Xung quanh im lặng thần kỳ, thậm chí có thể nghe được
tiếng ô tô vang đến từ xa xa.
Chỉ là một động tác rất nhỏ của anh cũng dễ dàng cuốn
hút trái tim người khác. Giai Hòa yên lặng nhìn anh, chỉ còn biết mình không có
lời thoại nào, nhưng cũng không biết nên làm cái gì tiếp theo. Trong lòng bắt
đầu yên lặng than thở, sợ là phải quay lại lần nữa.
Thế nhưng thần sắc Dịch Văn Trạch vẫn ổn định như
thường. Anh buông tay:“Chuyện ngày hôm nay, bổn vương sẽ không truy cứu. Ngươi
không cần thiết phải ở lại Vương phủ nữa.” Nói xong, anh xoay người ôm
“con”, lạnh nhạt đi khỏi phòng.
Trong căn phòng rộng đến trống trải, chỉ còn một Giai
Hòa nước mắt lưng tròng, bóng dáng cô đơn.
…
“Cut!” Khuôn mặt đạo diễn rất vui vẻ, ông đứng lên,
“Tốt lắm, kết thúc công việc được rồi.”
Trên mặt Giai Hòa vẫn giàn giụa nước mắt, ngượng ngùng
lau lau qua loa, rồi bị Kiều Kiều cầm áo khoác bọc kín lại: “Em đó, đúng ra là
một cảnh tượng bi đát tuyệt tình lại bị em suýt chút nữa diễn thành tình chàng
ý thiếp, sinh ly tử biệt. May mà thần tượng của em phản ứng rất nhanh.”
“Tệ lắm sao?” Trong lòng Giai Hòa vốn đã lo lắng, bị
chị nói vài câu lại càng không yên.
“Hoàn hảo,” Kiều Kiều đưa cho cô một ly nước ấm, “Nghĩ
nhiều như vậy làm gì. Dù sao em chỉ là khách mời, em nghĩ là khán giả xem phim
chỉ để nhìn em á? Đều tập trung hết vào Dịch Văn Trạch rồi.”
Tuy đây là sự thật, lại làm cho Giai Hòa – một người
luôn hết lòng vì công việc – buồn bã không thôi.
Lúc mọi người lục tục rời khỏi phim trường, Dịch Văn
Trạch vẫn đứng ở màn hình giám sát gọi điện thoại. Khác với vẻ bình thản hay
mỉm cười như thường lệ, lần này anh hơi nhíu mày, vừa nói chuyện vừa ấn ấn
huyệt thái dương. Giai Hòa lặng lẽ nhìn anh rồi mới chậm rì rì đi ra với Kiều
Kiều.
Ba ngày kế tiếp, bởi vì hoạt động quảng bá phim, Dịch
Văn Trạch xin phép đoàn làm phim trở về Hong
Kong.
Trước khi đi, anh đã thảo luận riêng với Đạo diễn
Khương về những cảnh tiếp theo. Kết quả để lại, chính là Tiểu Âu cầm hơn mười
tờ giấy A4, áy náy nhét vào tay Giai Hòa, truyền đạt lại nguyên văn lời của Đạo
diễn Khương không thiếu một chữ: Trong ba ngày, cần phải sửa lại cho tốt.
Tiểu Âu cười hì hì, lập tức phi người chạy thoát.
Giai Hòa cầm tập giấy, nhìn chằm chằm mớ ý kiến đề
xuất chen kín, tự nhiên trong đầu nhảy ra một loại ảo giác. Cảm giác này cực kỳ
giống lúc nhỏ học Tiểu học, giáo viên có việc bận phải đi ba ngày, để lại đống
bài tập như núi, chỉ lo học sinh rảnh rỗi…
Nhưng mà oán giận thì oán giận, cô vẫn thực chuyên
nghiệp bế quan hai ngày trời, đến khuya hôm sau coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Chữ cuối cùng vừa gõ xong, tâm trạng Giai Hòa lập tức
tốt lên, nhanh chóng mở IE ra. Tài khoản vừa mới đăng ký trên Weibo hôm bữa chỉ
có theo dõi mỗi mình Dịch Văn Trạch. Cô còn chưa kịp đổi bằng ID mình thường
dùng, liền phát hiện Weibo vốn phủ bụi gần một tháng của Dịch Văn Trạch lại có
cập nhật.
Thời điểm là sau buổi trưa ngày hôm nay, chỉ có ảnh
chụp tại sân bay, cũng không có chú thích gì đi kèm. Trên hình nền màu đen của
Weibo, ánh sáng buổi trưa ở sân bay chợt trở nên rực rỡ, cảm giác rất cuốn hút.
Cô bỗng nhiên nhớ đến một chuyện về nhiều năm trước
kia, khi mình vẫn còn là một học sinh Trung học. Từng có quãng thời gian cả
ngày Giai Hòa ngồi nhà cắt ảnh từ tạp chí, để kín giường, rồi dán lên vở. Khi
đó vẫn chưa có Weibo, cũng không có mấy tin tức giải trí, cũng không có fan
club, thần tượng của chính mình thì chỉ có thể âm thầm si
mê [1] trong tim, nhiều nhất thì cũng chỉ ngồi líu ríu với mấy bạn
học vài ba câu. Khi đó thần tượng cũng thực sự là hạnh phúc, cuộc sống cá nhân
cũng không bị phóng đại lên mà soi mói…Những thăng trầm cuộc đời [2], một
khi màn ảnh vừa buông xuống, giống hệt như mùi vị của thạch tín [3].
Uống rượu độc mà giải khát, thật đúng là bài học vỡ
lòng đầu tiên khi muốn làm ngôi sao.
Giai Hòa ngồi nhẩm tính, từ lúc bức ảnh đăng tới bây
giờ cũng chỉ hơn sáu tiếng, có hơn một ngàn bốn trăm phản hồi. Xem ra độ nổi
tiếng của thần tượng mình vẫn không thể hạ nhiệt được.
Nhiều phản hồi dưới hình thức khác nhau, trong đó có
không ít bình luận từ những người trong nghề, nhưng đều chỉ là vài câu an ủi
không rõ ràng. Dịch Văn Trạch chỉ chọn vài phản hồi trả lời lại, ngôn ngữ có
chút khôi hài bình thản, có vẻ tâm trạng khá tốt.
Giai Hòa di di chuột, đọc qua hơn một ngàn bình luận
mới quay lại trang Weibo mới của mình.
Không có hình ảnh đại diện hay thông tin cá nhân, nghề
nghiệp tự đặt, chỉ có mỗi một câu “thần tượng, tôi nhớ anh” ở ngay trang chủ.
Kỳ cục là, ngay ở nơi thông báo bình luận lại hiện số “1.”
Ai rảnh như vậy, mấy câu như thế này cũng bình luận?
Cô mở ra nhìn lướt, lập tức hốt hoảng. Chỉ ba chữ đơn
giản —— “Cảm ơn bạn”, người nhắn lại là Dịch Văn Trạch.
Trang cá nhân đơn giản đến buồn tẻ, một phản hồi có vẻ
ngớ ngẩn, mà người bình luận lại là một quả bom hạng nặng, phá tung tâm trạng
mới vừa tốt lên của Giai Hòa trong thoáng chốc. Cô lập tức tắt trang web, mở ra
một lần nữa, hít một hơi thật sâu mới xem lại bình luận kia. Vẫn y nguyên ba
chữ, vẫn y nguyên người đó. Nhìn nhìn cái tên mình đăng ký, rõ ràng là bình
thường đến không thể bình thường hơn, không có tí sơ hở nào.
Cô bỗng nhiên có cảm giác như xem phim ma vào ban đêm,
bị người phía sau sờ cổ.
Điều hòa vẫn chạy ổn định, con số 24 [4] độ
trên màn hình màu xanh không ngừng lóe lên, rõ ràng là nhiệt độ ấm áp rất thoải
mái, thế nhưng trái tim Giai Hòa lại như xuyên vào hầm băng rồi rơi vào hố lửa.
Giai Hòa đứng lên, không biết mình phải làm gì, lại ngồi xuống, gục đầu lên bàn
phím máy tính, muốn để mình bình tĩnh hơn.
Bởi vì đầu đè nặng xuống, trên trang word bắt đầu hiện
một đống chữ loạn xạ, trong một thoáng đã kín một trang, tiếp tục nhảy qua
trang khác…
Khoảng 20 phút sau, Kiều Kiều đột nhiên xuất hiện, xem
như cứu vớt máy tính của Giai Hòa.
“Đi hát Karaoke đi,” [5] Kiều Kiều vào cửa
sau, vừa định thay cô tắt máy tính mới phát hiện màn hình đang nhảy đầy chữ,
“Cô lớn, có phải cô chịu áp lực quá lớn hay là bị quỷ ám thế? Đang gõ cái gì
vậy hả?”
Giai Hòa vội vàng đóng nắp máy tính: “Chị mới từ
Thượng Hải về, không mệt à?”
“Đạo diễn Khương bảo em làm việc suốt hai ngày nay,
nói chị mang em đi loanh quanh cho khuây khỏa một chút,” Kiều Kiều không hỏi
tới, “Đi thôi, xe đang chờ dưới lầu.”
Giai Hòa nhìn đôi mắt đỏ quạch của Kiều Kiều, biết là
chị đang mượn cơ hội xả tức. Chắc là lần này lại bị người ta lừa gạt gì rồi.
Thất tình là chuyện lớn, vì thế, cho dù cô đang bị
kích thích đến quẫn bách cũng chỉ có thể mặc áo khoác vào, bị Kiều Kiều hối
thúc từ đầu đến cuối bò ra khỏi khách sạn. Vừa lên xe đã phát hiện trên đó đã
chật người. Phó Đạo diễn Trình Hạo đứng dậy, nhường chỗ cho Kiều Kiều và Giai
Hòa, còn mình thì ngồi cạnh một người khác, ép người ta đến nhe răng trợn mắt.
“Mặt mũi chị đúng là lớn thật á.” Giai Hòa ghé vào bên
tai Kiều Kiều, “Chỉ cần tâm trạng không tốt liền kéo theo một đống người đau
khổ cùng mình.”
Kiều Kiều vô tội nhìn cô: “Không phải đã nói rồi sao,
là vì muốn giải quyết áp lực cho em.”
Giai Hòa quyết định không nói lý với chị nữa.
Hơn phân nửa cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, ánh
sáng từ những bảng đèn hiệu vẫn lấp lánh. Trời lạnh như thế này vẫn có không ít
khách du lịch. Lúc xe lòng vòng mấy lần đến KTV [6], thần thái Kiều Kiều
đã khôi phục như trước, tiếp đón mọi người đi vào. Người ngồi trên xe đều quen
biết nhau từ lâu, cũng sẽ không khách sáo, vào phòng đã đặt trước mà bắt đầu
gióng trống khua chiêng ca hát cho đã, một bài hết lại một bài khác tới, vui vô
cùng.
Một đống bia chất trên bàn, trong giây lát đã tiêu
diệt một nửa.
Giai Hòa ngồi máy tính suốt hai ngày liền, vừa mệt vừa
lười không muốn cầm mic, chỉ ngồi chen chúc bên cạnh Kiều Kiều, nghe chị vỗ tay
trầm trồ khen ngợi vài lần, lúc thì nhìn MV đâm thọc người quen nào đó hai lúa
này nọ, trong óc đã bắt đầu nghĩ đến kịch bản của bộ phim mới, tính toán mình
có nên lợi dụng mấy ngày kế tiếp để chỉnh sửa, đề phòng đến lúc nước đến chân mới
nhảy, người chịu tội chỉ có mỗi mình cô.
Kiều Kiều bỗng đẩy đẩy cô: “Nhìn đi nhìn đi, Thiên Sở
kìa.”
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, màn hình đang chạy bài
hát mới.
Màu nắng tươi sáng rực rỡ, trên con đường quốc lộ vắng
vẻ không bóng người, một thiếu nữ tóc dài, mặc chiếc váy đen quây ngực, chạy
nhanh về phía trước, khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc khiến cho toàn thế giới phải
ghen tị. Đây chính là MV đánh dấu thành công của Thiên Sở, cách đây hai năm đã
rất nổi tiếng ở Đài Loan. Cũng chính bài hát này đã đưa Thiên Sở lên một vị trí
khác.
Giai Hòa nhìn chăm chăm vào màn hình lớn, bỗng nhiên
nhớ tới ngày giới truyền thông thông báo ngày kết hôn, cũng là khoảng thời gian
bài hát này trở nên nổi tiếng. Khi đó cô chỉ biết Dịch Văn Trạch viết lời nên
mới chú ý đến, không đoán được lại có một câu chuyện phía sau.
Giai điệu bài hát rất hay. Có một dạo cô thường ngâm
nga những ca từ của nó.
Lời bài hát của Dịch Văn Trạch, đơn giản không hoa mỹ,
lại có thể khiến cho người nghe cảm giác được niềm hạnh phúc, sự nhịp nhàng ăn
khớp. Mỗi lần hát bài hát này, cô cũng không cần phải nhìn màn hình, ca từ đã
thuộc làu làu từ lâu…Giai Hòa ôm một túi bỏng trên bàn, nghe đoạn nhạc dạo của
bài hát, bắt đầu cảm thấy may mắn là giờ đây Dịch Văn Trạch đang ở Hong Kong,
nếu không cô cũng không biết sẽ có tình huống gì xảy ra nữa.
Nhưng mà, nếu anh có mặt ở đây thật, phỏng chừng cũng
không có người chọn bài hát này.
Đang cầm một hạt bỏng chuẩn bị ném vào miệng, cửa
phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra. Âm thanh chát chúa ở phòng K đối diện chợt ập
vào, là một giọng nữ khản giọng gào “Dù chết vẫn muốn yêu.” [7]. Giai
Hòa ngồi khá gần ở cửa ra vào, bị giọng hát ‘hùng hồn’ đó khiến cô rung cả
mình. Lúc muốn giơ chân đá cửa mới phát hiện, người bước vào lại là A Thanh.
Trợ lý của Dịch Văn Trạch, A Thanh.
“Cuối cùng cũng tìm được mọi người.” Vẻ mặt của A
Thanh vô cùng đau khổ, “Kiều Kiều, sao chị không coi di động thế? Làm em đi
nhầm vào cái phòng người ta đặt rồi, suýt chút nữa bị bám đuổi đến chết.” Đôi
tay cô nhỏ bị lạnh tới đỏ ửng, không ngừng xoa xoa sưởi ấm.
Người đứng phía sau cô ở ngoài cửa, trang phục đơn
giản thoải mái. Bởi vì đội mũ lưỡi trai, hơn một nửa khuôn mặt được che khuất
dưới vành mũ, không người nào có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp kia của anh, nhưng
đều có thể biết anh là ai…
Chỉ trong một cái chớp mắt, Giai Hòa theo bản năng
muốn cầm mic hát, nhưng chẳng ngờ được, bạn Phó đạo diễn Trình Hạo – người đưa
lưng về phía cửa lại không thấy gì, đã nhanh nhảu nói to: “Bài của Thiên Sở sao
chẳng ai hát hết trơn vậy hả?” Anh chàng không hề phát hiện bầu không khí đang
trở nên ngượng ngùng, mau mắn nói tiếp: “Có muốn bỏ qua hay không?”
“Em hát em hát.” Kiều Kiều lập tức nói. Nếu lúc
này mà hủy bài thì thực sự không còn lỗ nào chui xuống.
Nhưng vừa mới cầm mic lên thì lại lập tức quăng xuống.
Tính tình Kiều Kiều thẳng thắn, chưa bao giờ thích được giọng hát của Thiên Sở.
Cho nên thực bất hạnh, chị sẽ không hát.
Cũng may đầu óc Kiều Kiều rất nhanh nhạy, lập tức nhét
micro vào tay Giai Hòa, thì thầm: “Chị không hát bài của con nhỏ này đâu, em
hát đi, đừng để thần tượng của mình xấu hổ đó.”