Một, duyên khởi

Một chuyến đi xa này của Ôn Đình Dận, là sau khi hắn chưởng quản con thuyền hàng Cự Luân, một lần xa nhất.

Mấy quốc gia chung quanh, hắn dùng thời gian mười tháng, đi đến từng nơi, gặp mặt cùng với các lão bản thuyền hàng, muốn thử liên thủ làm một cộng đồng tổ chức thuyền hành có thể vượt quốc gia vượt biển.

Nhưng kết quả lại không khả quan, thuyền hành của các quốc gia giậm chân tại chỗ, khư khư giữ lấy vùng biển của mình, nếu muốn vượt biển… cần phải có công văn của triều đình nhiều nước, giấy tờ vô cùng phiền toái, không người nào muốn thử nghiệm, khiến Ôn Đình Dận rất không thoải mái.

Cũng may vẫn có ký kết một vài khế ước hợp tác, dù sao cũng bù lại nỗi xấu hổ khi hắn tay không mà về.

Hắn biết, mình có thể ngồi lên vị trí người chủ sự của Ôn gia này, một nửa nguyên nhân thuộc về người cô đã qua đời, dồn hết tâm sức bảo vệ hắn, cho nên hắn phải toàn lực ứng phó, để an ủi cô trên trời có linh thiêng.

Người của một gia đình lớn, trên trăm ánh mắt, đều nhìn mình chằm chằm, trong đó không thiếu người ngóng trông hắn không may mất mặt, để châm chọc khiêu khích một phen, hắn há có thể để cho những người đó có cơ hội chế giễu, cho nên hắn phải cố gắng gấp bội.

Khi hắn cho thuyền cập bến ở cảng Đông Hải thì bởi vì sớm hơn so với dự đoán vài ngày, chỗ cảng cũng không có người Ôn gia tới đón hắn, mà hắn đúng lúc muốn thanh tĩnh một chút, vì thế xuống thuyền đi dạo, cũng không cho người hầu đi theo, một người dạo bước ở trên cảng, hờ hững nhìn vào phong cảnh cố quốc đã xa cách gần một năm.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một giọng nữ thanh thúy lớn tiếng nói—

“Vị đại thẩm này, nói không phải nói như vậy, tuy ngài buôn bán khổ cực, nhưng tiền của chúng ta cũng không phải gió to thổi đến, nếu mỗi lần ngài đều thiếu cân đoản lượng như vậy, một năm số tiền kiếm được, cũng đủ mua một căn nhà rồi, chẳng lẽ chúng ta nên đào bạc tạo nhà không công cho ngài ư?”

Hắn thuận theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ thân mặc váy áo màu xanh nhạt, đang ở trước quầy hàng lý luận với đại thẩm bán cá.

Thanh y thiếu nữ trẻ tuổi hẳn là xuất thân đại gia, tuy đứng ở trước quầy hàng tanh hôi như vậy, nhưng khí độ ung dung, ngũ quan tuy chưa nói tới khiến người kinh diễm, nhưng mi mục như vẽ, cao nhã như suối trong sen ngọc.

Chỉ thấy sắc mặt đại thẩm trướng đến đỏ bừng, hầm hừ tức giận nói: “Vị cô nương này, nếu ngài không muốn mua, đi là được rồi, đừng ngăn ta phát tài.”

Thiếu nữ kia lại khẽ mỉm cười, “Đại thẩm, ta là muốn giảng đạo lý với ngài, nói rõ đạo lý rồi, tự nhiên ta sẽ đi.”

Nàng nhặt một hòn đá lên, ngồi xổm xuống mặt đất tính toán cho đại thẩm bên cạnh xem—

“Vừa rồi ta mua ba cân cá, kết quả ngài thiếu của ta ba lượng, một cân cá là mười sáu văn tiền, ba cân cá ngài bán lời của ta ba văn tiền, thoạt nhiền thì không nhiều lắm, nhưng ta xem một xe cá này của ngài, ít nhất có hai ba trăm cân, vậy nếu một xe này ngài đều bán như vậy, ba trăm cân cá, ngài liền kiếm lời thêm ba trăm văn, một tháng chính là chín nghìn văn, gần như là một xâu tiền rồi.

“Nghĩ đến ngài bán tôm cua cũng làm như vậy, bạc kiếm được càng nhiều, cho dù một tháng ngài kiếm được một xâu tiền đi, một năm chính là mười hai xâu tiền, cũng chính là mười hai lượng bạc, nhà có giá rẻ nhất, không sân viện không hành lang, giá chợ cũng không quá mười lượng bạc, nếu là tự xây lại càng tiện nghi rồi, cho nên vị đại thẩm này, ta nói ngài khiến ta bỏ tiền xây nhà giúp ngài, chẳng lẽ nói không đúng ư?”

Ôn Đình Dận vừa nghe, nhịn không được cười ra tiếng, mắt thấy sắc mặt vị đại thẩm kia đều đen cả rồi, nhưng thiếu nữ vẫn còn trịnh trọng mà giảng đạo lý chuyện này, “Ngài nói nhà chúng ta khẳng định có tiền hơn so với ngài, cho nên chịu chút thiệt cũng không sao cả, kỳ thực không phải, càng là cuộc sống đại gia, càng phải cần kiệm tiêu xài, nếu không cuộc sống này cũng sẽ đi xuống! Đại thẩm, hôm nay ngài kiếm tiền như vậy, chẳng khác gì là lấy lương tâm đổi bạc cả, người khác biết rõ nhân phẩm của ngài rồi, về sau còn ai dám đến chỗ ngài mua cá? Đến lúc đó đừng nói ngài ngay cả nhà cũng không xây được, có thể ngay cả chiếc xe chở cá này của ngài cũng phải đền đi.”

Đại thẩm hít một hơi, đem cái bàn cân ném đi, hô lớn: “Xú nha đầu ngươi nhanh cút cho ta!”

Thiếu nữ thản nhiên cười, “Ta sẽ đi, nhưng sẽ không lăn(1), có điều tiền này ta vẫn sẽ đưa cho ngài, bởi vì cá của ngài thật sự rất tươi.”

Sau khi thiếu nữ kia trả tiền, cười khanh khách cầm cá đi đến xe ngựa bên cạnh, Ôn Đình Dận liền đứng ở phía sau xe ngựa, nghe được nha hoàn của nàng vừa mở cửa, vừa nhỏ giọng nói với nàng—

“Tiểu thư, người hà tất phải phí lời với người bán cá này? Không phải là lão gia muốn cá thôi à? Để đầu bếp đi mua là được rồi, người cần gì tự mình đi một chuyến?”

“Cá cha muốn ăn nhất định phải màu sắc tươi sáng, mắt đều bụng trống vây cá nhỏ, vị giác mới ngon, những đầu bếp này đi mua đều không hợp ý cha.”

“Vậy cũng không cần vì ba văn tiền mà tranh chấp với bà ta như vậy, cũng bôi nhọ thân phận tiểu thư Thị lang phủ của người rồi.”

Thiếu nữ tinh nghịch nháy mắt mấy cái với nha hoàn, “Cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua nhàm chán như vậy, không tìm chút thú vui cho mình chẳng phải rất không thú vị?”

Ôn Đình Dận nhìn thấy thiếu nữ tươi cười chân thành mang theo cá tanh hôi vào trong xe ngựa, mà nha hoàn đi theo phía sau nàng lại là vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời sinh ra vài phần hiếu kỳ, lúc xe ngựa rời đi thì hắn cố ý nhìn thoáng qua rèm che phía sau buồng xe, phía trên thêu lên họ của chủ nhân xe ngựa: Giang.

Hai, tiếp duyên

Hai năm trước

Ôn Đình Dận không giống với công tử phú gia bình thường, thích học đòi văn vẻ mà đạp thanh(2) ngắm hoa, mỗi ngày trong thuyền hành có chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ muốn hắn đi xử lý, bận đến mức ngay cả thời gian đi ngủ cũng không đủ, chỉ có yêu cầu của muội muội Ôn Thiên Tư, cho dù hắn có bận nữa mệt nữa, cũng nhất định sẽ làm.

Ngày đó Ôn Thiên Tư nghe người ta nói cảnh sắc rừng Vạn Liễu ở thành Đông rất đẹp, khăng khăng muốn đi xem, vì thế hắn gọi người chuẩn bị xe ngựa, dành thời gian nửa ngày, bồi muội muội đi rừng Vạn Liễu một chuyến.

Hắn thật sự không cảm thấy cành liễu đung đưa khắp nơi có gì đẹp, nhưng muội muội ngược lại rất hưng phấn ở giữa những cây liễu mà đông lay tây động, thoáng cái đã chạy đi không nhìn thấy bóng người.

Ôn Đình Dận liền tùy ý tìm một cây liễu ngồi xuống, lưng dựa thân cây, nhắm mắt ngủ.

Đêm qua hắn một mực thu xếp một đơn hàng hóa vận chuyển ra nước ngoài, một đơn hàng này đều là đồ sứ, sợ nhất va chạm, cố tình lúc vận chuyển lên thuyền thì vẫn bị thuyền công đụng đổ một cái rương, mất trọn của hắn hai ngàn lượng bạc, trừ bỏ tức giận, hắn không ngừng tự hỏi nên xử lý thế nào, mới có thể chu toàn, cho nên căn bản không có biện pháp nghỉ ngơi thật tốt.

Vừa mới nhắm mắt lại không được bao lâu, hắn nghe thấy một giọng nam ảo não vang lên cách hắn không xa—

“Hạ Ly, huynh biết chuyện này rất có lỗi với muội, huynh cũng không biết phải biểu đạt xin lỗi của mình thế nào.”

Hắn vô ý nghe thấy bí mật của người khác, chỉ là một nam một nữ này trò chuyện đến xuất thần, lại hoàn toàn không chú ý đến hắn đang ngồi ở cách đó không xa.

Nghe xong mấy câu phía sau, hắn liền hiểu được nguyên nhân tên nam tử kia ảo não—từ hôn.

Hắn có nên nói người nam tử này còn có chút liêm sỉ không? Ít nhất hắn ta không có dự định ngồi hưởng tề nhân chi phúc(3), hiện giờ quan trọng nhất là tân nương tử kia, có thể khóc lóc gây lộn, kêu gào không chịu từ hôn hay không?

Ngoài ý liệu của hắn, hắn nghe được, là một giọng nói ôn nhu đặc biệt bình tĩnh—

“Huynh đã nói muội là hồng nhan tri kỷ của huynh rồi, tâm tư của huynh muội há có thể không hiểu ư? Phụ mẫu đính hôn cho chúng ta xác thực chưa hỏi qua ý của muội, huynh cùng Tĩnh Tuyết lưỡng tình tương duyệt, muội sao có thể làm người xấu dùng gậy đánh uyên ương? Huynh yên tâm, huynh cứ việc đi từ hôn, cha nơi đó muội sẽ đi nói chuyện với ông.”

Đây là loại độ lượng nào, nữ tử này thế nhưng không tranh không ồn, không khóc không náo, chỉ bình tĩnh tiếp nhận chuyện mình bị người ta từ bỏ, còn nguyện ý cho kẻ phụ lòng này hết thảy giúp đỡ có thể làm được?

Ôn Đình Dận mở mắt ra nhìn, nhìn thấy một đôi bích nhân đang dắt tay nhau rời khỏi, cũng nhìn thấy một thân ảnh cô đơn dựa vào cây liễu một mình xuất thần.

Nữ tử kia có lẽ cho rằng mình đã che giấu rất khá, nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy một tia cười khổ bất đắc dĩ ở khóe môi nàng.

“Lúc ngoảnh mặt ngắm màu dương liễu; Thà khuyên chàng đừng chịu tước phong. Giang Hạ Ly, ngươi thật đúng là một người tự mình chuốc lấy cực khổ!”

Hắn nghe được tự giễu của nàng, kiêu ngạo mà lại bi thương, khiến người đứng ngoài xem như hắn cũng sinh lòng cảm khái và kính ý, rõ ràng dối lòng như thế, lại vẫn có thể cười thành toàn cho kẻ khác.

Giang Hạ Ly, nàng là một nữ tử tài giỏi thế nào?

Chợt, hắn thấy rõ dung mạo của nàng, tia chớp của trí nhớ lập tức đánh xuống—không ngờ là nàng?!

Chính là nha đầu tính toán chi li với người bán cá ở bờ biển Đông Hải một năm trước kia, hôm nay lại có thể vân đạm phong khinh mà kết thúc hôn sự của mình như thế.

Nữ tử như vậy, nam nhân ngu xuẩn kia thế nhưng không cần? Hắn ta nên nâng nàng như châu như bảo ở trong lòng bàn tay bảo vệ mới đúng.

Có điều hắn ta không cần cũng tốt… hắn không cần, Ôn Đình Dận ta cần!

Về sau bọn họ ngồi xe ngựa đi ngang qua bên người thiếu nữ kia, thiếu chút nữa đụng ngã nàng, lúc Ôn Thiên Tư vén rèm xe lên hỏi thăm nàng thì Ôn Đình Dận dựa sát thân mình vào vách xe, không lên tiếng.

Bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất để gặp nhau, hắn tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ quen biết nhau.

Ba, cầu duyên

Ngày nào đó, Ôn Thiên Tư với vẻ mặt cợt nhả đi vào thư phòng của hắn, “Ca, muội mấy ngày qua nghĩ muốn đi một chuyến xa nhà, có thể cho muội ngồi cái ‘Phượng hoàng con’ màu trắng kia không?”

Hắn đang bận việc, liền thuận miệng hỏi: “Muội muốn đi nơi nào?”

“Bành Thành.”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu. Bành Thành? Hắn biết ở nơi đó có ai… Giang Hạ Ly. Từng nghĩ tới muốn tìm cơ hội tiếp cận nàng, nhưng sau khi ngẫu nhiên gặp nàng ở rừng Vạn Liễu, hắn lại vội vàng đi thương hành một chuyến, lúc trở về liền nhận được tin tức, nói nàng một người rời nhà trốn đi, tới Bành Thành xa xôi, mở ra một gian tửu phường nho nhỏ, làm chưởng quầy.

Nha đầu này làm việc đều khiến người ta bất ngờ, nhưng Bành Thành thật sự có chút xa, bên đó lại không có sinh ý, nếu không có một cái cớ thật tốt mà đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ sẽ hù đến nàng, cho nên hắn tạm thời án binh bất động, hi vọng có thể tìm được một thời cơ thỏa đáng.

Hiện giờ… thời cơ đến rồi.

“Một thiên kim tiểu thư như muội, chạy xa như thế đi làm cái gì?” Hắn không đổi sắc mặt mang khí thế huynh trưởng ra.

Ôn Thiên Tư kéo cánh tay hắn, mềm giọng khẩn cầu, “Muội có việc muốn làm mà, nhất định phải đi Bành Thành, huynh giúp đỡ đi, cho muội ngồi phượng hoàng con, chậm thì nửa tháng, nhiều nhất một tháng, muội sẽ trở về.”

Hắn cau mày giống như suy tư rất lâu, mới nói: “Phượng hoàng con quá nhỏ, sóng gió trên biển muội há có thể thấy qua, đúng lúc huynh cũng có chuyện muốn đi tìm Khổng Phong, vẫn là ngồi ‘Phược Long’ đi.”

“Huynh muốn cùng đi với muội?” Ôn Thiên Tư có chút bối rối mà suy nghĩ, lại cười nói: “Cũng được, muội cũng nhớ Khổng đại ca, lần này để cho huynh cùng đi!”

Ôn Đình Dận liếc nàng một cái: “Nếu lúc nào đó muội thật sự muốn làm thê tử của hải tặc, thì đầu tiên phải thông báo cho huynh một tiếng trước, huynh cũng không muốn bởi vậy mà hoàng đế giận chó đánh mèo với Ôn gia chúng ta.”

Nàng nháy mắt mấy cái, “Yên tâm, muội có chừng mực, hơn nữa muội tin tưởng nếu thật sự đến lúc ấy, ca sẽ có biện pháp tốt rồi, đúng không?”

Cứ như vậy, hắn lấy danh bảo vệ hàng, có thể cùng đi với muội muội đến Bành Thành.

Ở phủ nha Bành Thành, lần thứ ba gặp được Giang Hạ Ly, đó cũng là lần đầu tiên hắn và nàng chân chính đối mặt, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện với nàng, nàng hoàn toàn không biết người nam nhân xuất hiện ở trước mặt nàng là ai, mà hắn lại đã biết nữ nhân này chính là đối tượng từ nay về sau hắn muốn cùng dắt tay nhau đi cả cuộc đời.

Hắn biết tính cách của nàng, biết thân thế của nàng, biết những việc nàng đã trải qua hai năm, thậm chí cả văn nàng viết hắn cũng đọc qua, từ văn tự của nàng, hắn càng khắc sâu hiểu rõ tiểu nữ nhân này.

Nàng có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu mà người thường không có, cũng có được khí phách hiệp nghĩa mà rất nhiều nam nhân đều không bì kịp, nàng hướng tới cuộc sống tiêu sái tự nhiên như gió, lại cũng khát vọng bình lặng tầm thường.

Nàng từng cách hắn xa như vậy, là một phần sinh mệnh của người khác, hiện giờ nàng cách hắn đã rất gần rồi, hắn sẽ đem nàng nhập thành một phần tính mạng của mình.

Nhốt nàng vào trong khoang thuyền, mượn cớ tiếp cận nàng lần hai—cười nhạo, trêu tức, châm chọc, chẳng qua đều là thủ đoạn dụ dỗ nàng mà thôi, hơn nữa nàng căn bản chưa từng đắc tội hắn, đều là hắn bịa chuyện, có điều nàng rất chậm chạp, chậm chạp không nhìn ra tâm ý của hắn, nhưng hắn không có biện pháp dừng lại quá lâu ở Bành Thành, huống chi, còn có bàn tay gây tội ác ở phía sau màn uy hiếp đến tính mạng của nàng, cho nên hắn nhất định phải mau chóng ra tay—

Bốn, duyên tình

Giang Hạ Ly thật sự không nghĩ đến, tâm chơi đùa nhất thời của ba năm trước, sẽ mang đến một đoạn duyên phận như vậy cho mình.

Năm ấy phụ thân của nàng đến Đông Hải tiễn một người bạn già đi ra nước khác, bởi vì nàng ở trong nhà đến buồn chán, liền chủ động yêu cầu đi theo phụ thân.

Sau khi dừng lại một đêm ở Đông Hải, bọn họ liền quay trở về kinh thành, mà tranh chấp phát sinh với đại thẩm bán cá, chính là chuyện ngày đó.

“Thực ra lúc ấy ta cho bà ấy kiếm ba văn tiền kia cũng không có gì là không được, chỉ là ta cảm thấy… người muốn dựa vào bổn sự kiếm sống, thì không thể dựa vào chút thủ đoạn gạt người ấy được, nếu không cho dù là kiếm tiền, cũng không kiếm được tôn trọng của người khác đối với bà ấy, một người sống ở trên đời, nếu không thể được người tôn trọng, không khỏi cũng sống quá hèn mọn rồi.” Nàng nhỏ giọng giải thích hành động của mình ngày ấy.

Ôn Đình Dận cười nói: “Nàng và ta nói những chuyện này để làm gì? Ta lại không nói nàng không đúng, ta cũng chướng mắt những người dựa vào chút thông minh vặt đi gạt tiền, cũng như Liễu Thư Đồng.”

Lúc này Giang Hạ Ly nhìn hắn, “Ta chỉ là muốn nói cho chàng biết, từ nhỏ ta đã sống không được vui vẻ, nhà chàng cũng có một đám thân thích, chàng tự nhiên hiểu được, có thân phận địa vị, ở trong phủ trải qua loại cuộc sống gì, không thân phận địa vị lại là cuộc sống gì, cha ta không có nhi tử, nương ta xuất thân thấp hèn, lại qua đời quá sớm, trong mấy nữ nhi, tuy ta không thể nói là không được sủng nhất, cũng là một người không được để mắt tới nhất, nếu ta là nam tử, có thể thi đậu công danh, đi ra bên ngoài xông xáo làm sự nghiệp một phen, nhưng thân là nữ nhi, kiếp này của ta nhất định chỉ có thể giúp chồng dạy con.”

“Lúc bị Liễu gia từ hôn, ta rất thương tâm, không chỉ bởi vì tình ý nhiều năm với Liễu Thư Đồng bị chặt đứt như vậy, còn bởi vì ta vốn hi vọng mượn cọc hôn sự này có thể thay đổi vị trí của mình ở trong lòng phụ thân, có điều chút tham vọng nho nhỏ này lại bị sụp đổ rồi, ta còn thành trò cười.”

“Đúng vậy, thực ra ta cũng hư vinh như vậy, bởi vì ta xác thực là một người bị thương tổn, nhưng ta không muốn nói cho bất luận kẻ nào ta bị thương tổn, bởi vì ở trong đau mà rơi lệ, không thể đạt được đồng tình của kẻ khác, một khi đã như vậy, còn không bằng cười lên để đối mặt.”

____________________________________________________

(1) Lăn, cút: cùng là 滚.

(2) Đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh.

(3) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung túc, nhiều thê thiếp.