Diệp Nhiễm nhắm chặt hai mắt, dù sao cô cũng không muốn nói chuyện với anh.

Cô nhìn thấy anh bước vào phòng tắm, tiếng động quần áo sột soạt, sau một lúc lâu lại vang lên tiếng động khác. Đúng là chỉ có cô hiểu rõ anh, chỉ cần cô tỏ ra ngạc nhiên, chắc chắc anh sẽ ngồi ở đằng kia nhìn cô châm biếm.

Không ngờ người thiếu kiên nhẫn lại chính là anh, cô vĩnh viễn sẽ không trở thành tâm điểm trong cuộc đời anh.

“Đừng mơ!” Giọng anh vững vàng trầm thấp. Thì ra anh cười nói với cô, vẫn có thể khiến cô cảm thấy lạnh lùng. Hoặc là anh tức giận mỉa mai, còn hơn là anh làm bộ mặt hờ hững nói lời công kích.

“Đừng tưởng rằng cha mẹ anh yêu thương em thì em lại muốn nắm chặt mọi thứ trong tay! Ly hôn, là do anh quyết định! Khiêu khích anh, anh càng không buông tha em!”

Diệp Nhiễm cười lạnh một tiếng, hơn nữa còn cố ý để Kha Dĩ Huân nghe thấy. Không buông tha cô?

Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ tật xấu của anh là từ đâu rồi. Mấu chốt là do tính cách của đại thiếu gia, Kha Dĩ Huân cảm thấy bị cô thao túng, thành thử tâm lý có phần thay đổi. Loại tâm lý này càng lúc càng nặng, gần như là kiểm soát cưỡng chế người khác.

“Được!” Diệp Nhiễm phối hợp nói: “Chuyện ly hôn sẽ nghe theo anh! Anh nói thế nào thì cứ thế ấy đi!”

Kha Dĩ Huân đột nhiên im lặng, sau đó anh bất thình lình đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Tiếng sập cửa truyền đến, Diệp Nhiễm mới biết đây chỉ là phòng ngủ, bên ngoài khẳng định còn có phòng khách.

Diệp Nhiễm mở mắt ra, xác định Kha Dĩ Huân đã đi thì mới vén chăn chạy ra ngoài nhìn, quả nhiên điện thoại ở trong phòng khách. Cô thở phào nhẹ nhõm gọi điện thoại cho Tỉnh Hồng. Chờ khi cô trở lại cửa tiệm của mình rồi, cô còn sợ anh sao?

Tỉnh Hồng kinh ngạc vài giây rồi mới hồi phục tinh thần, cô ta không chút do dự đồng ý đưa quần áo đến. Nói xong số phòng, Diệp Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn đi vào phòng tắm rửa.

Bọc khăn tắm của khách sạn, Diệp Nhiễm ngồi trên sofa hong tóc, âm thầm cầu nguyện Tỉnh Hồng xuất hiện.

Đột nhiên cửa phòng có tiếng gõ cửa, tiếp theo có người quẹt thẻ đi vào. Diệp Nhiễm có chút hoang mang, nghĩ mãi vẫn là leo lên giường trùm chăn lại.

“Đừng...... đừng vào!” Cô kêu to, khẳng định không phải là Kha Dĩ Huân, bởi vì anh ta tuyệt đối sẽ không gõ cửa.

“Diệp tiểu thư đúng không ạ?” Là giọng của phụ nữ, rất khách khí, Diệp Nhiễm yên lòng không còn khẩn trương. “Tôi đến đưa quần áo, tôi đặt danh thiếp ở đây, nếu quần áo không vừa thì cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Nói xong, cô ta bỗng nhiên đi khỏi, tiếng đóng cửa rất nhẹ nhưng Diệp Nhiễm vẫn có thể nghe thấy.

Diệp Nhiễm đi đến đại sảnh, là Kha Dĩ Huân an bày. Bây giờ cô cũng chẳng quan tâm, vấn đề trước mắt là phải mặc quần áo vào người.

Tất cả những bộ quần áo cao cấp đều được đặt trong một chiếc hộp, từ đồ lót cho đến áo khoác, đủ để cô tham dự một buổi tiệc.

Cô cầm một bộ trang phục được che phủ bằng giấy mỏng, sờ sờ chất liệu vải, trong lòng không khỏi nhạo báng.

Là Kha Dĩ Huân chọn sao? Kiểu đồ hoa lệ này chỉ thích hợp với Đới Thần Thần. Còn cô? Mặc thứ quần áo này chẳng khác nào cô bé lọ lem.

Bọn họ là sao trên trời, còn cô như kiến trên mặt đất, không biết tự lượng sức mình ——

Có quần áo, cô đương nhiên phải nhanh chóng rời đi.

Diệp Nhiễm vội vã kéo cửa ra, may mắn gặp phải Thang Dung đang đi tới.

Anh ta nhìn thấy Diệp Nhiễm từ phòng của Kha Dĩ Huân đi ra, ái muội cười cười, dừng bước đánh giá cô.

Diệp Nhiễm không có thời gian để ý đến anh ta, dựa vào trực giác chạy dọc theo hành lang.

“Này!” Thang Dung cười hề hề một tiếng: “Bên đó không phải cửa ra vào.”

Diệp Nhiễm nhìn nhìn hành lang, hành lang rất dài, căn bản không nhìn thấy tận cùng. Cô xoay người về phía ngược lại, cửa ra chắc nằm ở bên đây.

“Em nghĩ rằng em có thể đi ra ngoài sao?” Thang Dung thong thả dường như đang xem kịch vui.

Diệp Nhiễm kinh ngạc, cô có dự cảm không tốt nhưng lại không muốn dừng bước chân.

“Em khiến Kha Dĩ Huân không vui.” Thang Dung mỉm cười thần bí: “Hẳn là em phải hiểu rõ anh ta, bệnh của vương tử!”

Đây là lần đầu tiên Diệp Nhiễm nghe thấy có người dám nói Kha Dĩ Huân như vậy, hơn nữa còn rất mỉa mai, Diệp Nhiễm muốn cười nhưng lại cười không nổi. Bất tri bất giác dừng bước.

“Anh ta ra lệnh cho bảo an của khách sạn không để em ra ngoài, tận cùng hành lang cũng có bảo an.” Thang Dung bĩu môi, tựa hồ không hài lòng.

Diệp nhuộm ưu sầu, cô tin lời Thang Dung nói, Kha Dĩ Huân đi rồi còn sai người đưa quần áo đến, chuyện này rõ ràng không đơn giản.

“Tôi có thể giúp em.” Thang Dung nghiêng đầu nhìn Diệp Nhiễm cười: “Bảo an chỉ biết là sẽ ngăn cản một cô gái trẻ tuổi, hiển nhiên sẽ không ngăn cản một đôi nam nữ.”

“Vì sao?” Diệp Nhiễm rất ngạc nhiên, nhưng đáy mắt Thang Dung rõ ràng lóe lên, thậm chí còn vui sướng khi người khác gặp họa.

“Bởi vì Kha Dĩ Huân quá tính toán, trả thù lao bèo bọt không đúng với giá trị của tôi.”

Diệp Nhiễm nghi ngờ nhìn Thang Dung, cũng cảm thấy lý do này khá miễn cưỡng, có điều cô không muốn đứng đây nghiên cứu nội tâm của anh ta. Cho dù anh ta có âm mưu gì thì cũng là nhằm vào Kha Dĩ Huân, với cô anh ta cũng chẳng có lợi ích gì?

Thang Dung quả nhiên là diễn viên chuyên nghiệp, anh ta kề vai sát cánh với cô như người tình. Cả người cô cứng đờ, gương mặt đỏ ửng, bị anh ta ôm ấp có phần khó chịu. Cô cảm khái đoán được, chỉ bằng này kỹ thuật, anh ta sẽ mau chóng nổi tiếng.

Tận cùng hành lang có rất nhiều bảo an, cô nhìn thấy Tỉnh Hồng, đúng là cô ta đã bị bảo an ngăn cản. Nhìn thấy hình ảnh Tỉnh Hồng bây giờ, trong lòng Diệp Nhiễm thầm nghĩ, cô và Tỉnh Hồng giống nhau, cùng Kha Dĩ Huân là người của hai thế giới khác nhau hoàn toàn.

Diệp Nhiễm được Thang Dung che chắn, cô dễ dàng thông qua sự kiểm tra của bảo an, Tỉnh Hồng tựa hồ chết lặng, sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Nhiễm và thần tượng khiến cho cô ta đứng hình tại chỗ.

Ra khỏi cánh cửa kia chính là khu vực công cộng, rất nhiều người lui tới, Diệp Nhiễm muốn tránh thoát khỏi cánh tay của Thang Dung nhưng lại bị anh ta ôm càng chặt hơn, còn thân mật cúi người ở bên tai cô nói nhỏ: “Ngoài cửa vẫn còn bảo an.”

Diệp Nhiễm bất lực tiếp tục duy trì tư thế. Thang Dung không mang mắt kính, rất nhiều người nhận ra anh ta, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ còn cầm điện thoại chụp hình. Trong lòng Diệp Nhiễm không yên, Thang Dung tựa hồ đã quen, trên miệng mỉm cười đối diện ống kính.

Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người anh ta liền hôn lên gò má cô, sau đó mới cho cô ngồi vào taxi. Tỉnh Hồng trầm mặc ngồi ở hàng trước đột nhiên mở miệng: “Tiểu Nhiễm, em không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Cảm thấy, nhưng cô cũng biết không biết sao lại thế này.

“Em đi ra khỏi khu vực VIP mà không bị ngăn cản, Thang Dung vì sao phải giúp em?”

Thể xác và tinh thần của Diệp Nhiễm rất mệt mỏi, cô biết chắc chắn là có âm mưu, nhưng không thể không nề hà, mặc kệ thế nào, cô trốn ra ngoài là tốt rồi.