Xung quanh đầy những người đẹp, Hán Sơn nhìn bầy con gái cầm gươm cúi đầu rồi biến dạng vào những lùm cây, chàng lại nhớ Linh Phụng quá chừng.

Ôi, ngày nào chàng mới tìm thấy người yêu?

Chàng lơ mơ gửi hồn về Linh Phụng đến nỗi Huệ Tiên đích thân trao đôi đũa ngà trước mặt chàng cũng không nhìn thấy.

Huệ Tiên kêu lên :

- Vương huynh, chàng nghĩ tới điều gì mà như kẻ mất hồn vậy?

Hán Sơn bừng tỉnh vội đáp lại :

- À, ta đang ngắm những đĩa thức ăn kỳ lạ này, chắc là toàn sơn hào hải vị quý hiếm?

Thiếu phụ mỉm cười bí hiểm :

- Quý hiếm lắm, Vương huynh ạ.

Ả cầm đũa ngà trỏ vào từng món :

- Đây là thịt sơn cẩu đầy phong độc kẻ thường nhân ăn vào sẽ phát bệnh cùi. Còn kia là món rắn động hoang sơn. Đĩa nọ là gan cóc tía Động Đình, kề bên có bò cạp Tứ Xuyên chiên giòn. Tiếp đó là món rết độc Vân Nam nướng ngũ vị. Tô canh kia là rau ngải độc nấu với bọ hung rừng.

Hán Sơn phát hoảng :

- Ôi toàn những món ăn kịch độc làm sao ăn.

Huệ Tiên cười ngất :

- Vương huynh chớ sợ, những món này kẻ tầm thường xơi vào sẽ ngộ độc chết quay lơ ngay. Nhưng người có võ công lại uống kèm Thiên Hoa tửu của thiếp thì khí lực cường tráng, kinh mạch thông suốt việc ái ân mãnh liệt mà chẳng tổn hao nguyên khí tí nào.

Chàng trai rùng mình mắt ngó trân trân vào gương mặt xinh đẹp của Huệ Tiên rồi lại liếc ngang những đĩa thức ăn cực độc.

Thiếu phụ vẫn thản nhiên rót rượu ra chung, mùi rượu Thiên Hoa tỏa ra thơm ngát.

Ả nâng một chung trao tận tay chàng trai :

- Vương huynh, hãy cạn chét ân tình cùng thiếp...

Ánh tinh quang trong đôi mắt Huệ Tiên rọi thẳng vào mắt Hán Sơn. Lạ thay chàng trai như bị thôi miên, ngoan ngoãn đưa tay tiếp lấy chung rượu chẳng chút ngại ngần...

Huệ Tiên bật cười khoái trá.

Cô ả biết Hán Sơn đã bị Nhiếp Hồn đại pháp của nàng khống chế, sẵn sàng tuân theo sự điều khiển...

Lúc ấy quả thật chàng trai đã mềm ẩn khi chạm phải ánh mắt thu hồn của Huệ Tiên. Chàng quên khuấy ý định giải cứu Cẩm Tiên thoát tay bọn Tứ quái ở thâm sơn và còn quên luôn cả hình ảnh Linh Phụng yêu quý nhất đời của chàng nữa.