Nhạn Đãng Sơn ở vào phía tây bắc thành Dương Châu, liên miên giữa núi non, có không ít thế lực tọa lạc ở trong giữa những dãy núi.

Ở trên đỉnh núi chính của Nhạn Đãng Sơn có một tòa hành cung mênh mông. Đỉnh núi chính này, đối với Nhạn Đãng Sơn trong phạm vi vuông tròn mấy trăm dặm, bất luận là thế lực gì mà nói đều là cấm địa, không có người nào có thể đặt chân đến, dù là một bước.

Bởi vì trên ngọn núi chính của Nhạn Đãng Sơn này, có một lão già tính tình cũng cổ quái, thích kiếm, giận dữ sát phạt, núi lở đất sụp, ngay cả một ngọn núi lão cũng có thể bóp nát thành bụi phấn, càng không cần phải nói đến thân thể con người.

Hơn nữa, lão già kia còn có hai đệ tử, một nam, một nữ, thực lực cả hai người đều không phải tầm thường, bất kỳ người nào cũng có thể tiêu diệt những lực lượng lớn nhỏ xung quanh, cực kỳ dũng mãnh.

Nhưng giờ đây, trên đỉnh Nhạn Đãng Sơn có một cỗ sát khí kinh khủng đang lan tràn ra, một chùm tia sáng phóng lên cao, khiến cho sơn mạch ở xung quanh cùng với người và yêu thú đang tu luyện ở bên trong đều lạnh đến phát run, cỗ sát ý này thật mạnh, làm cho tâm thần bọn họ đều run rẩy.

Ầm!

Một tiếng nổ vang truyền ra, tại tòa hành cung trên đỉnh Nhạn Đãng Sơn này, khí sát phạt nổ bung ra, một đạo bóng người vọt lên, ngay lập tức bước vào tảng đã lớn phía trên đỉnh Nhạn Đãng Sơn, trên người lộ ra sát ý vô tận.

Lão già này, giờ phút này, không có lấy một nửa điểm già nua.

Ở phía sau lão già, một cô gái xinh đẹp đứng ở đó, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang.

Lâm Phong giết sư huynh của cô ta, thù hận bực này làm sao có thể không báo. Lúc ấy cô ta không đi tìm Lâm Phong vì cô ta không phải là đối thủ của Lâm Phong, hơn nữa lựa chọn ẩn nhẫn, ngày đêm khó khăn gian khổ trở lại Nhạn Đãng Sơn, đem tin tức Lăng Thiên bị giết báo lại cho sư tôn.

Nếu sư tôn ra tay, Lâm Phong chắc chắn chết, không thể nghi ngờ.

- Con ở lại chỗ này, để ta đi lấy đầu của hắn về tế ái đồ Lăng Thiên của ta.

Lão già lạnh lùng nói, người thiếu nữ cung kính gật đầu:

- Vâng! Thưa sư tôn.

Lão già kia tâm thần vừa động, chân nguyên phóng thích ra, tảng đá lớn dưới chân bị ép thành bụi phấn, thân thể lão bay lên không. Nhưng mà, khi lão đang chuẩn bị xuất phát, thì tử nơi xa xa phía chân trời, một chùm tia sáng phóng tới, trông hình dáng thì giống như một thanh kiếm.

Cảnh tượng này khiến cho ánh mắt lão già hơi ngưng lại, thân hình cũng không vội vã xuất động, một lát sau, chùm tia sáng kia liền đến ngay trước mặt.

Người xuất hiện này sắc mặt thoạt nhìn thì khoảng ba mươi, gương mặt cương nghị tuấn lãng, lông ngươi như lưỡi kiếm, trong đôi mắt mang theo ý nhìn thầu thế gian, khen chê tang thương, đồng thời còn có một thanh kiếm linh hoạt sắc bén.

- Cực Quang lão nhân.

Từ trong miệng người đàn ông kia thốt ra một thanh âm lạnh lùng, khiến cho đôi mắt Cực Quang lão nhân ngưng tụ lại, đôi mắt trừng trừng nhìn đối phương.

- Ngươi là người nào?

Cực Quang lão nhân mở miệng hỏi, đối phương dường như là vì lão mà đến, hơn nữa thực lực thì dường như là rất đáng sợ.

- Sớm đã nghe nói đến Cực Quang lão nhân, Cực Quang chi kiếm đánh đâu thắng đó không có gì cản nổi, dưới kiếm bất lưu mệnh, vẫn chưa có cơ hội lĩnh giáo một phen, Cực Quang kiếm ý.

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng vang lên, trong đôi mắt kia hiện lên một chiến ý kinh khủng, người này muốn lĩnh giáo kiếm của Cực Quang lão nhân.

Người thiếu nữ phía sau lão nhân, đồng tử co rút lại một trận, người nam tử này chỉ chừng khoảng ba mươi tuổi nhưng lại muốn lĩnh giáo kiếm của sư tôn, thật cuồng ngạo.

Một cỗ kiếm ý cảnh kinh khủng tử trên người nam tử phóng ra, cỗ kiếm ý này tràn đầy khí sắc bén, lạnh lùng, đáng sợ hơn chính là còn mang theo ý cảnh vô tình.

Dường như thiên địa vô tình, coi vạn vật như là chó rơm, lấy kiếm chém giết tất cả.

- Gia Cát Vô Tình.

Sắc mặt Cực Quang lão nhân ngưng tụ lại, tuy rằng lão chưa bao giờ thấy qua người đối diện, nhưng ở nước Tuyết Nguyệt này, trừ Gia Cát Vô Tình ra, ai có thể có được kiếm đạo vô tình sắc bén như thế.

Kiếm, hai người đều thích kiếm, dùng kiếm, trên đường kiếm đạo có trình độ cực cao, một là Cực Quang, một là Vô Tình.

Ở trên người Cực Quang lão nhân đồng thời có một cỗ kiếm ý Lăng Thiên đáng sợ, ở trên kiếm của hắn phảng phất như có cực quang vạn trượng, rực rỡ khôn cùng, đem trọn cái Nhạn Đãng Sơn đều thắp sáng lên.

- Ai đang chiến đấu, kiếm ý thật đáng sợ.

Lúc này, xung quanh Nhạn Đãng Sơn, trong lòng đám người cuồng lên run rẩy, cỗ kiếm ý này tất nhiên là Cực Quang lão nhân khi chiến đấu, nhưng đồng thời còn có một cỗ kiếm ý hùng mạnh không kém giằng co với kiếm ý của Cực Quang lão nhân, không biết là người nào có thể dũng mãnh như thế.

Phía sau Cực Quang lão nhân, trong lòng thiếu nữ kia cũng điên cuồng run rẩy, kiếm thật là đáng sợ.

- Gia Cát Vô Tình, nếu như là ngươi muốn đánh thì toàn lực làm đi.

Một tiếng động ngân vang truyền ra, ở trong tay của Cực Quang lão nhân xuất hiện một thanh kiếm, kiếm quang chi kiếm, đồng thời ở chỗ xung yếu nhất phía sau lưng ông ta, Võ Hồn chi kiếm hướng trời cao hiện lên, mang theo kiếm ý khủng bố.

- Gia Cát ta mười tám năm chưa sử dụng kiếm, hôm nay đối mặt với tiền bối không biết đã bao lâu nay ngưỡng mộ và kính trọng, kiếm của ta nguyện rút ra khỏi vỏ.

Gia Cát Vô Tình bình tĩnh nói, sau lưng hắn, phong cách kiếm cổ xưa bị đóng kín không ngừng run rẩy bắt đầu chuyển động, nương theo một tiếng ngân khẽ, kiếm đã được lấy ra khỏi vỏ, kiếm màu máu, kiếm vô tình.

- Cực Quang lão nhân, một kiếm định sinh tử đi.

Đôi mắt Gia Cát Vô Tình vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng, vô tình là như thế.

Hai cường giả kiếm đạo mạnh như thế lại phải một kiếm định sinh tử, một kiếm tất có một người phải ngã xuống.

Mà ngay cả trong lòng, Cực Quang cũng không thể nhịn được nữa, cũng bắt đầu run rẩy.

Không nói gì thêm, hai cỗ kiếm ý bắt đầu tàn sát bừa bãi, trong không gian va chạm, ánh sáng cực hạn và mũi nhọn vô tình đều phóng thích, hào quang thuộc về bọn họ.

Một trận gió kiếm quật qua, thân thể hai người đều triển khai, kiếm ý khủng bố áp bức đến cực hạn, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng bùng nổ.

Thiên địa gào thét, chỉ có điều ngay trong thời gian bóng người của hai người giao hội, một chùm tia sáng cực hạn và, kiếm quang vô tình đồng thời phóng thích ra, trong giữa hư không chỉ còn lại có hai đạo mũi nhọn, không còn có cái gì khác.

Đây là kiếm tu va chạm, khi chiến đấu kiếm tu càng mạnh, càng nguy hiểm, càng khủng bố.

Hai chùm tia sáng hạ xuống, thân hình Cực Quang lão nhân và Gia Cát Vô Tình đều lui về tại chỗ.

Cực Quang lão nhân nhìn Gia Cát Vô Tình hỏi:

- Phải chăng chỉ là vì kiếm đạo?

Gia Cát Vô Tình lắc lắc đầu, đối với kiếm đạo hắn đã sớm không chấp nhất từ những năm đó.

- Cũng giống như ngươi, nguyên do đệ tử cuồng ngạo của ngươi bị giết, ngươi muốn đi báo thù, nhưng đối tượng mà ngươi muốn báo thù lại là người mà ta phải bảo vệ.

Gia Cát Vô Tình bình tĩnh nói, khiến trong mắt của Cực Quang lão nhân hiện lên một vẻ, như đã hiểu ra điều gì.

- Ta hiểu rồi.

Cực Quang lão nhân thì thào nói, trong con mắt còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt thì liền nghe được một tiếng cười vang, máu trên không trung vấy ra, thân thể của Cực Quang lão nhân bị kiếm khí xé rách, biến mất tăm mất tích.

- A!

Thiếu nữ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này thì cả người run rẩy lên kịch liệt, cảm giác như toàn thân thể nhũn ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Ầm ầm.

Răng rắc.

Thanh âm từng đợt từng đợt truyền ra, cả ngọn núi cao của tòa Nhạn Đãng Sơn run rẩy lên, một đám vết kiếm hiện lên tại vách núi cao nhất của ngọn núi Nhạn Đãng Sơn, nứt ra một đường khe hở, hóa thành một đường trời, rung động lòng người.

Gia Cát Vô Tình quay người lại phóng vào trong không trung, hóa thành một vết kiếm vọt tới hướng xa xa, trong nháy mắt đã trở thành một cái bóng ở giữa hư không, đã có vài giọt máu đỏ nhỏ xuống dưới vách núi.

Sau khi Gia Cát Vô Tình rời đi khỏi, trên đỉnh núi Nhạn Đãng Sơn, cô gái ngồi dưới đất giống như một đứa trẻ, muốn khóc nhưng không khóc được.

Cái cảnh tượng vừa xảy ra thật là quá kinh khủng, vị sư tôn Cực Quang lão nhân mà cô ta cùng sùng kính, vậy mà chỉ có một kiếm đã bị giết.

Cảnh tượng này và cảnh tượng ngày xưa Lăng Thiên bị Lâm Phong chém chết phải nói là y hệt nhau, cũng đều chỉ có một kiếm, chỉ có điều Lăng Thiên thì bị Lâm Phong giết chết, còn Cực Quang lão nhân thì bị Gia Cát Vô Tình chém.

Giờ phút này, trong lòng của cô ta chỉ còn nỗi hối hận vô cùng, bởi vì lúc trước, nàng có nói đùa với Lăng Thiên, xúi giục Lăng thiên nhảy vào thành Dương Châu giết mấy người, vì vậy mới có chuyện sau này, sau khi Lăng Thiên chết thì Cực Quang lão nhân cũng bị giết.

Tất cả đều giống như là môt trò đùa, một trò đùa đã hại chết sư huynh thiên phú dị bẩm của cô ta, hại chết sư tôn năng lực khủng bố.

Hết thảy những điều đã xảy ra này, Lâm Phong không hể biết một chút nào, Hắn làm sao có thể nghĩ tới, Gia Cát Vô Tình từ ngàn dặm xa xôi chạy tới Nhạn Đãng Sơn thay hắn giết chết Cực Quang lão nhân. Thậm chí Lâm Phong hắn căn bản cũng không biết là có Cực Quang lão nhân tồn tại trên đời, cũng không biết rằng, nếu không có Gia Cát Vô Tình thì hắn lại gặp phải một lần nguy cơ hủy diệt.

Trong sa mạc, Lâm Phong đang ngồi trên chiếu, đôi mắt hắn nhắm lại nhưng cái linh hồn kinh khủng của hắn lại phiêu lãng vào hư không.

Ở trong thiên địa cuồn cuộn gào thét, chân nguyên lực của Lâm Phong cũng dung nhập vào trong đó, khống chế sự quay cuồng của cát vàng.

Mà ở trước mặt của Lâm Phong, có bầy đặt ra một số thẻ tre, toàn bộ mở ra ở nơi nào, mặt trên có khắc rất nhiều đồ án cùng văn tự, dường như ở đó khắc một đạo pháp trận.

Mà ở phía hai bên thẻ tre, từ trên xuống dưới viết một hàng chứ lớn.

Cửu Cung Khốn Long đại trận.

Bản đồ trận pháp này là do Lâm Phong phỏng theo trận pháp mà lão già trong chiếc nhẫn trữ vật lấy được, giờ phút này Lâm Phong đang ngộ trận đạo.