Dưới dâm uy của Vương Cường, Gia Vệ đành tiết lộ ngày mai hắn có một cuộc hẹn, nhưng đối tượng hẹn hò là ai hắn tự nhiên không thể nói ra.

Về đến nhà Gia Vệ liền sạc pin cho điện thoại, tuy không đến mức hai mắt không chớp nhìn điện thoại chờ Liễu Tình gọi, chỉ là vẫn thỉnh thoảng liếc mắt để ý.

- Vệ Vệ, hôm nay kiểm tra thế nào?

Thanh âm của mẹ hắn - Trương Dung vang lên, ở nhà cha mẹ đều gọi Gia Vệ như vậy, nghe qua như tên con gái.

- Cũng khá tốt ạ.

Gia Vệ hồi đáp.

Điều mà cha mẹ hắn quan tâm nhất chính là điểm thi trắc nghiệm tổng hợp của con mình, bọn họ biết rõ khả năng Anh văn của Gia Vệ không được tốt, nếu như trắc nghiệm tổng hợp cũng tương tự, Gia Vệ coi như đồ bỏ đi.

Bất quá họ còn chưa biết, thành tích Anh văn của Gia Vệ hiện nay, là điểm tối đa.

Một đêm nhanh chóng trôi qua, Gia Vệ lại trằn trọc mất ngủ.

Điện thoại không hề đổ chuông, cho đến tận 10h sáng nay vẫn như cũ, im lìm bất động.

Gia Vệ cầm điện thoại gọi thử qua điện thoại nhà, vẫn có tín hiệu, chứng tỏ điện thoại không có vấn đề.

- Có nên chủ động gọi qua không?

Gia Vệ tự hỏi, Liễu Tình là giáo viên Anh ngữ của bọn hắn, số điện thoại của nàng đương nhiên là học sinh nào trong lớp cũng có.

Không bao lâu, Gia Vệ quyết định cầm điện thoại lên nhập một dãy số.

Tút tút vài tiếng, bên kia mới có người nghe máy.

- Gia Vệ, có chuyện gì sao?

Đang trong phòng làm việc, Liễu Tình vì trước đó đã lưu số của hắn vào di động nên biết là Gia Vệ gọi tới.

- Chị Tình, em muốn mời một bữa cơm, chị chừng nào rảnh?

Gia Vệ hồi đáp.

Đầu dây bên kia Liễu Tình thoáng sững sờ, nửa ngày không biết nói gì, Gia Vệ vừa muốn mở miệng nói tiếp, mới nghe được thanh âm Liễu Tình:

- Chị hiện tại cũng rảnh, em qua khách sạn Huy Hoàng ở gần trường mình ấy, chị đang ở phòng 302, nhanh nhanh lên một chút.

- Chị ở khách sạn Huy Hoàng làm gì vậy?

Gia Vệ nghi ngờ.

- Đừng hỏi nữa, em đến rồi sẽ biết, em nếu có thể trong vòng mười phút tới nơi, bữa cơm hôm nay chị mời.

Liễu Tình dường như đang rất vội.

Gia Vệ sắc mặt ngưng trọng:

- Trong vòng mười phút em nhất định có mặt.

Nói xong Gia Vệ liền cúp máy, nói với mẹ một tiếng, trực tiếp ra khỏi nhà.

Mười phút, dù đi xe bus hay tự lái cũng phải mất nhiều thời gian hơn mới tới được, bởi đoạn đường này thường xuyên bị kẹt, xe căn bản đi không nổi.

Cho nên Gia Vệ lựa chọn chạy bộ, hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng lao về hướng khách sạn Huy Hoàng.

Trên đường từ nhà đến trường học, phải đi ngang qua khách sạn Huy Hoàng, nhưng Gia Vệ rất hoài nghi, khách sạn này là khách sạn 5 sao, đừng nói một giáo viên mới như Liễu Tình, ngay cả chủ nhiệm thậm chí hiệu trưởng cũng khó chi trả chi phí ở đây.

- Nhất định là có chuyện......

Gia Vệ biến sắc, hắn càng nghĩ càng không đúng, đẩy nhanh tốc độ dưới chân.

Dùng không đến mười phút đồng hồ, thậm chí chỉ hơn 5 phút một chút, Gia Vệ đã hoàn thành quãng đường dài hơn 20 phút chạy xe, tới được khách sạn Huy Hoàng.

Hắn rất nhanh tiến vào khách sạn, hỏi vị trí phòng 302 rồi lên ngay cầu thang.

Không thèm gõ cửa, Gia Vệ trực tiếp đẩy ra, quang cảnh ở bên trong gồm ba người đang giơ chén rượu lên, sắc mặt vui vẻ.

Một trong số đó là Liễu Tình, hai người còn lại là một tên nam nhân khá trẻ và một nữ nhân có vẻ quyến rũ.

Nhìn thấy tình huống này, Gia Vệ lập tức nhíu mày.

Người trẻ tuổi thoạt biến sắc mặt, giọng lạnh lùng:

- Mày là ai?

- Cậu ấy là bạn tôi.

Lúc này Liễu Tình đã đứng dậy, đi đến bên cạnh Gia Vệ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Gia Vệ chủ động ôm lấy cánh tay phải của hắn, kéo Gia Vệ ngồi xuống, đoạn nói tiếp:

- Đây là bạn trai tôi - Gia Vệ.

- Tình Tình, đừng có hồ đồ, tên nhóc non choẹt này là bạn trai em ư?

Chứng kiến tên nam tử trẻ tuổi kia lộ vẻ khó chịu, nữ nhân quyến rũ đang ngồi bên cạnh lập tức chất vấn.

- Hắn chính là bạn trai em, nhóc con gì chứ, tuy em hơn Gia Vệ vài tuổi, nhưng chúng em thật lòng yêu nhau, về sau chúng em sẽ kết hôn.

Cả mặt Liễu Tình ửng đỏ như xuất huyết, thẹn thùng cúi đầu.

Gia Vệ thì cả người lâng lâng, chuyện gì thế này, Liễu Tình sao có thể nói như vậy?

Song nhìn ả đàn bà quyến rũ cùng tên nam nhân đang tỏ ra tức giận, Gia Vệ dường như đoán được điều gì, hắn một tay ôm bả vai Liễu Tình, một tay áp lên khuôn mặt tinh xảo của nàng, trao một nụ hôn.

Cảm giác lạnh lẽo, trơn trượt mềm mại, hương thơm so với Gia Cát Uyển Nhi ngày hôm qua hơi bất đồng, coi như mỗi người mỗi vẻ.

Liễu Tình không ngờ được Gia Vệ dám làm càn với nàng, nhất thời đầu óc trống rỗng.

Còn Gia Vệ khóe miệng nhếch lên, nói với Liễu Tình đang trong trạng thái đóng băng:

- Tình Tình, hai vị này là bạn của em à? Sao không giới thiệu qua cho anh một chút?

Một phút sau Liễu Tình mới từ trạng thái ngu ngơ tỉnh táo lại, âm thầm nhéo vào hông Gia Vệ một cái, vẻ mặt đỏ bừng giới thiệu:

- Đây là chị họ của em - La Lệ Lệ, còn đây là bạn của chị, tên là Tiền Thiếu Suất.

Mà lúc này, mặt Tiền Thiếu Suất trông y như con chó dại, nộ khí bừng bừng hỏi La Lệ Lệ:

- Tiểu Lệ, chuyện này là thế nào?

La Lệ Lệ có vẻ rất sợ tên Tiền Thiếu Suất này, vẻ mặt lo lắng, sau đó chuyển qua bộ dáng cực kì bực tức đối với Liễu Tình, hỏi:

- Tình Tình, em không phải nói chưa có bạn trai sao? Rốt cuộc đây là cái gì?

- Như thế nào, hai vị đây là ý gì?

Khóe miệng Gia Vệ hếch lên, nhìn hai người đang tức giận đồng thời đã ôm Liễu Tình vào lồng ngực, sự tiếp xúc không khe hở với Liễu Tình khiến Gia Vệ rất hưởng thụ.

- Có ý gì ư?

Tiền Thiếu Suất cười lạnh lẽo:

- Người anh em, có một số việc, mày không nên nhúng tay vào vẫn tốt hơn, sự tình hôm nay tao coi như chưa từng thấy, hiện tại mày chỉ việc rời đi, mọi chuyện coi như chấm dứt.

- Tình Tình, đừng tưởng rằng tùy tiện gọi một tên khỉ gió nào tới thì chúng ta sẽ tin hắn là bạn trai của em, một đứa nhóc mà thôi, hắn dựa vào cái gì mà so với Tiền Thiếu?

La Lệ Lệ hét lớn:

- Tiền Thiếu trong nhà vừa có tiền, em chỉ cần theo Tiền Thiếu, cả đời hưởng vinh hoa phú quý, không cần phải đi làm nữa, mỗi ngày muốn tiêu xài thế nào cũng được.

Nghe những lời này của hai người họ, Gia Vệ mới thật sự hiểu rõ, hóa ra là mai mối a, chị họ của Liễu Tình chính là bà mối, chỉ có điều Gia Vệ không sao hiểu nổi, Liễu Tình có một người chị tệ hại như vậy từ lúc nào?

- Cái gì mà...... chị họ đúng không, cô nói chuyện nên cẩn thận một chút. Nhóc con?! Có tin nhóc con tôi đây đánh cho tên họ Tiền này thành đầu heo không?

Trong mắt Gia Vệ toét ra tia sáng lạnh lùng, hắn thật sự nổi giận, chị họ cái lồng gì chứ, chỉ biết có tiền với tiền, ngay cả người thân còn có thể bán đứng.

La Lệ Lệ thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Gia Vệ, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, chỉ là Tiền Thiếu Suất lại không nhìn thấy, hắn hầm hừ nói:

- Tao thật không tin, đừng nói là mày, cho dù cả cái thành phố Tân Hải này, cũng không ai dám bố láo với tao như vậy.

- Thật sao?

Gia Vệ lạnh lùng nhìn Tiền Thiếu Suất khinh bỉ:

- Vậy mới nói, mấy loại công tử bột như chúng mày, không xem những tên dân đen như tao vào mắt, nhưng không biết một ngày nào đó, mày sẽ phải nếm chịu đau khổ trong tay tụi tao.

Gia Vệ vừa dứt lời, Liễu Tình kéo kéo áo Gia Vệ, lời của hắn nói tuy đúng, nhưng Liễu Tình không biết thân phận của tên Tiền Thiếu Suất này, chỉ cảm thấy Tiễn Thiếu Suất không dễ chọc, Gia Vệ chỉ là một học sinh trung học, chọc người như vậy thực không sáng suốt.

Gia Vệ nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Liễu Tình an ủi, bề ngoài cùng trong nội tâm hắn đều không có một tia sợ hãi hay khẩn trương, điều này khiến Gia Vệ cảm thấy kinh ngạc, chính mình lúc nào trở nên mạnh mẽ như vậy.

Tiền Thiếu Suất hai mắt híp lại thành đường chỉ, hừ một tiếng định rời đi.

- Tiền công tử, đừng quên tính tiền nhé?

Thấy Tiền Thiếu Suất phải đi, Gia Vệ lập tức nói với theo, một bàn này cả rượu và thức ăn, không chỉ Gia Vệ trả không nổi, ngay cả Liễu Tình cũng quá sức chịu được.

Tiền Thiếu Suất dừng bước, lạnh giọng gọi nhân viên phục vụ thanh toán.

- Hi vọng lần sau mày còn có thể kiêu ngạo.

Lưu lại một câu, Tiền Thiếu Suất biến mất.

Tiền Thiếu Suất tuổi tác so với Liễu Tình không chênh lệch bao nhiêu, nhưng dù sao hắn cũng là con nhà giàu từ bé, gặp một thằng lưu manh như Gia Vệ, mình lại không mang theo bảo vệ bên người, tự nhiên không dám cùng Gia Vệ động thủ.

Thế nhưng đắc tội một tên nhà giàu, hậu quả chắc hẳn không cần phải nghĩ.

La Lệ Lệ xì mũi, trừng mắt liếc Gia Vệ và Liễu Tình, vội vàng đuổi theo Tiền Thiếu Suất, đây là cái cây đại thụ hái ra tiền của nàng nha, không thể đắc tội được.

- Còn không mau buông ra.

Đợi La Lệ Lệ rời khỏi, thanh âm Liễu Tình liền vang lên, tuy nàng giả bộ tức giận, nhưng không thể không công nhận trông đáng yêu vô cùng.

Gia Vệ sững sờ, trong lòng không khỏi hoài nghi, đây là cô giáo thường ngày lạnh lùng với mọi người sao?

- Giờ sao đây, chị Tình lợi dụng em xong rồi, định vứt bỏ thế hả?

Gia Vệ cười ranh mãnh, mở miệng hỏi.

- Không phải thế, chị vẫn sẽ mời em ăn cơm.

Liễu Tình không dám ngẩng đầu nhìn Gia Vệ, mặt nàng lúc này vẻ đỏ ửng ban nãy chưa biến mất, đang giãy dụa muốn ngồi, nhưng sức lực tay Gia Vệ quá lớn, làm cho nàng căn bản giãy không ra.

Gia Vệ nhìn một bàn đồ ăn đầy ắp, còn hai rượu vang đỏ chưa khui, nói ra:

- Cái này không phải là chị đang mời khách đó ư?

Liễu Tình sững sờ, nhìn một bàn đồ ăn, sau đó kỳ quái nhìn Gia Vệ.

Gia Vệ chỉ cười cười:

- Dù sao cũng chưa ai đụng vào, lại có người tính tiền rồi, của chùa thì ngu sao mà không ăn, chị mời em ăn cơm có thể hào nhoáng hơn thế này sao? Hơn nữa tiền lương chị không nhiều, mời em ăn cơm chẳng lẽ không mất tiền?

Liễu Tình nghe những lời này chỉ biết lườm Gia Vệ, thấp giọng nói:

- Trước kia thật không để ý, ai ngờ da mặt em lại dày như vậy.

- Hé hé, da mặt không dày, sao có thể cua được chị?

Gia Vệ cười nói, buông tay Liễu Tình, lấy hai ly rượu chưa dùng, rót đầy cả hai ly.

Đem một ly rượu đỏ đưa cho Liễu Tình, Gia Vệ bưng một ly còn lại cụng ly với nàng, nói:

- Vì cuộc hò hẹn lần đầu tiên của hai ta, cạn.

Liễu Tình nhăn trán, bất đắc dĩ cụng ly cùng Gia Vệ, nàng coi như bó tay với tên mặt dày này.

Nhưng mà vừa nhấp một ngụm rượu đỏ, trên mặt Liễu Tình lại xuất hiện thêm một tia đỏ ửng quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp càng tỏa ra sức hấp dẫn mê người.

Gia Vệ ngắm nhìn đến ngây dại, hắn đem ly rượu đỏ trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt chén rượu xuống, giống như một con sói đang đói bụng nhìn Liễu Tình.

Liễu Tình trợn mắt lên với Gia Vệ, thanh âm giận dữ:

- Nhìn nhìn cái gì đấy, không biết lớn nhỏ gì cả, chị là cô.......

Nhưng mà, chữ 'giáo' chưa kịp thốt ra khỏi miệng, miệng nàng đã bị một đôi môi lấp kín, hai mắt nàng mở to, cảm giác thở không ra hơi, toàn thân mềm nhũn không có sức lực, nhất thời quên cả việc kháng cự.