[Góc nhìn của Giang Ly]

Phiên ngoại 1:

Ta là Giang Ly. Từ ngày sinh ra đã được lập làm Thái tử.

Vào năm ta được một trăm tuổi, ta theo phụ vương đến tiên giới dự yến tiệc, ở hồ sen của Thái Hậu gặp được một người.

Lúc đó, nàng ấy lười biếng tựa vào một hoa sen, đang nói chuyện với một con cá chép tinh. Khóe miệng mỉm cười, thỉnh thoảng lại rót một ngụm rượu vào miệng. Tư thế thật là tiêu sái.

Đột nhiên, không biết nàng nhìn thấy cái gì, chợt cứng đờ ở đó. Ta nhìn theo ánh mắt của nàng ấy.

Chỉ thấy một vị tiên quân ôm một nữ tử trong lòng, hai người thân mật đi ngang qua hồ nước, hình như không nhìn thấy nàng.

Sau khi hai người rời đi, con cá chép kia kích động nhảy tới nhảy lui trên lá sen. Xem ra là đang mắng chửi người.

Nàng ấy cúi đầu không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhưng trên mặt vẫn hiện lên nét cô đơn. Ta lặng lẽ theo nàng ấy trở về tẩm cung.

Hình như nàng ấy uống say rồi, một mình ngồi ngẩn người trên bậc thang trước cung điện. Không biết vì sao, nhìn thấy nàng ấy như vậy, trong lòng ta lại cảm thấy đau nhói muốn khóc, vì thế liền chạy đến trước mặt nàng ấy, làm ra đủ loại động tác buồn cười.

Trước kia mỗi lần ta làm như vậy thì phụ vương mẫu hậu đều bật cười hả hê. Nhưng nàng ấy lại bật khóc.

Đêm đó, ta đợi đến khi nàng ấy ngủ rồi mới rời đi.

Sau khi quay lại Hồ tộc, ta đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của nàng ấy. Thì ra nàng ấy là Ngưng Sương, là một vị thượng tiên, nghe nói phu quân của nàng ấy tính tình phong lưu yêu rất nhiều nữ tử, nàng ấy sống rất không vui vẻ.

Hồ tộc bọn ta, cả đời chỉ có một bạn đời. Ta không hiểu, có được nương tử tốt như nàng ấy, tại sao phu quân của nàng ấy lại không biết quý trọng.

Ta hỏi phụ vương có thể để nàng ấy làm thái tử phi của ta hay không. Ngày đó, phụ vương trừng hai mắt, “Phu quân của người ta là Trường Ninh thượng tiên, là chiến thần thiên giới đó!”

Phụ vương sợ ta gây chuyện không may, bèn cấm túc không cho ta ra ngoài nữa. Cho đến khi ta ba trăm tuổi, phụ vương cùng mẫu hậu ra ngoài du ngoạn, vừa vặn cấm chế của Hồ tộc bị phá tạo ra một cái động lớn. Cuối cùng ta cũng có được cơ hội lẻn ra ngoài.

Sau đó tìm được nàng ấy ở một hồ nước cực hàn, ta vội vã chạy tới, không ngờ bị cấm chế bên hồ đánh đến vỡ đầu máu chảy.

Vừa lúc nàng đi tới, ta lập tức nhào tới cắn góc áo nàng. Nàng ấy quả nhiên là mỹ nhân tâm thiện, chẳng những nhặt ta về, còn cho ta ăn đan dược giúp tăng trưởng linh lực. Kết quả ta hóa hình người sớm hơn.

Lúc đó nàng ấy đang cầm một viên đan dược chuẩn bị đút cho ta, nhìn thấy liền sững người. Khoảnh khắc đó, ta đột nhiên nhớ tới, khi còn bé nhìn lén bộ dáng phụ vương lấy lòng mẫu hậu.

Vì thế, ta học làm theo.

Hehe… Quả nhiên nàng ấy thích.

Phiên ngoại 2:

Trước khi thành thân, phụ vương và mẫu hậu gọi Ngưng Sương đến hỏi nhỏ. Còn nói đây là thủ tục bắt buộc trước khi thành thân, nam nhân không thể nghe được.

Có quỷ mới tin lời bọn họ. Lỡ đâu bọn họ khi dễ Ngưng Sương thì phải làm sao.

Vì thế ta lặng lẽ đi theo. Ai ngờ mới vừa bước tới trước cửa sổ, liền nghe thấy bọn họ hỏi Ngưng Sương thích ta cái gì.

Ta nằm sấp trên bệ cửa sổ, vểnh tai lên.

Sắc mặt Ngưng Sương dịu dàng, nở một mụ cười thuỳ mị.

“Con người ta vốn luôn lạnh lùng vô tình, nhưng chàng ấy nghe lời như vậy lại khiến ta thấy đau lòng, có lẽ chàng ấy đã chiếm phần nào ở đây.”

Nghe xong lời này, phụ vương mẫu hậu sửng sốt nửa ngày. Cuối cùng không nhịn được mặt đỏ lên.

“Sao bây giờ ngay cả loài rắn cũng biết nói lời thâm tình như vậy, hèn gì đứa con ngốc của ta bị mê hoặc thoát không ra.”

Phiên ngoại 3:

Ngưng Sương không muốn buộc dây tơ hồng nữa. Không sao, ta sẽ dùng hàng chục ngàn năm để chứng minh với nàng ấy.

Thành thân một trăm năm.

Bọn ta đã sinh ra hai chú hồ ly con.

Thành thân một ngàn năm.

Lũ oắt con kia cuối cùng cũng trưởng thành, ta giao hết mọi chuyện ở Hồ tộc cho bọn chúng, dẫn theo Ngưng Sương cùng đi du ngoạn tứ hải bát hoang.

Thành thân một vạn năm.

Ngưng Sương càng ngày càng thích cười, nàng ấy sẽ quấn quýt lấy ta bảo ta mua cho nàng ấy mấy thứ đồ đẹp mặt nhưng lại không có ích gì, nhìn nàng ấy vui vẻ, ta tự nhiên cũng vui vẻ theo, chỉ cần nàng ấy vui là được.

Thành thân ba vạn năm.

Ngưng Sương tính tình càng lúc càng khó chiều, nàng ấy mang theo bầu rượu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ta:

“Không được, hôm nay chàng phải uống với ta vài chén.”

Cuối cùng cũng quay về một Ngưng Sương có dáng vẻ tiêu sái phóng khoáng khi xưa. Ta vui mừng cười đến không ngậm miệng lại được, “Được được. Ta uống với nàng.”

Đám người trong Hồ tộc nói sau lưng là ta bị nương tử quản chặt.

Ta không thèm ngó tới. Hừ, một đám lưu manh chưa thành thân như bọn họ thì biết cái gì. Nương tử của ta thì ta phải chiều chuộng chứ.

Đấy là đào hoa viên trong lòng ta đó nha.

(Hoàn)