Nghe được lời nói của Trương Lệ Anh, không chỉ Gia Vệ ngẩn người, mà ngay cả Trịnh Tung cũng ngây ngẩn cả người, hai người bọn họ hoàn toàn không ngờ, Trương Lệ Anh, có lẽ đúng ra là Trác Thiến, sẽ cho Gia Vệ ngồi xe cùng các nàng.
Trịnh Tung quay qua Gia Vệ chớp mắt vài cái, nói: “Người anh em, không cần cùng ca ca chen chúc một xe rồi.”
Gia Vệ vẻ mặt cười khổ, hắn nguyện ý cùng Trịnh Tung chen chúc một xe, không muốn lên xe Lincoln.
Nhưng ai bảo Gia Vệ lúc này là vệ sĩ chứ?
Người chủ có yêu cầu, Gia Vệ tất nhiên phải thực hiện thôi.
Vì vậy, Gia Vệ liền ngồi vào trong xe Lincoln.
Đây là lần đầu tiên Gia Vệ ngồi xe sang trọng như thế này, trước đó hắn ngồi qua xe tốt nhất chính là xe LandRover đen kia, bây giờ ngồi trong chiếc xe Lincoln này, Gia Vệ ít nhiều có chút cảm giác ràng bó.
Ngồi trên ghế ngồi bọc da thật, nhìn hai mỹ nữ khuynh thành, một người biểu tình băng lãnh, một người trên mặt tươi cười cùng đứa bé chơi đùa, làm cho trong lòng Gia Vệ không khỏi có chút khẩn trương.
Hình ảnh này, khỏi phải nói có bao nhiêu ý cảnh rồi, như là băng hỏa lưỡng trọng thiên vậy, Gia Vệ tới gần Trương Lệ Anh, liền cảm giác được khí băng lạnh kéo tới, mà tới gần Trác Thiến, lại là cảm thấy lửa nóng kéo tới, ngồi ở chính giữa đúng là hưởng thụ.
Không bao lâu, Trương Lệ Anh mở tủ lạnh bên trong xe, lấy ra một chai đồ uống lạnh, đặt ở trước người Gia Vệ.
Gia Vệ cũng không khách khí, đối với vẻ mặt lạnh như băng của Trương Lệ Anh cười cười, sau đó liền cầm lấy cái chai uống một hớp lớn, tuy rằng bên trong xe không nóng, thế nhưng nơi này trời rất nóng, uống một hớp lớn đồ uống lạnh, làm cho Gia Vệ sảng khoái nhịn không được kêu lên.
Trong lúc nhất thời, Trương Lệ Anh và Trác Thiến đều cau lông mày lại, nhìn về Gia Vệ.
Gia Vệ mặt đỏ lên, liền vội vàng ngồi thẳng cơ thể, không có làm động tác gì nữa.
Lúc này Trác Thiến cũng nói chuyện: “Tên thật của ngươi không phải là Long Tứ chứ?”
“Long Tứ là danh hiệu, cũng không phải tên thật.” Gia Vệ không do dự, trực tiếp trả lời.
« Cái gì là danh hiệu ? » Lúc này, đứa bé vẫn cùng Trác Thiến chơi đùa mở to hai mắt, mở miệng hỏi.
Mà lúc này, Gia Vệ mới nhìn ra, đứa bé này là một bé gái nhỏ, nhưng lại ăn mặc một thân quần áo của bé trai, tóc cũng tóc ngắn, khiến người ta vừa nhìn, liền ngộ nhận sẽ là bé trai.
“Danh hiệu chính là một cái tên khác, chính mình tự đặt.” Gia Vệ cười cười, quay qua đứa bé nói.
“Mẹ, mẹ, ta cũng muốn có danh hiệu, ta cũng muốn tự đặt tên khác.” Nghe xong lời nói của Gia Vệ, đứa bé lập tức nắm lấy tay Trác Thiến, thanh âm non nớt nói.
“Được, Hạo Hạo chính mình đặt một danh hiệu đi.” Trác Thiến vẻ mặt tươi cười, vuốt ve đầu đứa bé nói.
Tiểu Hạo Hạo lập tức thu tay về, rất khả ái ngậm lấy ngón tay nhướng mày lên suy nghĩ, ba người lớn đều nhìn nàng, chỉ có Trương Lệ Anh lúc này vẫn là mặt lạnh lung, không có nét tươi cười nào.
Sau một lát, Tiểu Hạo Hạo mới đột nhiên lộ ra dáng tươi cười, nói: “Kêu Chuột có được không?”
“Chuột?” Không chỉ Trác Thiến và Gia Vệ, mà ngay cả Trương Lệ Anh thất thần một bên cũng ngẩn người ra, sau một lát cả ba người đều nở nụ cười.
Bọn họ không nghĩ tới, bé gái Tiểu Hạo Hạo nhỏ như vậy, cư nhiên lại đặt tên cho mình như vậy, bé gái bình thường sẽ cực kỳ ghét chuột, mà nàng dĩ nhiên lại đặt tên cho mình là Chuột.
“Có được hay không vậy, gọi là Chuột đi, Chuột nhỏ thật đáng yêu.” Tiểu Hạo Hạo ôm lấy người Trác Thiến, làm nũng nói.
“Được, được, chỉ cần Hạo Hạo thích, gọi Chuột cũng được.” Trác Thiến vẻ mặt cười khổ nói.
Mà lúc này, Gia Vệ mới chú ý tới Trương Lệ Anh bên cạnh, Trương Lệ Anh lộ ra nét tươi cười, so với Trác Thiến không thua gì.
Có điều, sau khi phát hiện ánh mắt của Gia Vệ, biểu tình của Trương Lệ Anh liền lập tức biến thành lạnh băng, không còn vẻ tươi cười nữa.
Gia Vệ xấu hổ cười, liền cùng Tiểu Hạo Hạo chơi tiếp.
Đương nhiên, trên đường đi, Gia Vệ cũng biết được Tiểu Hạo Hạo tên là Trương Vĩ Hạo, là tên của một bé trai, mà Trác Thiến cũng đem Tiểu Hạo Hạo nuôi dưỡng như bé trai vậy.
Tại trên đường đi, Trác Thiến và Gia Vệ nói chuyện không ít, Gia Vệ cũng hiểu sơ sơ được, Trác Thiến không phải là một người băng lãnh, mà là một người thiện lương, thậm chí Gia Vệ cảm giác Trác Thiến như là một thiếu nữ còn chưa vào đời, đối với những sự tình nàng nói cùng Gia Vệ, tuy rằng nàng không có biểu hiện cảm thấy hứng thú ra bên ngoài, nhưng ánh mắt của nàng lộ ra quang mang thì cũng không có che dấu.
Đi tới sân bay Thành Nam, mấy người cũng không chần chờ, liền lên máy bay tư nhân của Trác Thiến, đây là một máy bay không nhỏ đầy sang trọng, bên trong giống như là phòng khách sang trọng, còn có ba tiếp viên hàng không.
Gia Vệ âm thầm tắc lưỡi, cuộc sống của người có tiền đúng là không giống nhau, nhà hắn ngay cả xe hơi cũng không có, so thế nào với người ta?
Ngồi ở trên ghế ngồi máy bay, uống đồ uống lạnh uống lạnh ngon miệng, không ai nói gì, chỉ có thanh âm Tiểu Hạo Hạo chơi đùa.
Máy bay phi thường ổn định, căn bản không có cảm giác xóc nảy, khiến Gia Vệ vẫn có khẩn trương buông lỏng xuống.
Mà lúc này đây, Gia Vệ buồn chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không khỏi có chút cảm thán.
Ai có thể nghĩ được, một tháng trước Gia Vệ còn là học sinh cấp 3 bình thường, bây giờ lại có loại tình huống này?
Lại ai có thể nghĩ được, Gia Vệ từ nhỏ đến lớn cũng rất gầy yếu, lại phải mang kính mắt, bây giờ lại thành một thành viên căn cứ A có thực lực cường đại.
Trong bóng tối xem màn đêm, Gia Vệ cũng gần như xem rõ ràng, không còn một chút dấu vết của cận thị.
Gia Vệ vươn tay, lắc lắc tay trước mắt mình, hắn nắm tay, cảm giác loại lực lượng này, là mười chín năm trước đó hắn chẳng bao giờ cảm nhận được.
“Thay đổi, tất cả đều thay đổi.” Gia Vệ thấp giọng tự nói.
Gia Vệ đã từng tưởng tượng thi lên đại học, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc tốt, mua một căn nhà lớn, cho cha mẹ dưỡng già, để cha mẹ không còn phải khổ cực, để cha mẹ an hưởng lúc tuổi già.
Đây là lý tưởng của Gia Vệ.
Mà bây giờ, Gia Vệ nếu làm cũng có thể làm được, hắn có hai huyết sắc cống hiến điểm, đổi lấy tiền cũng đủ mua một căn nhà lớn cho cha mẹ ở, số tiền còn lại, cũng đủ cho cha mẹ sống cả đời, thế nhưng Gia Vệ biết, đây không phải là cuộc sống cha mẹ muốn.
“Không biết mẹ có biết chuyện của cha hay không.” Gia Vệ cau mày, mười mấy năm qua, hắn không biết cha mình rốt cục có than phận gì, chỉ biết cha là một bảo vệ bình thường, mỗi tháng tiền lương bảo vệ 2000 ~ 3000 đồng ít ỏi.
Mà mẹ, bà chủ gia đình thì lại bị cha yêu cầu không được đi ra ngoài làm việc, trong nhà tuy có khó khăn, nhưng đầy đủ hạnh phúc, cha cũng chưa bao giờ có gì bất thường, giống như những người cha khác, quan tâm việc học và cuộc sống của con cái.
“Ca ca, ngươi đang nhớ cha mẹ ngươi sao?” Không biết lúc nào, Tiểu Hạo Hạo đi tới trước người Gia Vệ, bò tới trên đùi Gia Vệ, thanh âm non nớt hỏi.
Gia Vệ nhìn Trác Thiến phía trước vẫn chú ý đến Tiểu Hạo Hạo tươi cười, liền trực tiếp đem Tiểu Hạo Hạo bế lên, nói: “Đúng vậy, ca ca là đang nhớ cha mẹ, còn Tiểu Hạo Hạo thì sao? Có mẹ ở cùng, có phải rất hạnh phúc hay không?”
“Dạ, Chuột rất hạnh phúc.” Tiểu Hạo Hạo gật đầu, chợt giống như người lớn nhìn Trác Thiến và Trương Lệ Anh phía sau một chút, sau đó ghé vào lỗ tai Gia Vệ, thấp giọng nói: “Nếu không ngươi làm baba của ta đi, cùng có ba và mẹ, Tiểu Hạo Hạo mới có thể hạnh phúc hơn.”
Gia Vệ nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, chợt liền nở nụ cười khổ.
Lời trẻ nhỏ không có ý gì, Gia Vệ tự nhiên biết, có điều cũng xác định, Trác Thiến thực sự có thể là một quả phụ, ba của Tiểu Hạo Hạo, có khả năng đã qua đời rồi.
“Được, sau này lúc chỉ có hai người chúng ta, ngươi gọi ta là baba, ta gọi ngươi là Chuột.” Gia Vệ cũng nhỏ giọng nói.
“Ngoéo tay.” Tiểu Hạo Hạo vươn ngón út tay phải ra nói.
Gia Vệ duỗi ngón út của mình ra, cùng Tiểu Hạo Hạo ngoéo tay.
Vừa mới ngoéo xong, Tiểu Hạo Hạo đem đầu vùi vào trong long Gia Vệ, nhỏ giọng nói: “Ba, ba…”, không ngừng kêu lên.
Gia Vệ vẻ mặt cười khổ, thấy Trác Thiến trên mặt tươi cười, Gia Vệ cũng đem Tiểu Hạo Hạo ôm lấy, lấy tay ôm lấy Tiểu Hạo Hạo, không để nàng trên chỗ ngồi ngã xuống, rồi cùng Tiểu Hạo Hạo chơi đùa.
Không bao lâu, Trác Thiến liền xoay qua chỗ khác, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Rất nhanh, Tiểu Hạo Hạo trong lòng Gia Vệ cũng không động nữa, nghiễm nhiên là ngủ rồi.
“Long Tứ, ngươi ôm đứa bé ngủ đi, ba người chúng ta thay phiên nhau là được.” Trịnh Tung quay quay Gia Vệ nhỏ giọng nói.
Tuy rằng lúc này ở trên máy bay, nhưng cũng không thể buông lỏng, không thể đều ngủ hết.
Gia Vệ cũng không từ chối, gật đầu, liền nhắm hai mắt lại.
Gia Vệ cũng không có ngủ say, vẫn ở trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, mà hắn vẫn nghe Tiểu Hạo Hạo trong lòng gọi “Ba”, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng Gia Vệ có thể nghe được.
Tiểu Hạo Hạo ngủ vô cùng yên ổn, chỉ thỉnh thoảng động động cơ thể, cũng không có khóc nháo.
Không biết qua bao lâu thời gian, Gia Vệ tỉnh lại, sau khi mở mắt ra, liền thấy Trương Lệ Anh vẻ mặt lạnh băng đang nhìn mình.
Gia Vệ giật mình, liền vội vã ngồi thẳng cơ thể, lấy tay sờ sờ trên mặt, thấy không có gì, lúc này mới yên lòng lại.
Mà Gia Vệ khẽ động như vậy, Tiểu Hạo Hạo trong lòng cũng tỉnh lại, lấy mu bàn tay xoa xoa mắt nói: “Mẹ, đi tiểu.”
Tiểu Hạo Hạo lúc này có lẽ đã quên đang ở trên máy bay, tưởng rằng ngủ ở nhà như bình thường.
Sau khi nàng thấy Gia Vệ không phải là mẹ, nàng cũng không có khóc nháo, mà là nhỏ giọng nói: “Ba, đi tiểu.”
Gia Vệ vẻ mặt xấu hổ méo cả miệng, hắn cũng chưa đem trẻ con đi tiểu bao giờ.
“Tiếp viên…” Lúc này đây, thanh âm Trương Lệ Anh vang lên, chỉ chốc lát sau, một tiếp viên hang không mỹ lệ đi tới, đem Tiểu Hạo Hạo từ trên người Gia Vệ ôm lấy, hướng về toilet đi tới.
Gia Vệ vẻ mặt xấu hổ đối với Trương Lệ Anh cười cười, rồi đi vào trong toilet rửa ráy mình một chút.
Từ trong toilet đi ra, Gia Vệ liền bị Trịnh Tung ngăn lại, chỉ thấy vẻ mặt Trịnh Tung ngưng trọng, thấp going nói: “Người anh em, đã đến châu Phi rồi, chỉ còn hơn bốn tiếng nữa là đến Bắc Libya rồi, bây giờ nên chuẩn bị một chút rồi.”
“Máy bay trực tiếp đáp xuống Bắc Libya sao?” Gia Vệ khẽ cau mày, mở miệng hỏi.
“Không phải, máy bay dừng ở phi trường quốc tế, nơi đó là một sân bay do Liên Hợp Quốc bảo hộ, bất luận phần tử vũ trang nào cũng không dám tập kích, chúng ta từ sân bay đón xe đi thủ đô Bắc Libya làm việc, đây cũng là đoạn đường nguy hiểm nhất, Bắc Libya mặc dù bây giờ có chính phủ chi phối rồi, nhưng vẫn có rất nhiều phần tử vũ trang hoạt động, nếu chúng ta gặp phải, sẽ là một trận chiến đấu kịch liệt đấy.” Trịnh Tung thấp giọng nói, hai mắt hắn híp lại, tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không có chút nào sợ hãi, trái lại còn có chút hưng phấn.