Nam Cung Ngọc sững sờ, hắn không có cách nào tưởng tượng ra được trong mấy hơi thở ngắn ngủi lại xảy ra biến đổi lớn như thế.
Ba hô hấp trước.
Nam Cung Ngọc vẫn còn giằng co với Đường Uy, Vân Tú quận chúa thì chạy tới đuổi giết La Thiên, cho nên cũng đã bớt đi giúp hắn một đại kình địch.
Thậm chí, trước đó, lúc La Thiên đến gần Võ sĩ mặc áo giáp, Nam Cung Ngọc cũng không quá lo lắng.
Bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới, một Võ giả Khai Mạch tứ trọng lại có thể tiêu diệt Võ sĩ mặc áo giáp Khai mạch thất trọng trong nháy mắt như vậy.
Nhưng mà, trong mấy hô hấp kế tiếp.
La Thiên nhẹ nhàng điểm một cái đã làm cho Võ sĩ mặc áo giáp dũng mãnh vô cùng hóa thành mây mù.
Trong hai hô hấp, số lượng ấn ký trên đỉnh đầu La Thiên đã vượt qua một trong ba đại thiên tài là Đường Uy và Vân Tú quận chúa.
Mà giờ khắc này, ấn ký trên đầu của La Thiên cực kỳ chói mắt, thậm chí đã có dấu hiệu vượt qua hắn.
- Ngươi...
Nam Cung Ngọc đang muốn nói cái gì đó thì mây mù trong trận bắt đầu khởi động.
Rào Rào Rào!
Mây mù bao phủ toàn bộ sơn cốc nhanh chóng tán loạn.
Trong chốc lát, toàn bộ sơn cốc hiện lên trong mắt mọi người.
Lúc này số lượng thiếu niên còn lại không đến hai trăm, trên đỉnh đầu có số lượng ấn ký không đồng nhất, đồng thời vẻ mặt còn đang có chút mờ mịt.
- Thử thách của Thánh phủ đến đây là kết thúc!
Một đạo thanh âm mạnh mẽ vang vọng toàn trường.
Sưu! Sưu! Sưu!
Bốn năm tên đạo sư của Trục Nhật Thánh phủ xuất hiện ở giữa sân, lên tiếng triệu tập mọi người tới.
- Thử thách của Thánh phủ sẽ chọn một trăm người đứng đầu.
Một gã trung niên béo tốt, vẻ mặt nghiêm khắc, lãnh đạm mở miệng nói.
Vừa mới nói xong…
Sưu sưu sưu sưu!
Lại là từng đám từng đám mây mù lớn xuất hiện, cuốn bảy tám mươi tên thiếu niên có số lượng ấn ký ít nhất trên đầu ra bên ngoài sơn cốc.
- Một trăm người còn lại, chúc mừng các ngươi đã trở thành một thành viên của Trục Nhật Thánh phủ.
Vị trung niên béo tốt kia nói.
Cả đám thiếu niên ở bên dưới lập tức phát ra tiếng hoan hô.
Ngoại trừ ba đại thiên tài mạnh nhất và một số ít thiên tài cực hạn ra, đại bộ phận thiếu niên có thể gia nhập Trục Nhật Thánh phủ là dựa vào sự cố gắng, nỗ lực, thông qua chém giết, vô cùng mạo hiểm.
- Nói thật, các ngươi đã trở thành học viên thanh đồng, cũng là tầng thấp nhất của Trục Nhật Thánh phủ.
Một mỹ nữ đạo sư mặc váy dài, mỉm cười bổ sung.
Học viên thanh đồng?
La Thiên nhớ kỹ cách xưng hô này, xem ra tân sinh vừa mới gia nhập đều là học viên thanh đồng.
- Hiện giờ chúng ta sẽ thực hiện hứa hẹn lúc trước. Người đứng thứ nhất thử thách lần này sẽ nhận được một ban thưởng đặc thù.
Lão giả mặc áo bào trắng kia chậm rãi mở miệng nói.
La Thiên lập tức nhận ra, lão giả mặc áo bào trắng này là người tới Lăng Vân quận tiếp dẫn thí sinh.
- Ai là người đứng đầu? Không biết phần thưởng sẽ là gì nha.
- Hẳn là Nam Cung Ngọc nha, ngươi xem ấn ký trên đỉnh đầu hắn kìa.
Chung quanh vang lên tiếng nghị luận.
Rất nhiều ánh mắt đều dừng lại trên người Nam Cung Ngọc.
- Ồ! Người này là ai, không ngờ ấn ký trên đỉnh đầu lại không sai biệt lắm với Nam Cung Ngọc.
Rất nhanh đã có người nhìn thấy La Thiên.
Roạt Roạt!
Mọi người tự động tản ra, để cho Nam Cung Ngọc và La Thiên tự mình chiếm cứ một khoảng đất trống.
- Một cái, hai cái, ba cái...
Các thiếu niên ở đây bắt đầu đếm số lượng ấn ký trên đỉnh đầu hai người.
Nam Cung Ngọc và La Thiên nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy lo lắng.
Trong lúc mơ hồ nhìn lại, ấn ký trên đỉnh đầu của hai người không sai biệt là bao.
Cho dù có chênh lệch, nhiều nhất cũng chỉ chênh lệch một hai cái.
- Trên đầu Nam Cung Ngọc có chín mươi bảy cái ấn ký.
Rất nhanh đã có người lên tiếng nói.
- Không sai, chín mươi bảy cái ấn ký!
- Quả thực là kinh khủng, không biết hắn đã giết bao nhiêu Vụ ảnh Võ giả a.
- Ta tốn trăm cay nghìn đắng, phải chịu nguy hiểm tới tính mạng mới thu được mười cái ấn ký.
Con số thành tích làm cho trong lòng mọi người nổi lên sóng to gió lớn.
Rồi sau đó, rất nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của La Thiên.
- Chín mươi lăm... Chín mươi sáu... Chín mươi bảy!
- Ồ! Hai người này đều chín mươi bảy.
Cuối cùng con số thống kê ra làm cho toàn trường được mở rộng tầm mắt.
Chuyện này quá là trùng hợp!
- Giống nhau?
Mấy tên đạo sư ở đây cũng có vẻ ngoài ý muốn.
Vào một khắc cuối cùng.
La Thiên đánh chết Võ sĩ mặc áo giáp, trong nháy mắt đã nhận được hai mươi bảy cái ấn ký.
Đổi lại là bất kỳ người nào trong ba đại thiên tài có được nó đều có thể cướp lấy vị trí thứ nhất, đây là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà, số lượng ấn ký của bản thân La Thiên có chút chênh lệch với ba đại thiên tài, so với Nam Cung Ngọc còn chênh lệch hai mươi bảy cái.
- Giống nhau sao?
Nam Cung Ngọc thở dài một hơi, trên mặt hiện lên vẻ tự tin.
Đừng quên!
Lần thử thách này còn có một thử thách ẩn giấu nữa.
Nam Cung Ngọc nhớ rõ, lúc ấy mình là người thứ nhất tỉnh lại, tổng hợp lại, chuyện mình giành lấy vị trí đầu tiên là chuyện không cần phải nghi ngờ.
- Đạo sư, ai là quán quân vậy?
Trần Hạo Phi từ trong đám người lách ra, đi đến bên cạnh La Thiên.
Nhìn thấy ấn ký sáng chói mắt trên đỉnh đầu La Thiên, trong lòng Lâm Hạo phi tràn ngập khiếp sợ và khâm phục.
Vốn hắn cho là La Thiên đã bị đào thải trong thử thách ẩn giấu. Thế nhưng hắn không nghĩ tới, chẳng những La Thiên không bị loại bỏ mà còn trở thành tồn tại số một số hai ở trong thử thách của Thánh phủ.
Ai là quán quân?
Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía mấy vị đạo sư trước mặt.
Mấy vị đạo sư nhìn nhau một cái, khóe miệng hiện lên một tia đắng chát, cuối cùng mới thở dài một hơi.
- Người đứng đầu là La Thiên.
Lão giả mặc áo bào trắng kia lãnh đạm mở miệng.
Lão giả mặc áo bào trắng này, La Thiên biết, chính là người đi tới Lăng Vân quận tiếp dẫn mình.
- La Thiên?
- Vì sao không phải là Nam Cung Ngọc? Rõ ràng số lượng ấn ký hai người đoạt được giống nhau mà.
Mọi người kinh hãi, giật mình, không ngừng nghị luận.
Nhưng mà, trên mặt mấy vị đạo sư không có chút biểu cảm, không lên tiếng trả lời bọn họ.
- Cái này... Tại sao lại là hắn được chứ?
Sắc mặt Nam Cung Ngọc thoáng cái thay đổi, mày kiếm giương nhẹ, hắn liếc mắt nhìn mấy vị đạo sư, sau đó lại nhìn về phía La Thiên.
Hắn cũng không che giấu vẻ chất vấn trên mặt mình.
- Nam Cung Ngọc, trong thử thách ẩn giấu, La Thiên tỉnh lại sớm hơn ngươi năm hơi thở.
Mỹ nữ đạo sư mặc váy dài than nhẹ một tiếng, nói.
Mỹ nữ đạo sư này nhìn Nam Cung Ngọc rồi gật đầu, có chút bất đắc dĩ.
- Chuyện này là thật sao?
Thân thể Nam Cung Ngọc chấn động, nhưng lại không thể không tiếp nhận thực tế.
Vị nữ đạo sư này quen biết Nam Cung Ngọc, thậm chí còn có chút sâu xa, cho nên sẽ không gạt hắn.
- Lần thử thách này, vốn ban thưởng đặc thù là thứ dùng để chiếu cố tôn tử Nam Cung Ngọc của Nam Cung trưởng lão, không nghĩ tới...
Trong lòng mỹ nữ đạo sư thầm thở dài.
Ai có thể nghĩ đến trong thử thách lần này lại xuất hiện quái tài như La Thiên a.
Trên thực tế, phương pháp nuôi nhốt của La thị mà La Thiên khai sáng ra để điên cuồng càn quét chiến tích cũng không được tính là ăn gian.
Nhiều nhất chỉ có thể coi như là lợi dụng lỗ thủng của trận pháp mà thôi.
Nhưng mà những đạo sư kia, vì lấy lòng Nam Cung trưởng lão cho nên mới ra tay, tạo ra Võ sĩ mặc áo giáp có tu vi Khai mạch thất trọng.
Nhưng mà, vận mệnh vốn là thứ luôn trêu ngươi người ta như thế.
Võ sĩ mặc áo giáp bởi vì La Thiên mà sinh ra, cuối cùng cũng bị hắn kết thúc, từ đó cướp lấy vị trí quán quân thử thách của Thánh phủ.
- La huynh, ngươi đúng là một bước lên trời, cướp lấy vị trí quán quân thử thách của Thánh phủ a.
Trần Hạo Phi trợn mắt há hốc mồm, giật mình, có cảm giác như là nằm mơ vậy.
Trong lúc mơ hồ.
Hắn nghĩ đến lúc còn ở Lăng Vân quận, nghĩ tới tình cảnh ở nhà mình.
Lúc ấy, La Thiên đã chủ động chuyển ra ngoài, trước khi đi còn nói cho hắn biết:
- Chúng ta sẽ gặp lại ở Thánh phủ!
Không nghĩ tới, lời nói lần trước nhanh như vậy đã được thực hiện.
La Thiên lại còn sáng tạo ra kỳ tích, không chỉ thành công thi vào Thánh phủ mà còn trở thành quán quân trong đám tân sinh.
- Hắn còn đứng đầu trong thử thách ẩn giấu! Chẳng lẽ người này thật sự có chút bản lĩnh hay sao...
Đôi mắt đẹp của Vân Tú quận chúa khẽ đổi.
Đứng thứ nhất trong thử thách ẩn giấu, kỳ thật so với thử thách ấn ký còn khó hơn. Không có Tinh Thần lực và ý chí nhất đẳng thì rất khó trổ hết tài năng được.
Lúc này, trong lòng nàng sinh ra sự hiếu kỳ đối với thiếu niên này.
Có lẽ, hồng nhan bạc mệnh trong miệng hắn cũng không phải là thuận miệng nói chơi.