầu, cắn vỡ một cái là lập tức độc phát thân vong.

Phụng công công nheo nheo cặp mắt vốn đã híp tịt như hai sợi chỉ của mình lại, khiến người đối diện càng không thể nhìn thấy nhãn châu của lão đâu. Chỉ thấy lão chăm chú dò xét Hoa Mộng phu nhân, rồi mỉm cười nói: “Tinh thần phu nhân xem ra rất tốt, thật là hiếm có!”.

Hoa Mộng phu nhân chẳng còn hứng thú nghĩ xem Phụng công công có hàm ý gì, chỉ biết đó chẳng phải là lời tốt đẹp gì cho cam, mà chiêu lợi hại nhất của nàng, đối với Phụng công công cũng như Ký Thiện đều hoàn toàn không dùng được, đành miễn cưỡng cố nén nỗi sợ trong lòng xuống: “Cũng nhờ hồng phúc của công công cả!”.

Phụng công công lắc đầu thở dài: “Không phải hồng phúc của ta, mà là hồng phúc của Nguyệt Minh. Phu nhân chớ nên bất an, Nguyệt Minh là đứa trẻ mà ta sủng ái nhất, ta cũng biết tất cả những điều phu nhân làm, đều là vì Nguyệt Minh cả, đối với chuyện này ta chỉ hoan hỷ chứ không hề tức giận gì hết”.

Hoa Mộng phu nhân nghe mà tóc gáy đều dựng hết cả lên, lạnh toát sống lưng, Phụng công công là kẻ tiếu lý tàng đao, kinh thành này ai ai cũng biết, lão càng tỏ ra vui vẻ, thì lại càng nguy hiểm. Chỉ hận nàng là cá nằm trên thớt, lại là người không thể chịu khổ, lão muốn hỏi gì, chắc chắn nàng sẽ thực thà hồi đáp cho qua chuyện vậy.

Phụng công công ung dung nói: “Phu nhân không cần phải sợ, hôm nay ta đến thăm phu phân hoàn toàn không có ác ý gì cả, chỉ là muốn mời phu nhân theo ta viễn du một chuyến. Ta già rồi, sợ đường xa tịch mịch, nếu được người như phu nhân bầu bạn, hành trình sẽ vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều”.

Hoa Mộng phu nhân ngạc nhiên thốt: “Theo đại công công đi đâu vậy?”.

Phụng công công từ từ mở mắt, nhìn lên phía trên, trong mắt ánh lên vẻ kỳ vọng và khát khao cuồng nhiệt, tâm trí hướng về nơi xa xăm: “Động Đình Hồ sóng nước mênh mông, ba đào vạn khoảnh, Bắc thông Vu hiệp, Nam tới Tiêu Tương, nơi đó hẳn là vô cùng thú vị”.

Kế đó lão lại ngâm: “Ba Lăng nhất vọng Động Đình thu, nhật kiến cô phong thủy thượng phù. Văn đạo thần tiên bất khả tiếp, tâm tùy hồ thủy cộng du du”.

Hoa Mộng phu nhân thầm giật mình, lập tức hiểu ra. Phụng công công muốn áp giải mình đến Vân Mộng Trạch, đương nhiên không đơn giản chỉ là bầu bạn trên đường, mà muốn dùng mình để ép Cô Nguyệt Minh khuất phục. Nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, bên phía Cô Nguyệt Minh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến Phụng công công phải di giá Nam hạ như thế?

Thanh âm của lão thái giám truyền vào tai nàng: “Phu nhân có muốn cùng ta đi thưởng thức Động Đình Hồ thú vị thế nào không?”.

Hoa Mộng phu nhân nghe thấy mình đáp: “Tất cả cứ theo ý của đại công công đi!”.

- o O o -