Ba năm sau, Phương Mộc Tĩnh mang thai.

Lúc biết tin, Hàn Đông Đường đang ở Hàn thị lập tức chạy về, bỏ cả công việc đang làm. Thậm chí, hắn còn hận không thể mọc thêm đôi cánh bay về, chiếc xe màu đen như bay trên đường, chỉ có thể thấy tàn ảnh lướt qua, có thể thấy chủ nhân của nó đang vội thế nào.

Hàn Đông Đường ngồi trên ghế lái, cả khuôn mặt căng cứng, bàn tay nắm vô lăng cũng siết chặt, mơ hồ ẩn hiện gân xanh, không khí xung quanh cũng mang theo sự khẩn trương cùng vội vàng.

Chiếc xe thắng gấp, Hàn Đông Đường sải đôi chân dài gần như là chạy vào nhà. Vừa bước qua cửa chính, nhân vật chính của tin tức đang ngồi xem tài liệu, sắc mặt ngoại trừ hơi kém cũng không thấy có gì khác thường. Thấy hắn đứng ở cửa, còn thở dốc, cô ngạc nhiên, đứng dậy đi tới:

"Sao vậy?"

Hàn Đông Đường hoảng hốt đỡ cô, cẩn thận dìu cô ngồi xuống, yết hầu khẽ động, nhưng lại không nói gì. Phương Mộc Tĩnh nhìn bộ dáng của hắn, buồn cười:

"Không yếu như vậy đâu."

Hắn hơi ngập ngừng, sau đó nhìn xuống bụng cô, bàn tay to lớn giơ lên, định chạm vào nhưng lại dừng lại, giây kế tiếp đặt lại trên đùi, chăm chú nhìn cô, mang theo vài phần thấp thỏm lo âu:

"Em...mang thai thật sao?"

Quan sát kỹ, sẽ phát hiện tay hắn đang run, cả khuôn mặt cũng nghiêm túc lạ thường.

Cô gật đầu, "Ừ."

Mấy bữa trước, cô phát hiện mình rất ham ngủ, thấy thịt cá cũng buồn nôn. Chậm rãi nghĩ kỹ lại, kì sinh lí đã trễ hơn nửa tháng, cô hơi nghĩ nghĩ sau đó xách túi đi bệnh viện kiểm tra.

Quả thật, kết quả kiểm tra cô có thai.

Lúc cầm tờ giấy, cô còn tưởng mình đang mơ.

Nơi này...

Bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng, trên gương mặt còn thẫn thờ chậm rãi xuất hiện một nụ cười.

Nơi này đang có một sinh mạng mới từ từ lớn lên, minh chứng cho tình yêu của bọn họ.

Thật tốt.

Nụ cười tươi tắn của cô cộng thêm bàn tay đang nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve bụng nhìn vào lại có mấy phần phong thái của người sắp làm mẹ.

Sau kết hôn, cô và hắn muốn sống thế giới hai người, nhưng thời gian trôi qua, một bảo bảo là không thể thiếu. Không ngờ hôm nay lại trở thành sự thật.

Hàn Đông Đường mím môi, nghiêm túc nhìn cô, nói:

"Sao này em không cần làm việc gì nữa, cũng đừng động vào thứ gì, cần gì cứ nói với anh, anh giúp em làm, em và bảo bảo cứ nghỉ ngơi cho tốt thôi."

Cô nhìn hắn, cười cười:

"Anh không cần phải khẩn trương như vậy, em không sao mà."

Hàn Đông Đường cau mày, theo thói quen định ôm cô, nhưng dừng lại, sợ ảnh hưởng đến bụng cô, nhẹ giọng dỗ dành:

"Ngoan, nghe lời anh."

Cô đang mang thai, sự an toàn của cô là trên hết, ừm, còn có con của mình nữa. Nghĩ đến đây, Hàn Đông Đường nhẹ cười, đáy mắt bao phủ từng tầng sóng nước gợn sóng lăn tăn, như mặt hồ lúc nào cũng yên ả lạnh băng được tắm gió xuân, mang theo hói thở ấm áp cùng cưng chìu.

Cô và con của họ chính là ân huệ lớn nhất mà ông trời dành cho hắn. Cuộc đời của hắn không còn gì hối tiếc nữa.

Cô chớp mắt, không nói nữa, "Ồ."

Tin tức Viện phó có thai lan đi cả bệnh viện. Lúc trước tin tức cô kết hôn đã khiến bao nhiêu người vỡ mộng, bây giờ lại là tin có thai, cả bệnh viện ồn ào thảo luận.

Buổi chiều hôm đó, Cố Vạn Tinh như phóng hỏa tiễn bay đến nhà cô.

Vẻ mặt anh cũng rất đặc sắc, lát sau hỏi:

"Em có thai thật à?"

Cô nhìn anh, hỏi lại:

"Không lẽ là giả."

Cố Vạn Tinh hít sâu, lại thở ra, mấy lần như vậy mới bình tĩnh lại được:

"Sao em lại có bảo bảo trước anh!"

Hàn Đông Đường từ trong đi ra, tay cầm ly nước, cau mày không vui:

"Cậu gào cái gì? Dọa đến bà xã và con tôi thì sao."

Cố Vạn Tinh trừng mắt nhìn hắn, lóe lên bất mãn. Hàn Đông Đường đặt ly nước xuống trước mặt cô, bàn tay kia nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ thỏa mãn.

Cố Vạn Tinh ngứa mắt dáng vẻ của hắn, quay sang nhìn cô, trong mắt là sự quan tâm lo lắng thật lòng, nhẹ giọng nói:

"Em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, sau khi sinh xong thì trở lại làm việc. Ở nhà cũng đừng có quá sức, em đang mang thai, cẩn thận một chút."

Nghe anh dặn dò như bà mẹ già, cô bật cười, trong lòng ấm áp.

"Vâng."

"Mà bao lâu rồi?"

Cô hơi nghĩ nghĩ, sau đó nói:

"Cũng gần 1 tháng rồi."

Anh quay sang Hàn Đông Đường, giọng nói vừa rồi còn ấm áp lúc này phát ra hơi lạnh:

"Cậu chăm sóc con bé cẩn thận cho tôi."

Hắn nhướng mày, đôi môi câu lên nụ cười nhạt lại mang theo ý vị khoe khoang:

"Đương nhiên."

Cố Vạn Tinh nhìn bộ dáng kia của hắn, ngứa mắt không thôi, nhưng cũng không làm gì được, đành dặn dò cô một hồi như bà mẹ già.

"Sơ Ái và ba mẹ vẫn chưa biết, để anh nói với bọn họ."

Cô gật đầu.

"Được rồi, vậy em nghỉ ngơi đi, anh về trước đây."

Cô định đứng lên tiễn thì Cố Vạn Tinh lập tức nói:

"Đừng, tiểu thư ơi. Em đừng đi, ngồi yên đó."

Nói xong liền rời đi.

Về bảo bà xã tạo bảo bảo, không thể thua họ được.

Cô ngồi trong nhà, kéo tay hắn, hỏi:

"Ông xã, anh nói xem là trai hay gái?"

Hắn cúi đầu, in lên môi cô nụ hôn nhẹ, cười nói:

"Đều là con của anh."

Cô vui vẻ ôm hắn, lại bị Hàn Đông Đường cẩn thận kéo ra, nét mặt lo lắng cùng nghiêm khắc, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng:

"Cẩn thận bụng của em."

Cô hơi ngớ người, sau đó bật cười.

Nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của hắn, cô cảm thấy vừa hạnh phúc lại vừa vui vẻ.

Sơ Ái và ba mẹ Cố chạy đến thăm cô, ai cũng vui vẻ, lại quan tâm mang theo một đống đồ cho thai phụ và trẻ nhỏ, cô nhìn đến hoa mắt, bọn họ lại bảo cô mang thai, phải chăm sóc thật tốt.

Sau đó là khoảng thời gian cô sống như một vị nữ hoàng, không cần động tay, dẫn đến cô bị nuôi đến lười, nhưng nhìn vẻ mặt kia của Hàn Đông Đường, ngoài cưng chiều thì chỉ còn cưng chiều.

Có một lần cô vào thư phòng của Hàn Đông Đường, phát hiện trên bàn là một chồng sách, toàn liên quan đến thai phụ và trẻ nhỏ.

Cô tò mò lật thử một trang, phát hiện bên trong chi chít chữ viết, đều là nét chữ của Hàn Đông Đường.

Cô lật thử trang khác, cũng chẳng khác gì những trang kia, cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh Hàn Đông Đường mặt mày nghiêm túc lật từng trang sách đọc thật kỹ sau đó cẩn thận ghi chép.

Trong lòng như có mật chảy ngang, nhưng đôi mắt cô đỏ hoe lên, ánh nước lấp lánh, từ sau khi mang thai, cảm xúc của cô rất dễ bị dao động, nhưng mà, những cuốn sách này của hắn thật sự đã chạm vào sâu thẳm trái tim cô.

Hàn Đông Đường hạn chế đến Hàn thị, công việc giao cho Tần Liên, còn mình ở nhà chăm vợ.

Hắn không thấy cô, lo lắng chạy đi tìm, lại phát hiện cô đứng trong thư phòng.

"Em đi đâu vậy?"

Hắn hoảng hồn, vội chạy tới đỡ cô, lo lắng hỏi, ánh mắt lại quét đến quyển sách trong tay cô, nhất thời cứng đờ.

"Anh...anh chưa từng chăm sóc thai phụ nên không biết nên làm gì, vậy nên mới tìm hiểu một chút."

Cô bật cười, nhưng trên mặt hơi ướt ướt, hóa ra là nước mắt đã rơi từ bao giờ.

Hàn Đông Đường hốt hoảng lau nước mắt cho cô:

"Sao vậy? Đừng khóc, em đang mang thai, khóc không tốt cho con."

Cô quệt nước mắt, cười nói:

"Anh chỉ muốn tốt cho con thôi."

"Tốt cho con là tốt cho em mà."

Khi mang thai, tính tình cô cũng không đổi nhiều, chỉ là mẫn cảm hơn rất nhiều, giống như khi nãy, thấy chồng sách kia, trái tim cô rung lên, sau đó là từng đợt từng đợt vỗ vào, rung cảm không ngừng.

Người đàn ông này, mặc dù bình thường lạnh lùng, nhưng từng động tác của hắn, dù là nhỏ nhặt cũng khiến cô cảm thấy ấm áp không thôi.

Cô đỡ cái bụng đã to nương theo cánh tay hắn đi xuống, hỏi hắn:

"Đông Đường, anh cảm thấy khi em mang thai có khó chiều hơn không?"

Hắn nhẹ giọng nói:

"Có một chút, nhưng anh cam tâm tình nguyện cả đời chiều em."

Cô cười đến vui vẻ, hôn lên mặt hắn một cái.

Cảm giác này quả thật rất tốt.

.....

Đến ngày vào phòng sinh, Hàn Đông Đường lo lắng ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh.

Bên trong thỉnh thoảng vang ra tiếng hét của cô, hét đến toàn thân Hàn Đông Đường đều phát lạnh, thiếu chút nữa là đạp cửa xông vào, cả người hắn đều run lên, mồ hôi bên thái dương cũng nhỏ giọt xuống.

Cố Vạn Tinh và Sơ Ái cũng ngồi một bên, vẻ mặt lo lắng, cũng có mong chờ.

Hàn Đông Đường cau mày, nhìn thời gian trôi qua, sắc mặt ngày càng nặng:

"Sao lại lâu như vậy?"

Cố Vạn Tinh liếc anh, nói:

"Không lâu, cơ thể của Tiểu Tĩnh rất tốt, chắc rất nhanh sẽ ra thôi."

Hàn Đông Đường trầm mặc, bàn tay siết chặt, bên trong đổ đầy mồ hôi, cả cơ thể cũng căng cứng.

Cô lựa chọn sinh thường, hắn biết, như vậy rất đau, lúc trước hắn có xem thử vài video sinh thường, sau khi xem xong, hắn sợ hãi nói với cô:

"Có phải rất đau không?"

Cô nghĩ ngợi, sau đó gật đầu:

"Có lẽ vậy, nhưng sinh thường rất tốt cho thai nhi."

Lúc đó, cô thấy vành mắt hắn đỏ lên, âm thanh cũng hơi run, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vùi mặt vào cổ cô, nỉ non:

"Chỉ lần này thôi, sau này không sinh nữa."

Lúc đó, cô một lần nữa rơi nước mắt.

-

Đèn tắt, cửa phòng sinh mở ra, y tá ẵm một đứa trẻ đi ra, vui vẻ nói:

"Là một bé..."

Chưa kịp nói xong, bên cạnh có một luồng gió phất qua, người đàn ông còn đứng trước mặt cô ấy khi nãy đã biến mất, thật ra là đã chạy vào bên trong, ngay cả con mình cũng không quan tâm.

Trời mới biết, khi nãy hắn đã lo thế nào, cũng sợ thế nào.

Chỉ hận không thể dời hết đau đớn của cô lên người mình.

Nhìn cô gái yếu ớt nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi, trái tim Hàn Đông Đường giống như bị người khác hung hăng siết lại, đâm qua.

Hắn chạy tới, nằm lấy tay cô.

"Tiểu Tĩnh..."

Cô yếu ớt mở mắt, giọng nói khàn đặc:

"Đông Đường..."

"Sau này chúng ta không sinh nữa, không sinh nữa..." Dọa chết hắn rồi.

Cô nhìn hắn, đôi môi không chút huyết sắc chậm rãi nâng lên:

"Em...em không sao."

Hắn cúi người, in lên trán cô một nụ hôn, tay vẫn còn hơi run, hắn thật sự đã rất sợ, loại cảm xúc này...rất lâu đã không xuất hiện rồi.

"Con đâu?" Cô hỏi hắn.

Hàn Đông Đường bị hỏi đến ngớ người.

Con? Lát sau hắn mới nhớ đến hình như con hắn đã chào đời?

A!

"Anh...không biết." Hắn ngập ngừng, khuôn mặt đẹp trai xuất hiện tia khó xử cùng...không thể miêu tả được.

Đến lượt cô ngớ người.

Không biết? Đùa cô à?

Nhưng cũng may y tá lần nữa bế bảo bảo vào, cười nói:

"Chúc mừng Hàn tổng, Viện phó, là một bé trai. Vừa rồi, tôi còn chưa kịp nói thì Hàn tổng đã chạy vào với cô rồi, con mình cũng chưa nhìn."

Hàn Đông Đường gượng gạo nở nụ cười, lại nhìn bé con đỏ hỏn trên tay y tá, bàn tay nâng lên lại hạ xuống, sau đó như có chút ngốc ngốc hỏi:

"Tôi...tôi có thể bế chứ?"

Y tá cười gật đầu:

"Đương nhiên."

Hắn hơi chần chừ, bàn tay to lớn run rẩy nâng lên, đôi môi mím lại, thần sắc hết sức nghiêm túc, chạm vào cơ thể nhỏ bé kia, lại kinh hoảng rụt lại, đứa bé thật sự rất nhỏ, đối với người từng giết đi vô số mạng người thì việc ôm một đứa bé nhỏ xíu kia là một việc vô cùng khó khăn, huống chi, đó giờ hắn chưa từng bế trẻ em.

Lát sau, Hàn Đông Đường mới chậm chạp giơ tay, nhưng lại không biết nên đặt ở đâu, y tá cười nói:

"Tay này nên đặt ở đây...còn tay này nên đặt ở đây..."

Hàn Đông Đường vụng về bế bé con lên, cả cơ thể căng cứng, cẩn thận bế đến cạnh cô, nở nụ cười thỏa mãn:

"Em nhìn xem, con trai của chúng ta này."

Phương Mộc Tĩnh giơ tay chạm vào tay nó, nó liền kéo khóe miệng, cười rộ lên, cánh tay quơ lên chạm vào mặt Hàn Đông Đường, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Trái tim hắn như bị bông chặn lại, mềm mềm mại mại lại ngọt ngào như kẹo bông.

Nhìn xem, đây là con hắn đấy, còn cười với hắn đây này.

Hắn vui vẻ nở nụ cười.

Bên ngoài vang lên giọng nói chế giễu:

"Để Hàn thị nhìn bộ dáng Hàn tổng luống cuống như vậy, chắc bọn họ sẽ chết mất."

Y tá cũng ngưỡng mộ nhìn hai người.

Thật hạnh phúc.

Hàn Đông Đường không chú ý đến anh, chỉ chăm chú nhìn con hắn.

Cố Vạn Tinh nhìn bé con đến sáng mắt:

"Con nuôi anh thật đáng yêu. Tiểu Ái..."

Anh nhìn Sơ Ái, cô ấy lập tức biết anh muốn gì. Đỏ mặt nhìn anh, nhưng cũng gật đầu.

Bé con rất đáng yêu, nhìn đến tim cô ấy cũng mềm nhũn rồi.

Năm đó, vợ chồng Hàn Đông Đường lại có thêm một thành viên mới.

Bé con nằm trong nôi, quơ tay đùa giỡn với Hàn Đông Đường, mà trong lòng Hàn Đông Đường, Phương Mộc Tĩnh đang nằm lật tài liệu, một tay Hàn Đông Đường giỡn với bé con, một tay vuốt tóc cô, không khí ấm áp của một nhà ba người hiện ra, bủa vây mọi thứ, tràng cảnh xung quanh mờ nhạt, chỉ còn hình dáng ba người là rõ nét.

Tên bé con ghép từ tên hai người.

Lấy họ Hàn, tên một chữ Tĩnh.

______

Xin chào!!, Ngoại truyện thứ 2 lại ra lò! Chỉ còn duy nhất một chương cuối nữa thôi là chính thức tạm biệt, à, nếu không thì rất nhanh sẽ gặp lại ở nhà mới😊😊, muah muah😘