Quán bar.

Diệp Nhiễm ngồi trên ghế sofa cẩn thận bưng ly rượu lên. Màu lam nhàn nhạt, cô không biết thứ này gọi là gì, Fiona thay cô chọn, nghe nói uống rất ngon. Diệp Nhiễm hớp một ngụm, nhíu mày, sặc một cái, thật khó uống.

May mắn không có ai nhìn thấy, những người kia đều đã rời vị trí. Ban nhạc hát rất hay, dưới ánh đèn mờ ảo, một đôi tình nhân ra giữa sàn nhảy múa, cô không nhìn thấy Kha Dĩ Huân và Fiona, cũng không muốn đi tìm bọn họ, miễn là cô biết cô không thích hợp với nơi này.

Cô biết chứ, cô biết anh hiểu được mình phù hợp với ai. Có chứng minh thư trong tay, cô nên trở về nhà sớm, để công chúa và hoàng tử nhanh chóng cùng bay lên trời.

“Tiểu thư, rất vui nếu cô chịu nhảy cùng tôi?” Một người đàn ông tuấn tú bước tới, lịch sự chìa tay về phía cô.

Diệp Nhiễm nở nụ cười, lắc lắc đầu: “Tôi không biết khiêu vũ.”

Người đàn ông cũng cười, rời đi rất nhanh.

Ánh đèn sáng dần, ban nhạc ngừng chơi, mọi người trong sàn nhảy dừng lại vỗ tay, bọn họ trở lại chỗ ngồi.

Kha Dĩ Huân bị Fiona kéo trở về, Diệp Nhiễm mỉm cười nhìn bọn họ, ánh đèn nhu hòa chiếu xuống, Fiona càng thêm xinh đẹp. Diệp Nhiễm càng nhìn càng cảm thấy nụ cười của Fiona rất giống với Đới Thần Thần, có lẽ Kha Dĩ Huân bị mê hoặc bởi nụ cười này. Cô ngẫm nghĩ, mặc kệ, về sau cô cũng phải tìm cho mình một hoàng tử cóc, đó mới chính là cuộc sống của cô.

“Em cười cái gì?” Kha Dĩ Huân đột nhiên hỏi, giọng điệu thái quá khiến Fiona sửng sốt.

Diệp Nhiễm bị hỏi thì lập tức biểu cảm trên khuôn mặt đóng băng, cô duy trì nụ cười, nói: “Hạnh phúc thay anh.”

Anh cười lạnh: “Thật không, cám ơn.”

Hồ Doanh sợ Kha Dĩ Huân nói nữa sẽ lộ, lập tức ngắt lời, cô ta đùa vui mình nhìn thấy nhiều soái ca: “Nhưng người đẹp trai nhất ở đây vẫn là anh họ, có phải không, Fiona?” Cô ta hướng Fiona nháy mắt.

“Đương nhiên rồi!” Fiona tự hào nói, miệng cười ha ha.

“Diệp Nhiễm, rốt cuộc là em muốn gì?” Kha Dĩ Huân không quan tâm đến chủ đề của Hồ Doanh, thẳng thừng nhìn Diệp Nhiễm.

Diệp Nhiễm có chút lo lắng, anh sẽ không nhất thời hồ đồ ăn nói lung tung? Một cô gái tốt như Fiona, cô không muốn anh bỏ lỡ.

“Không, không có gì.” Cô giả vờ trấn an: “Mọi người cứ ở đây chơi, tôi đi về trước.” Cô đứng lên, nhìn cách anh ngang ngược.

“Đi đâu?” Anh bình tĩnh hỏi.

“Về nhà.” Cô mỉm cười chào Fiona và Hồ Doanh.

Fiona tuy rằng nghe không hiểu nhưng vẫn không hoài nghi, lo lắng nói: “Chỉ sợ nơi này khó bắt xe, hay là để Kha Dĩ Huân đưa cậu về đi.”

Diệp Nhiễm lắc đầu: “Không không, tớ cũng có thể lái xe. Không cần lo lắng.”

“Để em đưa Diệp Nhiễm trở về, hai người cứ ở đây chơi đi.” Hồ Doanh cũng đứng lên.

“Ừ, vậy tốt rồi.” Fiona yên lòng, Kha Dĩ Huân cũng không nói nữa.

Diệp Nhiễm và Hồ Doanh đi vào bãi đỗ xe: “Cô muốn đi đâu?” Hồ Doanh không khách khí hỏi.

“Về nhà cha mẹ tôi.”

“Tốt lắm. Tôi không biết nhà cha mẹ cô ở đâu, đưa cô vào nội thành thì có thể bắt xe rồi, tự cô trở về đi.”

Diệp Nhiễm gật đầu.

Xe chạy trên đường cái, đêm khuya càng trống trải. Diệp Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ xe, bóng đêm lành lạnh khiến cô khắc sâu giấc mộng sau khi thức tỉnh.

Kính chiếu hậu bị đèn xe phía sau rọi vào, đột nhiên nhấp nhoáng ánh sáng chói mắt, Diệp Nhiễm không khoẻ nheo mắt lại. Bên tai là tiếng gào thét, chiếc xe phía sau xấc xược lái tới, trái tim Diệp Nhiễm trầm xuống, không nhìn cũng đoán được đó là ai.

Kha Dĩ Huân lái xe với tốc độ cực nhanh, vì chặn xe Hồ Doanh mà anh chắn ngang đầu xe, Hồ Doanh ứng biến không kịp liền thắng gấp. Tuy rằng hai xe va chạm nhau nhưng không ai bị thương, lực va đập mạnh khiến cả người Diệp Nhiễm không thoải mái, đầu óc cô có chút choáng váng.

Kha Dĩ Huân lạnh mặt, từ trong xe đi ra kéo tay Diệp Nhiễm.

“Anh họ, anh làm gì đấy?” Hồ Doanh tức giận rống to: “Anh họ, anh điên rồi!” Cô ta chạy tới ngăn cản.

“Hồ Doanh, anh hỏi em…” Kha Dĩ Huân nhìn cô ta, cười lạnh: “Đem Fiona giới thiệu cho anh, em có thể nhận được lợi ích gì?”

“Lợi ích? Chỉ là em không thích anh quen với một đứa con gái bán hoành thánh!” Đôi mắt Hồ Doanh phẫn nộ.

Diệp Nhiễm bị Kha Dĩ Huân nắm chặt tay, mắt lạnh nhìn hai người họ tranh cãi, cô có thể nói gì? Cô cũng không muốn khuyên nhủ, họ nói câu nào cũng đều xứng đáng với phẩm giá của cô.

“Dì và chú đúng là mù rồi mới đi thích cô ta! Bọn họ sợ anh cưới phải những người phụ nữ quyền quý, sợ tính tiểu thư không chịu sinh con đẻ cái cho nhà họ Kha!” Hồ Doanh đưa tay chỉ về phía Diệp Nhiễm: “Cô ta thì có cái gì? Không bằng cấp, không quyền quý, tốt nhất chỉ để dành đùa nghịch!” Hồ Doanh lại cười: “Khiến cho người khác thất vọng, thậm chí đến đứa con của mình cũng giữ không được!”

“Chuyện này liên quan đến em?” Kha Dĩ Huân lạnh lùng hỏi, còn Hồ Doanh kích động mãnh liệt.

“Có chứ! Em nhìn thấy cô ta thì cảm thấy khó chịu! Nếu anh thích cô ta thì không nói gì, anh thích cô ta sao? Một đứa con gái bán hoành thánh cái gì cũng không có trong tay, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cô ta có thể chiếm giữ được anh? Em không phục, em ghét cô ta”

“Thì ra em sợ Diệp Nhiễm lấy mất phần tài sản của em.” Kha Dĩ Huân khẽ châm biếm.

“Tùy anh nghĩ như thế nào, cho dù anh nói đúng, ít nhất nếu anh cưới Fiona, tương lai Fiona sẽ không tính toán với em. Còn cô ta thì sao?” Hồ Doanh lại liếc xéo Diệp Nhiễm: “Không phải lấy anh vì tiền sao! Một kẻ hôi của!”

“So với em Diệp Nhiễm vẫn tốt hơn, ít nhất cô ấy không đòi hỏi tài sản khi ly hôn anh.” Kha Dĩ Huân khinh bỉ nhìn Hồ Doanh.

“Không phải sao? Dượng đã nói sẽ đem hết tất cả các cửa tiệm hoành thánh trả lại cho cô ta! Chẳng lẽ anh không biết giá trị của những cửa tiệm kia? Cả đời cô ta có khi còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy! Hơn nữa lúc trước nhà họ Kha đã bỏ tiền ra mua 5 cửa tiệm ấy, trả lại cửa tiệm cho cô ta khác gì cô ta quá lời.” Hồ Doanh ổn định cảm xúc: “Anh họ, em hỏi anh, không phải anh còn thích Đới Thần Thần sao? Và bây giờ anh lại đi thích cô ta?” Hồ Doanh dùng cằm khinh miệt hướng về phía Diệp Nhiễm.

Kha Dĩ Huân trầm mặc, anh hạ mắt xuống.

Diệp Nhiễm siết chặt nắm tay, nước mắt gắt gao khắc chế, không được khóc, lúc này cô không được khóc.

“Dù sao anh cũng đang muốn tìm người thay thế Đới Thần Thần, Fiona so với Diệp Nhiễm thích hợp hơn! Em không biết tại sao anh cứ khư khư giữ chặt cô ta, nhìn anh bây giờ thật thấp kém!”

“Đúng, anh nghĩ anh muốn sống với cô ấy cả đời.” Kha Dĩ Huân giương mắt quay đầu: “Diệp Nhiễm, em nghe thấy chứ? Anh nghĩ anh muốn sống với em cả đời.” Câu nói khẳng định hơn nữa còn rất chân thành.

Hồ Doanh kinh hãi trừng mắt, ngơ ngác không nói chuyện.

Diệp Nhiễm cũng ngẩng đầu nhìn Kha Dĩ Huân, hơi nước hoặc nhiều hoặc ít dính lấy đôi đồng tử của cô, ánh mắt cô đặc biệt trầm tĩnh dưới đèn đường: “Kha Dĩ Huân, đây là điều mà em chưa nghĩ tới.”

Vừa rồi, cô mong chờ anh có thể nói anh thích cô, chậm rãi yêu cô, lúc này cô cảm thấy lý trí dường như sụp đổ.

Nhưng mà anh nói, anh đồng ý sống với cô cả đời. Cô hiểu chứ, sống chung cả đời và yêu nhau cả đời là hai việc khác nhau.

Có lẽ, Kha Dĩ Huân là người cô đơn, cho nên anh hy vọng có người toàn tâm toàn ý yêu anh.

Cô hối hận vì nghe thấy bí mật của anh.

Nếu cô không biết bí mật ấy, có lẽ cô còn có thể dùng trái tim mình sưởi ấm cho anh, vượt qua thời gian chờ đợi, nhưng mà hiện tại thì, cô không làm được.

Đúng vậy, anh nên yêu người con gái khác.

Kha Dĩ Huân đối với sự cự tuyệt của Diệp Nhiễm cũng không ngạc nhiên, cô lạnh lùng anh cũng quen rồi. Cô là một người chấp nhất, anh hối hận lúc trước đã để cô rời đi, cô kiên cường hơn so với anh tưởng tượng, có lẽ rất kiên cường nên mới trở thành ngoan cố.

Hiện tại cái cô cần là thời gian, chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh, anh còn có cơ hội, để cô đi. . . . . . Anh biết, sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn mất cô.

“Diệp Nhiễm, anh muốn đưa em đến một nơi, nếu sau khi đến đó em vẫn quyết định rời xa anh, anh hứa là sẽ không giữ em nữa.” Kha Dĩ Huân tràn đầy tự tin, mặc cho điều này có thể không khiến cô cảm động!