"Không được chết....ta không thể....chết....."
Cổ họng cậu khàn khàn phát ra những âm thanh đứt quãng.
"Ngươi hà tất gì phải khổ sở như vậy?" Hai tên thái giám thở dài.
Mắt Thẩm Tinh Phong mở ra lại khép lại, ý thức dần trở nên mơ mơ hồ hồ: "Ta phải chờ hắn....chờ hắn trở lại...đưa ta rời đi...."
"Hắn là ai?"
Thẩm Tinh Phong lại ngất đi.
Hai tên thái giám lương thiện, thấy cậu còn nhỏ, không khỏi thương hại, lén lút đút cho Thẩm Tinh Phong chút cháo.
Đến đêm, Thẩm Tinh Phong phát sốt, mơ mơ hồ hồ trông thấy phụ thân cùng mẫu thân.
Phụ thân một thân áo giáp, mẫu thân một thân hồng y, họ nở nụ cười hiền hậu.
"Tinh Phong, chúng ta đến đón con đi."
Cậu nửa tỉnh nửa mê đau đớn phát khóc.
Cha, nương, Tinh Phong muốn sống.
Thân ảnh của phụ thân cùng mẫu dần dần biến mất, Thẩm Tinh Phong vượt qua ba ngày, cả người gầy thành một đoàn, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Thương thế trên người không có thuốc để chữa trị, đi trên đường cảm giác như da thịt trên thân đã thối rữa hết rồi.
Thẩm Tinh Phong quỳ dưới mái hiên lau sàn nhà, hai tên thái giám phía trước lại nhỏ giọng hàn huyên nói chuyện.
"Ta có chuyện muốn kể với ngươi."
"Chuyện gì?"
"Lúc trước không phải Ninh Nguyên Hầu đã định thành thân với tiểu thư nhà Tả tướng sao?"
Nghe thấy bọn họ nhắc đến Tiêu Kì Hàn lỗ tai Thẩm Tinh Phong lập tức dựng thẳng.
"Sau đó Ninh Nguyên hầu xuất chinh đánh trận, nói là sợ làm lỡ con gái nhà người ta, liền hủy đi mối hôn sự này.
Hoàng đế sau đó để xoa dịu Tả gia, liền định hôn sự tiểu thư Tả tướng cho Bắc Ninh Vương.....Nhưng không ngờ tới tiểu thư nhà họ Tả lại là một người si tình, nói là không phải là Ninh Nguyên Hầu thì không gả! Đến giờ vẫn luôn chờ đợi."
Tim Thẩm Tinh Phong trở nên gấp gáp, không nhịn được mà hỏi: "Bọn họ sẽ thành thân sao?"
Hai tên thái giám bật cười: "Hóa ra ngươi biết nói a, ta còn tưởng ngươi là một tên câm chứ, chính là giọng nói của ngươi có chút khó nghe."
Thẩm Tinh Phong cúi đầu.
"Tiểu thư nhà Tả tướng tình sâu thắm thiết, lại còn là tài nữ có tiếng trong Kinh, vừa dịu dàng lại xinh đẹp, làm gì có người đàn ông nào có thể cự tuyệt a." Tên thái giám cười thành một đoàn, "Nếu như không phải chờ Ninh Nguyên Hầu hồi triều, chuyện tốt có lẽ đã đến rồi!"
Thẩm Tinh Phong đầu cúi xuống càng thấp, nhỏ giọng thì thầm: "Hắn chưa chắc sẽ thành thân với nàng ta."
Tên thái giám tai rất thính, cậu vừa nói liền nghe được, hai mắt ngạc nhiên mở to: "Bỏ lỡ một đại mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như vậy, không lẽ lấy ngươi? Hơn nữa ngươi là nam nhân còn là một thái giám, nam không ra nam nữ không ra nữ,....giọng nói thì hỏng, đi đứng cũng khó khăn, ngươi thử nhìn lại bàn tay ngươi xem, vẫy lên cũng khiến người ta thấy ớn đến cổ." (Mình xin lỗi các bạn nha, đoạn này dùng từ ngữ nặng nề, nhưng mình nghĩ nó phù hợp nhất với hoàn cảnh, có gì các bạn thông cảm giúp mình ạ, mình edit mà cũng thấy quá đáng ấy ạ:(
Thẩm Tinh Phong ngơ ngác nhìn tay mình.
Khi còn nhỏ, bàn tay của cậu rất đẹp, mười ngón như lá hành, thon dài thẳng tắp, quanh năm luyện võ vì vậy mu bàn tay có một lớp kén, làm tăng thêm sức mạnh và khí phách anh hùng.
Nhưng là hiện tại...
Bàn tay đầy rẫy những vết thương chằng chịt, những vết nứt tràn mủ ra ngoài, lại còn chi chít sẹo để lại từ mùa đông lạnh cóng.
Đừng nói người khác cảm thấy kinh tởm, chính cậu nhìn vào cũng cảm thấy khó chịu.
Thẩm Tinh Phong như từ trong giấc mơ bừng tỉnh lại, tựa như bị rắn cắn một cái, nhanh chóng thu tay vào trong ống tay áo rộng thùng thình.
Thẩm Tinh Phong ở trong Huy Xuân cung của Thục phi cực kỳ khổ sở.
Cậu thường xuyên bị đánh đập, Thục phi vô duyên vô cớ cũng sẽ tìm cậu kiếm chuyện sau đó bắt phạt, tuy nhiên cậu cũng chưa bao giờ phản kháng.
Mỗi khi trong cung truyền đến âm thanh của gậy đập vào da thịt, tiếng rên không tự chủ được mà phát ra khỏi cổ họng, những tiểu thái giám và cung nữ đi ngang qua đều nhỏ giọng nghị luận sau đó đem chuyện kể cho những cung nhân ở bên ngoài.
"Tiểu Tinh tử lại bị đánh à?"
Tên thái giám trong cung nhướng mày, "Còn không phải sao, nhưng mệnh cũng thật lớn a, bị đánh như vậy mà vẫn chưa chết."
Qua tháng sáu, Thục phi đã ngừng gây khó khăn cho Thẩm Tinh Phong, cuộc sống của cậu cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Bởi vì Thục phi sắp sinh, trên dưới Huy Xuân cung đều đoán rằng đó là một Hoàng tử.
Thục phi vui đến mức cười không khép được mồm.
Vào ngày thất tịch, cung nhân trong Huy Xuân cung bận rộn suốt đêm, tiếng hét của Thục phi vang vọng khắp cung, trước lúc bình minh, một bà đỡ bước ra chúc mừng.
Chúc mừng Hoàng thượng đó là một vị Công chúa.
Công chúa được phong vị Vĩnh An, Hoàng đế cực kỳ vui mừng, nhưng toàn bộ người trong Huy Xuân Cung lại rất áp lực.
Tiểu Lộ tử người có quan hệ tốt nhất với Thẩm Tinh Phong trong Huy Xuân cung kéo kéo ống tay áo của cậu, sau đó dặn dò gần đây phải chú ý cẩn thận, nhắc nhở cậu đặt thêm vải vào mông dày một chút.
Thục phi sinh ra một Công chúa vô dụng, nhất định sẽ tìm người để trút giận, Thẩm Tinh Phong là mục tiêu đầu tiên.
Sau khi sinh khoảng một tháng, cuối cùng Thục phi cũng có thể xuống giường đi lại.
Mấy ngày gần đây, các phi tần thiếp thất lần lượt đến Huy Xuân cung thăm Thục phi, lời nói bên ngoài thì đều là chúc mừng nhưng bên trong thì âm thầm chế nhạo Thục phi sinh ra một Công chúa.
Một Công chúa thì có tác dụng gì chứ?
Không có Hoàng tử thì mãi mãi chẳng có chỗ dựa trong cung này.
Thục phi tức giận đến mức trên mặt phát run, đợi các phi tần kia đi khỏi liền tức giận đập phá đồ đạc trong phòng sau đó lập tức kêu người gọi Thẩm Tinh Phong đến.
Thẩm Tinh Phong biết không thể thoát được liền cúi đầu không nói một tiếng đi tới.
Trong mắt Thục phi toàn là lửa giận, chỉ thẳng vào Thẩm Tinh Phong, "Ngươi đúng là đồ sao chổi! Chính tại ngươi mà bổn cung mới sinh ra một cái Công chúa! Trước đó Thái y đều nói thai ta mang chính là Hoàng tử! Tất cả đều do ngươi hại bổn cung!"
"Chẳng trách Hoàng hậu lúc đó lại độ lượng rộng rãi như vậy, hóa ra bà ta đã sớm biết ngươi là đồ sao chổi nên mới cố ý để ngươi tới để hại bổn cung!"
Thục phi cứ thế vô căn cứ mà đổ tội cho cậu.
Thẩm Tinh Phong liền nhếch môi lên mỉa mai.
Thục phi nhìn thấy biểu cảm trên môi cậu, tức giận đến mức đập tay xuống bàn, "Người đâu! Người đâu!"
Hai cung nữ từ phía bên ngoài chạy vào.
"Nương nương cần gì phân phó ạ?"
"Nhốt tên sao chổi này lại cho bổn cung, ngoài nước ra không được phép cho hắn đồ ăn.
Nói với tất cả cung nhân, ai dám giúp đỡ hắn, đợi đến Huấn hình ti lĩnh phạt đi!"
Thẩm Tinh Phong bị hai cung nữ nhốt vào phòng củi.
Trong ba năm này, đây là lần đầu tiên mà Thẩm Tinh Phong cảm thấy đói, cậu mới có mười bảy tuổi, cái tuổi nên được phát triển thân thể nhất, ấy vậy mà luôn luôn bị bỏ đói.
Cảm giác đói thật chẳng dễ chịu chút nào, Thẩm Tinh Phong thà bị đánh còn hơn bị nhịn đói,cảm giác thân thể run run rẩy rẩy, cơn đói cắn nát xương máu xé rách da thịt mềm mại của cậu.
Cơn đói xâm nhập khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể cậu.
Quằn quại suốt ba ngày, cuối cùng Thẩm Tinh Phong cũng không chịu nổi nữa.
Cậu bò đến cửa phòng củi gõ gõ cửa, không lâu sau truyền đến tiếng bước chân đi tới.
"Xin lỗi, nương nương nói không được phép cho ngươi đồ ăn, ta không dám..."
Dạ dày Thẩm Tinh Phong co quắp lại, dựa vào cánh cửa ôm lấy bụng, hơi thở hỗn loạn: "Không....sao...."
"Ngươi...ngươi vẫn ổn chứ?"
Trước mắt Thẩm Tinh Phong đen kịt, tay chân không tự chủ được mà phát run.
Cậu đến sức lực để đáp lại tiểu Lộ tử cũng không có, cậu cố gắng từng chút từng chút một lết đến góc tường, sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Cậu đã cố gắng hết sức để sống sót.
Cậu rất nhớ bầu trời trong xanh và không khí thoải mái bên ngoài Hoàng cung.
Cậu rất nhớ nhà của mình.
Cho nên cậu phải đợi đến bao giờ mới có thể trở về?
Thẩm Tinh Phong nỗ lực mở ra hai mắt, vén tay áo rộng lên, nhìn chằm chằm cánh tay yếu ớt sau đó mở miệng cắn xuống.....
Cơn đau nhói buốt kèm theo mùi máu đặc quánh tràn lan khắp căn phòng.
Chất lỏng ngọt ngào tanh tanh bị Thẩm Tinh Phong tham lam nuốt hết vào trong bụng.
Nước mắt cậu không nhịn được cứ thế rơi xuống.
......
Tháng chín, đội quân Tề quốc đánh bại quân Tây Lương.
Cuối cùng đại quân cũng hồi triều..