Những lời Cố Vũ nói, khiến Giai Hòa chợt nhớ tới câu
nói của Dịch Văn Trạch.
Thì ra, ‘ngày kia, buổi chiều, ba giờ’ là
chỉ chuyện này. Khi tất cả đang đoán già đoán non về cuộc ly hôn bí ẩn kia, hai
người đã nhân lúc quay phim mà giải quyết tốt mọi thủ tục, lại công khai với
báo giới, cũng coi như là thông báo cho khán giả – những người yêu ca nhạc và
điện ảnh biết đây là sự thật. Chỉ là, rốt cuộc thì bản thân sẽ còn lại gì, ai
biết được, ai quan tâm?
Cố Vũ còn nói thêm mấy câu vớ vẩn không ý nghĩa mới
nữa cúp điện thoại.
Cũng bởi vì tự khơi ra mấy câu hỏi, đào ra đống tin
tức lớn, nguyên một đêm Giai Hòa lăn qua lộn lại, đến tờ mờ sáng mới mơ màng
ngủ, lại đúng mười giờ đã thức dậy, chạy đi hỏi Tiểu Âu lịch trình của ngày hôm
nay xem Dịch Văn Trạch có cảnh quay nào không. Tiểu Âu còn tưởng cô muốn đi
phim trường, mặt mày hớn hở [1]bảo hôm qua đạo diễn thấy tuyết rơi lớn như
vậy nên đổi cảnh quay. Hôm nay sẽ quay cảnh cưỡi ngựa cứu người trong tuyết.
Sáng sớm đoàn làm phim đã thức dậy đến phim trường,
nếu Giai Hòa muốn đến thì phải gọi điện kêu xe.
Giai Hòa vội vàng cắt ngang cô, nói rằng mình chỉ hỏi
một chút.
Thật ra Giai Hòa chỉ sợ nếu hôm nay Dịch Văn Trạch có
thời gian rỗi rãi, khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra ngày mai. Mặc dù cô
chưa từng trải qua chuyện ly hôn, nhưng lại viết không ít kịch bản về đề tài
tình yêu và hôn nhân, cũng đã từng thất tình và tuyệt vọng. Nghĩ lại những mất
mát của thần tượng mình, trái tim chợt trở nên nhói đau, muốn làm một điều gì
đó.
“Biên kịch ơi, chị có muốn gọi xe hay không?” Tiểu Âu
đã rút điện thoại di động ra.
“Không cần đâu em,” Giai Hòa cười, “RV [2] ở
bên kia à?”
Tiểu Âu vâng, khó hiểu nhìn Giai Hòa, không biết cô có
ý định gì.
Giai Hòa nghĩ nghĩ: “Tuyết rơi lớn, lại quay ngoại
cảnh, nhất định sẽ rất lạnh, ăn lẩu là tốt nhất.” Vì sợ Tiểu Âu hiểu lầm, cô
lại bổ sung thêm một câu, “Kiều Kiều với Đạo diễn Khương đều rất thích ăn.”
Tiểu Âu giật mình hiểu được, cười nói: “Ý kiến hay á,
dù sao cũng có xe RV ở đây, rất tiện.”
Giai Hòa thấy Tiểu Âu vô cùng phấn khởi đồng ý mới thở
phào ra một hơi. Tiểu Âu gọi hai trợ lý tới, bắt đầu bàn bạc việc mua nguyên
liệu nấu ăn, rồi gọi điện cho Kiều Kiều xin chỉ thị. Kiều Kiều đang bị tra tấn
vật vã dưới trời tuyết đông lạnh người, nhận được cuộc gọi này lập tức phấn
khích không thôi, muốn đích thân duyệt thực đơn lần nữa. Trước khi cúp điện
thoại mới bảo Tiểu Âu chuyển máy cho Giai Hòa.
“Em có khả năng đấy,” Đầu dây bên kia nghe ù ù tiếng
gió, Kiều Kiều hít hít mũi, sụt sịt nói, “Chăm sóc chu đáo, rất có cố gắng,
tiếc là chị đây không thể báo đáp em được.”
Giai Hòa cười mắng hai câu, cúp điện thoại, bắt đầu
bàn bạc kỹ lưỡng với Tiểu Âu, thỉnh thoảng lại nhận được tin nhắn của Kiều Kiều
gửi đến, lúc thì muốn não đậu phụ [3], được một lát sau thì lại mè nheo
mộc nhĩ bí đỏ [4], mãi cho đến lúc Giai Hòa nhắn tin mắng rằng chị phải
thương người đương vất vả bận rộn, đừng soi mói đòi hỏi, bên kia mới coi như là
‘thu liễm’ một chút xíu.
Im được một lát, Kiều Kiều lại nhắn tin cho Giai
Hòa: Dịch Văn Trạch thích ăn cái gì không cần chị phải nói cho em biết đi?
Giai Hòa phẫn hận nhắn lại: Câm miệng.
Dịch Văn Trạch thích ăn cái gì, đương nhiên cô nắm rõ.
Không gì riêng hồ sơ lý lịch của thần tượng, còn có tin tức giải trí nhiều năm
như vậy, luôn có vài ảnh chụp lúc anh dùng cơm. Khẩu vị của anh Giai Hòa đã ghi
nhớ trong lòng từ lâu. Thậm chí có đôi khi cô nghĩ, những món thần tượng thích,
cô cũng tập ăn nhiều hơn một chút, dần dần liền trở thành yêu thích.
Cho nên cũng không cần tốn nhiều sức, cô liền viết
mười mấy cái tên.
Việc còn lại đều giao cho trợ lý chuẩn bị, Giai Hòa
cùng Tiểu Âu chỉ cần chọn lò hâm cùng nguyên liệu [5]. Dịch Văn Trạch
thích ăn cay, nhưng là vị chua cay của Vân Quý [6], không ăn cay tê người
như Tứ Xuyên [7]. Vì chuyện này mà hai người phải chạy mấy chỗ mới tìm
được.
“Biên kịch,” Tiểu Âu trả tiền xong, bỏ thức ăn vào
trong túi, “Em nghe chị Kiều Kiều nói chị là người Bắc Kinh, sao lại thích ăn
cay đến vậy?”
“Cũng không phải, thật ra thì chị chỉ cảm thấy ăn cay
chống được lạnh thôi.” Giai Hòa trả lời có lệ.
Cứ như vậy, công việc hoàn thành xong thì trời đã ngả
chiều. Giai Hòa cùng Tiểu Âu gọi vài hộp cơm, ăn với hai người trợ lý xong liền
mang cả nguyên liệu ra xe, chạy về nơi quay ngoại cảnh hôm nay.
Tuyết rơi nguyên một đêm, nhiệt độ xuống thấp nhất. Xe
vừa dừng lại, Giai Hòa đã thấy Kiều Kiều cuốn mình thành một cục như tội phạm
bị truy nã, đôi mắt to nhìn qua kính xe, hàng mi chớp giật điên cuồng với Giai
Hòa. Đợi cho xe tắt máy, chị chủ động mở cửa xe: “Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh
đạo đến thị sát tình hình.”
“Lạnh khủng khiếp.” Giai Hòa còn chưa kịp nói lời quan
tâm đã bị lạnh tới rụt cổ.
“Đúng vậy.” Miệng Kiều Kiều đã bị che kín bởi khăn
quàng, nói không rõ, “Sắp đông chết chị, ngựa cũng không nghe lời,
NG [8] không biết bao nhiêu lần. Ngay cả chị cũng hận không thể làm
thịt con ngựa đó, thế mà thần tượng của em còn có thể cười được. Lần này là chị
biết rồi, nhân vật này chắc chắn là dựa trên hình tương của Dịch Văn Trạch, ôn
nhuận như ngọc, không gợn sóng sợ hãi gì gì đó…Toàn bộ đều có.”
Giai Hòa đưa tay nhéo chị một cái, ý bao phía sau còn
có người.
Kiều Kiều vốn là một người thích hóng chuyện vui, nhìn
cô nóng vội, liền đổi đề tài, liếng thoắng không ngừng hỏi mua nguyên liệu gì
nấu lẩu. Giai Hòa lười phải để ý, nhìn thoáng chung quanh, dễ dàng bắt gặp Dịch
Văn Trạch đang đứng giữa đất trời trắng xóa.
Anh đang ngồi trên lưng ngựa, cúi người vỗ vỗ cổ của
nó, muốn trấn an con vật đang trở nên dữ dằn vì thời tiết giá rét kia. Chú ngựa
dường như hiểu được ý anh, hoàn toàn không giống như lời Kiều Kiều nói, ngược
lại cọ cọ vào tay anh, vô cùng thân thiết.
Giai Hòa nhìn chú ngựa ngoan ngoãn ở phía xa, mỉm
cười: “Chị xem, con ngựa kia rất ngoan mà?” Kiều Kiều dựa vào cửa xe, soi mấy
nguyên liệu nấu ăn hai người vừa mua về, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn: “Ngựa
không phải cỏ cây, tất nhiên thích giai đẹp.”
Thần tượng được khen, tự nhiên có tâm trạng tốt.
Giai Hòa cười vỗ vai chị: “Chị nên đi làm cu li, vận
chuyển này nọ.”
Vừa nói xong, định xoay người lại thì dường như người
ngồi trên ngựa kia cảm giác được động tĩnh bên này, ngồi thẳng dậy nhìn.
Giữa màn tuyết rơi mờ mịt, hẳn nhiên chỉ có thể mơ hồ
nhìn được mặt đối phương, nhưng ánh mắt kia như là chân thật, khiến Giai Hòa
chợt thảng thốt.
Bất tri bất giác mọi người cũng đã kết thúc công việc.
Diễn viên phụ cùng đám đạo diễn lên xe, vừa thấy lẩu liền giật mình, không
ngừng phấn khích hỏi ai lại chu đáo như vậy, bước lên nhận lấy bát đĩa Tiểu Âu
đã chuẩn bị sẵn, ngay cả phục trang diễn của chưa thay, chen chúc ngồi quanh
nồi lẩu nóng hầm hập.
Trong một ngày giá rét đông lạnh như thế này, bỗng
nhiên có được nồi lẩu nóng hổi, ai quan tâm là nam hay nữ, nổi tiếng hay không
nổi tiếng? Tất cả đều vui đến mức không thấy đường về. Sáu người ngồi ở một bàn
dài, hai bên mười người ngồi chen nhau, không ít người phải đứng. Người Giai
Hòa ốm nhom, bị ép vào sát góc cửa sổ, ngồi đối diện chính là Dịch Văn Trạch.
“Em rất thích ăn cay sao?” Lúc mọi người đều bị cay
đến há miệng, anh lại rất hưởng thụ, từ từ ăn.
Giai Hòa gật gật, vùi đầu ăn mộc nhĩ.
Gia vị của Dịch Văn Trạch là tự cô làm, cũng không
biết có hợp khẩu vị hay không…Nghĩ nhiều vô ích, dù sao cũng có những nguyên
liệu kia, khương vị chắc chắn là rất ổn. Cô đang nghĩ nghĩ, cũng chẳng biết ai
kêu lên, tôm chín rồi, vô số đôi đũa lập tức xông tới nồi lẩu. Giai Hòa bị ép,
ngay cả tép cũng không thấy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thèm. Đang lúc ngồi
buồn bã, bỗng có người thả vào bát cô một em tôm sông.
Tôm được nấu chín vốn đã ửng hồng, lại thêm màu sắc
của gia vị hành ớt, càng thêm đỏ ửng, nhìn vô cùng ngon miệng.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Dịch Văn Trạch
rút đũa về, trong bát của anh không có nửa con tôm.
Cái này xem như là…phúc lợi của fan?
Giai Hòa cúi đầu cắn một miếng, cẩn thận dùng răng cắn
cắn vỏ tôm mỏng, chỉ cảm thấy vị cay đến tê cả người, từ miệng tràn xuống dạ
dày…nháy mắt liền đỏ mặt. Mấy người ngồi chung quanh chỉ lo nhìn chằm chặp nồi
lẩu, vội vàng thưởng thức đồ ăn, chẳng ai để ý đến góc cửa sổ hay chuyện gì vừa
xảy ra lúc nãy.
“Biên kịch, thì ra chị không ăn cay được à?” Tiểu Âu
đang cầm bát, giơ đũa chỉ chỉ Giai Hòa, ngạc nhiên nói, “Buổi chiều chạy đi mấy
chỗ tìm đồ nấu, em còn tưởng chị ăn cay ghê lắm.”
Phó đạo diễn Trình Hạo nước mắt ròng ròng từ lâu, rốt
cuộc đã biết ai là thủ phạm vụ này: “Giai Hòa ơi, đây là em trả thù anh ép em
làm vai phụ sao? Lần sau nói sớm một chút, nhất định anh sẽ cho em lên thẳng
vai chính.”
Hai người kia kẻ hát kẻ múa phụ họa, tất cả mới phát
hiện mặt Giai Hòa còn đỏ hơn so với trứng tôm, đều cười ầm ĩ, nói Giai Hòa sao
lại tới đây khao cả đoàn làm phim, quả thực là lợi dụng thời cơ trả thù. Nhưng
là miệng tuy oán trách, nhưng vẫn dùng tốc độ không ngờ tiêu diệt sạch sẽ số
lượng thức ăn gấp hai lần bình thường.
Ăn uống no đủ, cả người cũng bắt đầu ấm áp. Ban ngày
còn ngóng mau kết thúc công việc còn trở về ngủ, bây giờ ai ai cũng bắt đầu ồn
ào. Mấy ngày gần đây Trình Hạo mê mẩn bài ba lá, rút bộ bài ra, cười hề hề, mấy
người trong xe lập tức vây lại. Giai Hòa không chơi được, chỉ có thể ngồi ở một
bên nhìn, nhìn chán liền xuống xe, muốn hít thở không khí một chút.
Âm thanh ồn ào càng ngày càng thấp dần, ánh sáng cũng
càng ngày càng nhòa nhạt.
Bất tri bất giác, Giai Hòa đã đi được một quãng đường
khá xa, lúc sực nhớ mình còn phải quay về làm việc mới xoay người, muốn xem dấu
chân của chính mình trên lớp tuyết dày, nhưng Giai Hòa thực sự không đoán được,
trong màn đêm, Dịch Văn Trạch đứng ở nơi không xa cô lắm. Một tay anh đút vào
túi quần, tay phải giữ một điếu thuốc lá, giữa đêm tối lóe ra ánh sáng đốm đỏ
lập lòe, chỉ im lặng nhìn cô, không nói câu nào.
Màu trắng xóa đã bao trùm bốn phía, không thể phân
biệt được đất đá hay đường xá gì, không gian chợt trở nên trống trải hơn bao
giờ hết.
Giống như, giữa trời đất này chỉ có hai người, đứng
nhìn nhau.
Trong nháy mắt, trong đầu Giai Hòa hiện lên cái vẻ
ngốc ngốc dẫm tuyết của mình lúc nãy. Giai Hòa quẫn không thôi, lúng túng nói:
“Anh Dịch, sao anh cũng ra đây thế?”
“Nhìn em cứ bước vào chỗ tối nên muốn đến xem,” Dịch
Văn Trạch mỉm cười, ném điếu thuốc lá vào trong tuyết, đốm đỏ mất hút, “Cũng
sắp đến lúc trở về rồi, ngày mai phải làm việc rất sớm.”
Anh nói đơn giản, Giai Hòa lập tức nghĩ tới lý do phải
làm việc sớm.
Là nguyên nhân gì, mới có thể phụ bạc một người như
vậy?
Trong lòng Giai Hòa chợt thấy chua chát. Lúc trước
phát hiện Cố Vũ phản bội mình, cô chỉ có thể tự an ủi rằng mình không đủ tư
cách. Lăn lộn ba bốn năm vẫn chỉ là một phóng viên nho nhỏ chạy tới chạy lui,
mà hắn ta lại một bước lên trời, lên như diều gặp gió. Khi gặp Dịch Văn Trạch,
cô không có cách nào tưởng tượng được, một người như vậy, vì sao cũng bị phụ
bạc.