Dần dần bình tĩnh lại, Ninh Khuyết bắt đầu ngẩn người nhìn những chữ
trên trang giấy, im lặng suy nghĩ xem ai để lại những hàng chữ này? Ai
giải đáp nghi hoặc cho mình? Ai đang âm thầm giúp đỡ mình? Vì sao người
đó phải làm như vậy?
Khẽ quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ phía đông, nữ giáo viên vẫn bình
tĩnh cúi đầu viết chữ, căn bản không chú ý tới chỗ hắn. Ninh Khuyết nhìn hình ảnh mộc mạc của nữ giáo viên, nhớ đến những cách tỉ dụ cực kì bất
kính với phụ nữ đó, vô thức lắc đầu. Những ô ngôn uế ngữ đó không thể
được viết bởi vị nữ giáo viên kia.
Có phải là vị giáo viên già dưới lầu? Ninh Khuyết cau mày suy nghĩ vấn
đề này, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu. Mặc dù vị giáo viên kia lời nói dí dỏm, nhưng có thể nhận thấy trong lòng vẫn là một người tuân thủ quy củ. Nếu như ông ta muốn chỉ điểm cho mình thì chắc hẳn sẽ nói thẳng
trước mặt chứ không dùng cách để lại lời nhắn này.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được người để lại lời nhắn nọ là ai,
Ninh Khuyết băn khoăn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng kêu của đám côn
trùng giống đực trong bụi cây bãi cỏ, chợt bật cười tự giễu, thầm nghĩ
người nọ đại khái là một giáo viên già mà không đứng đắn nào đó trong
thư viện. Nếu để Tư Đồ Y Lan nhìn thấy những chữ này thì chắc chắn sẽ
giận dữ nhảy bật lên.
Lời nhắn so sánh giữa đạo đọc sách với phụ nữ, mặc dù thô tục hạ lưu,
nhưng cực kì đơn giản dễ hiểu, nếu không Ninh Khuyết cũng không thể phát hiện mình có khả năng cảm ngộ được gì đó trong thời gian ngắn như thế.
Theo hắn, người nhắn lại đã cố ý dùng cách này để khuyên bảo mình, chính là cái gọi là tìm đạo trong dơ bẩn, không khỏi bội phục người này đến
cực điểm, trong lòng thầm nghĩ người đó phải là một thiên tài tu đạo.
Đã nhận định người để thư lại chính là một vị giáo viên thiên tài tu đạo của thư viện, thái độ của Ninh Khuyết tự nhiên trở nên càng nghiêm túc
hơn. Hắn cầm lấy quyển khí hải tuyết sơn sơ thám và tờ giấy mỏng đó đi
tới cuối giá sách, ngồi xuống góc sàn nhà ấm áp nắng chiều đó, liễm khí
tĩnh thần một lát rồi mới đọc lại lời nhắn đó một lượt từ đầu.
Trần Bì Bì rõ ràng đã đánh giá thấp năng lực lĩnh ngộ của kẻ đáng thương Ninh Khuyết này. Cho dù hắn không viết hai đoạn cuối cùng, không giải
thích bằng thái độ cực đoan đối với phụ nữ, chỉ cần đọc vài câu về tồn
tại khách quan phía trước, Ninh Khuyết cũng có thể hiểu rõ ý hắn muốn
biểu đạt.
"Không cố hiểu, không cần suy nghĩ, chỉ nhìn bản thân văn tự... Chẳng lẽ đây chính là bản ý của các đại sư thần phù chép sách cho thư viện năm
đó? Như vậy việc mình cần làm chính là đi xem những chữ này mà không
nghĩ đến ý nghĩa của chúng".
Ninh Khuyết nhìn cuốn sách mỏng trên đầu gối, lặng lẽ suy nghĩ thời gian rất lâu. Mấy ngày nay hắn liều mạng hao tổn đại lượng tinh thần, không
ngừng khổ đọc tàng thư trên tầng hai, cực kì rõ ràng sự chấn động những
văn tự đó sinh ra đối với thế giới tinh thần của mình. Càng so sánh hắn
càng cảm thấy cách đọc sách của người để thư lại rất đáng thử.
Có điều nhìn thấy một chữ hoặc một từ bạn đã thuộc làu trong đầu, lại
phải không suy nghĩ đến nó, còn phải làm như không biết đến ý nghĩa của
chữ hoặc từ này, thậm chí không phải làm bộ mà là bạn phải thật sự quên ý nghĩa của chữ hoặc từ này, bất kể nhìn từ góc độ nào thì cũng là chuyện cực kì khó khăn.
Ngoài vườn có một cây hòe đã quen thuộc với bạn từ khi bạn còn nhỏ đến
giờ, hôm nay bạn nhìn thấy cây hòe này, lại phải nói chưa hề nhìn thấy
nó, bạn phải làm bộ mình không biết nó là một cây hòe, bạn phải quên
rằng nó là cây hoè đã quen thuộc với bạn vô số năm, chứng kiến những trò tinh nghịch, ngây ngô, thậm chí là nụ hôn đầu tiên của bạn... Ai có thể làm được như vậy?
Ninh Khuyết không mở quyển sách mỏng trên đầu gối ra, ngơ ngác nhìn tờ
giấy bên cạnh quyển sách, tâm tư lại bay tới ngoài cửa sổ, bay tới nơi
khác, đau khổ suy tư làm thế nào có thể thấy chữ quên ý.
"Phải quên sạch tất cả mọi chữ đã biết... làm thế nào mới thực hiện được?"
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ phía tây chiếu vào hai hàng lông mày càng nhíu càng chặt của hắn làm lông mày hắn hơi sáng lên. Đột nhiên đuôi lông
mày nhếch lên, một tia sáng loé lên trong mắt Ninh Khuyết. Giờ khắc này
hắn nhớ tới một chữ hắn viết trong lần đầu tiên tiếp xúc với thư pháp
rất nhiều năm trước, nhớ tới một chữ mấy năm nay hắn dùng bút lông và
cành cây viết vô số lần.
Nhớ đến chữ Vĩnh (永).
Đối với bất cứ một người nào từng được học tập thư pháp thông thường thì chữ vĩnh luôn là chữ quen thuộc nhất của họ. Thời Đông Tấn của thế giới kia, nhà thư pháp tài hoa nhất trong lịch sử Vương Hi Chi cho rằng tám
nét trong chữ vĩnh vừa vặn có đủ Khải thư bát pháp, đó là nét chấm, nét
ngang, nét sổ, nét móc, nét hất, nét phẩy, nét phẩy ngắn, nét mác, đây
chính là vĩnh tự bát pháp nổi tiếng.
Mắt Ninh Khuyết càng ngày càng sáng, một chữ vĩnh tách ra ghép lại sẽ có thể tạo thành bất cứ một chữ nào trên thế gian, vậy ta dùng vĩnh tự bát pháp để tách các chữ ra rồi xem, như vậy chẳng phải có thể xem tất cả
mọi chữ là chữ vĩnh?
Hắn rất rõ ràng đây không phải một phương pháp có trí tuệ, thậm chí đây
không phải phương pháp thông minh mà chỉ là một phương pháp ngốc nghếch, hơn nữa ai cũng không có cách nào biết phương pháp này có thể dùng được hay không, nhưng lúc này hắn căn bản khó mà đè nén được khát vọng và
kích động trong lòng, sau khi hít sâu một hơi, hắn không chút do dự mở
trang đầu tiên của khí hải tuyết sơn sơ thám ra.
"Thiên địa có hô hấp, chính là hơi thở..."
Ninh Khuyết nhìn chằm chằm chữ thiên ở vị trí đầu tiên trong câu, nói
chính xác hơn là trong mắt hắn không hề có cả chữ, chỉ có nét bút đầu
tiên của chữ thiên (天), một nét ngang đều đều. Dường như có một lưỡi dao sắc bén chém qua trong thế giới tinh thần đen như mực, xẹt một tiếng,
ánh sáng màu trắng tràn ra từ khe hở rất nhỏ đó.
Sau đó trong mắt hắn xuất hiện nét ngang thứ hai, tiếp theo là một nét
phẩy dài, cuối cùng mới là nét mác. Chữ thiên hoàn chỉnh trên trang sách đã xuất hiện theo thứ tự trong mắt hắn nhờ phương thức phân giải kết
cấu này rồi xuất hiện trong đầu hắn, mà từ đầu đến cuối vẫn không thể
tạo thành một ý nghĩa đầy đủ.
Trong mắt rõ ràng là một chữ, nhưng chỉ cho phép bạn nhìn nét bút chứ
không cho phép tổ hợp lại trong đầu, nghe có vẻ đơn giản nhưng làm được
điều này lại rất khó, tuyệt đối không phải chuyện người bình thường có
thể làm được.
May mắn là Ninh Khuyết đã khổ tu thư pháp gần hai mươi năm, đoán chữ sớm đã biến thành một bản năng nào đó. Mà yêu cầu đầu tiên của môt nhà thư
pháp là viết tốt mỗi một nét bút, sau đó mới tổ chức lại cơ cấu. Giờ đây trong đầu hắn cưỡng chế cắt bỏ phần quan trọng nhất phía sau đó, nếu
tinh thần yêu cầu tổ hợp những nét bút đó lại theo bản năng, chữ vĩnh
khắc sâu trong đầu kia liền bắt đầu phát huy vai trò quan trọng, bị hắn
tự động coi thành một bộ phận của chữ vĩnh chứ không phải một bộ phận
của chữ thiên!
Cho dù là hắn, muốn làm được chuyện coi hư vô thành chân thực này cũng
cực kì khó khăn. Lúc này hắn đã tập trung toàn bộ tinh thần của mình
lại, hai tay cầm sách run nhè nhẹ, sau lưng áo choàng đã ướt nhẹp mồ
hôi, lông mi không ngừng rung rung đau khổ, môi mím rất chặt, như lần
đầu tiên ngơ ngác liếm ngòi bút khi còn nhỏ.
Lần này sau khi chữ trong sách tiến vào mắt hắn, rốt cục không trở nên
lẫn lộn, biến thành từng vệt mực, sau đó bay lên khỏi mặt giấy, bắt đầu
chấn động trong đầu hắn như vô số lần trước đây, mà vô cùng rõ ràng, vô
cùng thong thả hiện ra trong tầm nhìn, yên tĩnh phục tùng như lá cây nổi trên mặt hồ lặng gió.
Lúc này Ninh Khuyết đã hoàn toàn quên lúc đầu những văn tự này đã hành
hạ mình như thế nào, chỉ lẳng lặng nhìn những nét bút đó, nhìn những nét phẩy nét mác như nhìn thấy mặt hồ trong gió nhẹ, từng chiếc lá cây chậm rãi trôi về đông, trôi về tây hoặc trôi đến trước mặt mình.
Không có gió to sóng lớn, không có đàn sói trên thảo nguyên mưa như trút nước, hắn hơi hạ tầm mắt, khoanh chân ngồi trong ánh nắng buổi chiều ấm áp, ngồi trên sàn nhà cuối giá sách, hai tay run rẩy không còn run rẩy, thân thể căng cứng dần mềm ra, môi mím chặt dần dần thả lỏng, không
ngất xỉu, không hôn mê, không nôn mửa, chỉ có bình tĩnh.
Gió nổi gió dừng luôn nhẹ nhàng uyển chuyển, đám côn trùng ngoài bãi cỏ
lần nữa bắt đầu vui sướng ca hát, đón mừng ngày xuân hạnh phúc này, đón
mừng thế giới mới tràn ngập kỳ xuất hiện trước mắt mình, gió xuân dịu
dàng mang những tiếng hát này bay vào cửa sổ, bập bềnh trong không gian
yên tĩnh trống trải của nhà sách cũ, thỉnh thoảng rơi vào trên người
thiếu niên, nhẹ nhàng lay động quần áo hắn. Vạt trước áo choàng học trò
hơi rung động như có sức mạnh vô hình nào đó đang chậm rãi chảy bên
trong.
dòng chảy trên vạt áo trước không thể quay vòng tuần hoàn mà cứ đến một
chỗ trước ngực lại lặng yên quay lại, giống như là gió xuân làm mặt hồ
gợn sóng, đẩy lá cây trên mặt hồ tản ra bốn phía, cuối cùng chạm vào
vách đá ven hồ liền im lặng quay lại, chung quy không thể lên bờ hoặc
phá vỡ bờ hồ.
Lúc này hình như nữ giáo viên ở cửa sổ phía đông cảm ứng được gì đó,
lông mày hơi chau lại. Bà ngẩng mặt lên, nghiêng tai lẳng lặng nghe
tiếng côn trùng kêu và động tĩnh của gió xuân ngoài cửa sổ, sau đó quay
đầu nhìn về phía thiếu niên gần cửa sổ phía tây, mỉm cười.
"Chính là hơi thở..."
Ninh Khuyết nhìn đến chữ tức (hơi thở), đột nhiên không giữ được tập
trung, cả chữ tức tạt vào mặt, xuất hiện trong tầm mắt với kết cấu hoàn
chỉnh. Tõm một tiếng, một cậu bé chăn trâu tinh nghịch ném một hòn đá
xuống hồ, sóng nước lan ra, những lá cây trên mặt hồ trở nên hỗn loạn
bất an, hắn chỉ cảm thấy trong đầu vù một tiếng, lập tức bừng tỉnh.
Mặc dù đã có kinh nghiệm rất nhiều lần, nhưng chữ tức này vẫn mang đến
chấn động cực lớn đối với thế giới tinh thần của hắn. Hắn kêu lên một
tiếng, tay phải lập tức đưa ra chống xuống sàn nhà bằng gỗ, gắng gượng
chống đỡ thân thể, gắng gượng quay mặt đi, không dám nhìn bất cứ một chữ nào trên sách, sắc mặt cực kì yếu ớt.
Mặc dù như thế, nhưng lúc này trên gương mặt trắng xanh của hắn lại mang nụ cười khó mà kìm nén, bởi vì hắn biết quả thật mình đã nhìn thấy cánh cửa đó, mặc dù đây chưa chắc là cánh cửa người để thư lại kia muốn mở
giúp mình, nhưng ít ra sau khi mở cánh cửa này, hắn đã không ngất đi,
hơn nữa hắn thầm có một loại cảm giác, nếu dùng phương pháp này để tiếp
tục đọc, bất luận có thể khám phá được sự kì diệu của thế giới tu hành
hay không thì chắc chắn vẫn có rất nhiều ích lợi đối với thư pháp.
Hắn không vội vã đứng dậy mà tiếp tục khoanh chân ngồi dưới ánh mặt
trời, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại cảm giác lúc trước, thử tìm những
nét bút ở sâu trong đầu đó, những chiếc lá cây tản mát trên mặt hồ đó.
Không biết đã qua bao lâu, hắn mở mắt nhoẻn miệng cười, đứng dậy đi tới
án kỉ bên cửa sổ tây, cầm lấy bút lông và một tờ giấy mới, sau khi ngẫm
nghĩ liền bắt đầu trả lời người nhắn lại nọ.
Trong thư hồi âm, trước hết hắn chân thành cảm ơn sự chỉ điểm của đối
phương, sau đó viết phương pháp giải quyết và những nghi hoặc của mình
một cách cực kì thẳng thắn thành khẩn, hi vọng đối phương chỉ giáo một
chút, cuối cùng cực kì trịnh trọng thỉnh giáo: "Thời gian xem sách suy
tưởng, dường như thấy lá cây trôi trên mặt hồ, đó có phải bản ý trong
nét bút của thần phù sư? Ta thấy lá cây trôi trên mặt hồ tản mát nhưng
lại âm thầm có quy luật nào đó, khí hải trong bụng như có thể cảm nhận
được. Đó... có phải là niệm lực?"