Thế gian có một chân lý giống như nói nhảm: có chính là có, không có
chính là không có. Ở trong thế tục, tiêu chuẩn có hay không rất đơn
giản: thấy được gì đó như núi chính là có, nghe được gì đó như âm thanh
cũng là có, chạm vào có xúc cảm gì đó như lửa đồng dạng là có, nhưng nếu nhìn không tới nghe không được cũng rờ không đến, vậy tự nhiên chính là không có.
Có điều tiêu chuẩn này lại không thích hợp trong giới
tu hành. Hơi thở, hay nói đúng hơn là nguyên khí, tràn ngập trong thiên
địa, thứ nguyên khí đi qua tuyết sơn khí hải nhẹ tấu mà dẫn phát niệm
lực chấn động này, không cách nào được người bình thường cảm giác, bọn
họ nhìn không tới nghe không được cũng rờ không đến hơi thở thiên địa
lẫn niệm lực của người tu hành, nhưng đấy cũng không có nghĩa những thứ
đó không tồn tại.
Sơ cảnh còn gọi là Sơ thức (mới quen), chỉ ý
niệm người tu hành từ tuyết sơn khí hải phóng ra ngoài, nhận ra sự tồn
tại của hơi thở thiên địa. Cảm tri, chỉ sau khi người tu hành quen dần
hơi thở thiên địa, có thể hài hòa ở chung, thậm chí tiến hành một ít
trao đổi tiếp xúc về mặt cảm giác, hai cảnh giới ban đầu này được gọi
chung là Hư cảnh.
Một người bình thường không thuộc giới tu hành, có thể thông qua trình bày và phân tích bên trên làm ra bình luận đơn
giản nhất: nếu mình có thể nhìn được nghe được hoặc giả chạm được hơi
thở thiên địa hay ý niệm, như vậy mình thật sự đã bước vào con đường tu
hành.
Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn ngón tay run nhè nhẹ của mình,
nhìn tầng khe hở mỏng manh giữa đầu ngón tay và khăn lông ướt, nhìn
nhiệt khí bốc hơi, biết bản thân cảm nhận được chẳng phải nhiệt khí gì
đó, mà là vài thứ đặc biệt.
Loại cảm thụ này hình dung bằng "chạm vào" cũng không chuẩn xác, mà như là một loại cảm giác vậy.
Trong não người có thần kinh, thần kinh sinh ra ý niệm, ý niệm sinh ra ước
muốn, mà niệm lực chính là rất muốn rất muốn rất rất muốn... Nhờ thế mới sinh ra sức mạnh huyền diệu nào đó, cũng chính là sức mạnh tư tưởng.
Ninh Khuyết lúc này trọng thương chưa lành, mỏi mệt hư thoát, trong đầu
thanh minh một mảnh không hề tạp niệm, chỉ có một loại ý niệm, hắn muốn
cầm lấy chiếc khăn lông ướt bốc hơi nóng kia, thoải mái chà lau thân thể của mình một chút.
Tựa hồ hơi thở truyền lưu trong thiên địa
kia, lúc này đây rốt cục nghe hiểu tư tưởng của hắn, cảm nhận được sức
mạnh tư tưởng của hắn, từ giữa mái hiên, từ bên cửa sổ, từ trong chăn
bông, từ mỗi một giọt mồ hôi thẩm thấu ra, lấy tốc độ vượt qua phạm trù
"tốc độ" hội tụ trước ngón tay hắn, dừng trên chiếc khăn mặt nóng bỏng
ẩm ướt này.
...
...
Trong phòng vẫn trầm mặc tĩnh
mịch như cũ, Ninh Khuyết tựa như vị thiếu nữ hoa si nổi tiếng Nguyệt
Luân quốc kia, si ngốc nhìn ngón tay của chính mình, không dám hô hấp,
không dám chớp mắt, dùng hết toàn thân khí lực cam đoan ngón tay run rẩy không tạo ra tàn ảnh, lấy cẩn thận dè dặt trước nay chưa có duy trì tư
thế này, giống như một chú chim cút bị đông cứng.
Qua thời gian
rất lâu, hắn cực kỳ thong thả nhướng đuôi lông mày, động tác như quay
chậm khẽ nghiêng tay, kinh nghi bất định nhìn đầu ngón tay của mình, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, mạnh mẽ đè nén xuống kích động hưng phấn
trong lòng, bắt đầu minh tưởng.
Nhiều năm trước Ninh Khuyết từng
lấy được một bản Thái Thượng Cảm Ứng Thiên ở chợ Khai Bình, từ đó về sau hắn không có lúc nào là không minh tưởng, trước khi ngủ minh tưởng, rời giường nhìn thấy ánh mặt trời ngẩn người minh tưởng, đánh bạc thắng ba
bát rượu gạo, cực kỳ cao hứng vẫn không quên minh tưởng, cả người đẫm
máu nhảy vào hồ Sơ Bích minh tưởng, tuy rằng thật đáng buồn là hắn chưa
bao giờ cảm giác đến dòng nguyên khí chảy xuôi trong thiên địa ấy, nhưng độ thuần thục tiến vào trạng thái minh tưởng, cũng tuyệt đối là đứng
đầu thế gian.
Vạn niệm quy không.
Cố thủ chủ tâm.
Mặc ý dẫn đi.
Tới thế giới này hết mười sáu năm, tuyết sơn khí hải trong cơ thể chư khiếu không thông, bị phá hủy hi vọng vô số lần, rốt cục Ninh Khuyết lần đầu
tiên nghe được, hoặc giả nên nói là cảm giác được tiếng hít thở ngân nga bình tĩnh ấy, đó là thiên địa hô hấp.
Hắn dám thề bằng danh dự
của người mẹ mình thương yêu nhất trong phủ tướng quân, tuy âm thanh hít thở ngân nga bình tĩnh này rất nhẹ, nhưng tuyệt đối là thanh âm mĩ diệu nhất hắn từng được nghe, nó đẹp hơn cả thanh âm mã tặc hồ Sơ Bích ngã
xuống tọa kỵ, đẹp hơn cả thanh âm Trương Di Kỳ trừng mắt giãy giụa sắp
chết, thậm chí đẹp hơn cả tiếng thỏi bạc va chạm trong gói to.
Giữa tiếng hô hấp ngân nga bình tĩnh, có tiếng hô hấp dài như đến từ viễn cổ đi về hướng tương lai, ngón tay chạm được đều không phải vật thể chân
thật nhưng lại có thể xác định nó thực sự tồn tại, cửa sổ phòng khép
chặt, vẫn có làn gió mềm nhẹ dao động, chậm rãi lượn lờ quanh thân hắn,
không, loại dao động này còn ngưng trọng hơn gió, ôn nhu như nước xanh
bên hồ, lại càng nhẹ nhàng hơn nước.
Rốt cục xác định mình cảm
giác được nguyên khí, hắn cũng không cách nào đè nén cảm xúc phun trào
từ sâu trong nội tâm được nữa, ngồi dậy, nhìn tranh chữ bản thân viết
trên tường, nhìn hoa văn cột nhà đơn sơ, ánh mắt tràn ngập kích động
hưng phấn, còn có một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp, hắn cảm thấy cửa sổ
trước mắt tuy rằng khép chặt, nhưng bản thân tựa hồ có thể nhìn đến hàng cây xanh đằng sau dãy tường số 47 ngõ Lâm cũ kỹ kia, hắn biết thế giới
trước mắt nhìn qua tựa hồ cũng không có gì khác trước, nhưng với Ninh
Khuyết hắn mà nói... thế giới ngày sau đã bất đồng.
Vươn ngón tay run nhè nhẹ như trước, nhắm ngay ánh nến như hạt đậu trên bàn, Ninh
Khuyết chậm rãi hít vào, thúc dục ý niệm của mình tiến vào bên trong
tuyết sơn khí hải, sau đó qua thời gian rất dài rất lâu, mới chậm rãi
phóng ra.
Ánh nến trên bàn bất an lay động, không biết là gió, là ngón tay hắn gây nên, hay là tâm hắn rối loạn.
"Đây... chính là thiên địa nguyên khí sao?"
Hắn nhìn đầu ngón tay, không nhìn thấy bất kể gì cả, nhưng có thể cảm giác
được, nơi đó có một lớp màn cực mỏng, thì thào lẩm bẩm, sau đó hắn trầm
giọng bổ sung một câu: "Đây chính là thiên địa nguyên khí!"
Khuôn mặt trẻ tuổi non nớt tràn đầy vẻ kiên nghị cùng khẳng định, không có chút gì dao động lẫn tự hoài nghi bản thân.
...
...
Bất chấp chỉ mặc một chiếc áo đơn trên người, cũng không mang giày vào, bởi vì căn bản không có giày sẵn đó, Ninh Khuyết mạnh mẽ nhảy xuống giường, hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã sấp xuống, cố gắng chống đỡ chạy ra phía ngoài phòng, va ngã thùng nước bên giường, thắt lưng bị góc bàn hung
hăng đụng phải, nhưng chàng thiếu niên đang bị niềm hạnh phúc vĩ đại
đánh sâu vào sắp ngất căn bản không có cảm giác được đau đớn.
Đẩy mở cửa phòng, vọt vào sân đình nho nhỏ, đứng trước mặt Tang Tang đang
đốn củi, hắn nhìn thân hình tiểu thị nữ nho nhỏ khom lưng, há miệng thở
dốc muốn nói cái gì, lại phát hiện thanh âm bản thân có chút khàn khàn,
muốn nói lại không thể nói nên lời.
Tang Tang nghi hoặc nhìn hắn một cái, phát hiện biểu tình trên mặt hắn cực kỳ quái dị, như là đang khóc, cũng như là đang cười.
"Thiếu gia, ngươi không có bị ấm đầu đấy chứ?"
Nàng đứng dậy, tập quán nhấc chân bước tới nâng cánh tay, muốn biết Ninh
Khuyết có phải hay không bị nóng đến phát sốt, đốt tới thần trí có chút
không rõ, lại phát hiện lúc này bản thân nhấc chân bước tới một bước cư
nhiên có thể đụng đến đỉnh đầu hắn, không khỏi cao hứng nở nụ cười.
Ninh Khuyết vươn tay phải bắt lấy cánh tay gầy của nàng, dùng sức kéo thân
hình nho nhỏ vào lòng, ôm vào bờ ngực trần trụi của bản thân, tựa như
rất nhiều năm trước đây vậy, thì thào lẩm bẩm: "Ngươi còn sống thật tốt, ta hiện tại... cũng thật tốt."
Kể từ khi sài đao kiến huyết
thoát đi thành Trường An, hắn đã nhiều năm đều chưa từng khóc, hôm nay
vẫn như cũ không hề rơi lệ, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy hốc
mắt mình có chút ẩm nóng, mũi có chút chua xót.
Tang Tang gian
nan ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt nhàn nhạt ẩm ướt của Ninh Khuyết, hoảng
sợ, sau đó nàng đoán ra được chút gì, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ
khiếp sợ, hai hàng lệ từng chút chảy ra từ đôi mắt hình lá liễu.
Nghẹn họng không nói gì tuyệt đối không đủ để phát tiết cảm xúc chủ tớ hai người giờ này khắc này.
Tang Tang mở ra cánh tay xinh xắn, dùng sức ôm thắt lưng Ninh Khuyết, khóc
lớn đầy thảm thiết: "Ô ô... Thiếu gia, đây chính là chuyện vui lớn, buổi tối ngươi nên ăn nhiều mấy miếng thịt vịt."
Ôm ấp chấm dứt, hai
người tách ra một ít, Ninh Khuyết cúi đầu nhìn hàng nước mắt ngang dọc
trên gương mặt ngăm đen của tiểu thị nữ, môi hơi mấp máy, tựa hồ muốn
nói mấy câu, lại chung quy không nói lên được.
Vậy mà Tang Tang
vẫn lập tức hiểu ra ý hắn, xấu hổ cúi đầu, nâng tay áo chà lau cho sạch
nước mắt, một mặt nức nở một mặt thấp giọng nói: "Ta... ta đi Tùng Hạc
Lâu đặt bàn tiệc sáu lượng bạc."
"Như vậy còn tạm được." Ninh Khuyết sủng nịch xoa xoa đầu nàng.
Tang Tang vào nhà mở hộp lấy bạc, vội vàng chạy ra cửa hàng, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, chậm rãi dừng lại bước chân trước cửa, quay đầu nhìn hắn, cắn cắn bờ môi, vô cùng nghiêm cẩn nói: "Thiếu gia, về sau nếu lại
đi... đi làm mấy chuyện nguy hiểm này nữa, nhất định phải nhớ mang theo
ta, chờ ngươi trong cửa hàng thật không dễ chịu."
Ninh Khuyết
lẳng lặng nhìn nàng, sau đó dùng sức gật gật đầu, nói: "Yên tâm, về sau
cũng sẽ không còn loại chuyện này phát sinh, ít nhất trong năm nay, ta
sẽ không làm thêm cái gì, ngươi không cần lo lắng."
Lão Bút Trai đóng cửa sớm.
Tấm gỗ nhỏ treo trên cửa vốn viết "Ông chủ có việc", bị Tang Tang ở trong thời gian ngắn nhất đổi thành "Ông chủ có thai".
Nếu là việc vui, tự nhiên không thể thiếu uống rượu trợ hứng, chủ tớ hai
người cực kỳ xa xỉ ăn bàn tiệc Tùng Hạc Lâu sáu lượng bạc, uống hai bầu
rượu lớn, không biết là vì quá mức cao hứng, hay là vì đau lòng ăn cơm
hết nhiều tiền như vậy, Tang Tang tửu lượng kinh người chưa bao giờ say
hôm nay đúng là say cực kỳ hiếm thấy.
Ninh Khuyết nhìn tiểu thị nữ say gục trên bàn, giật mình gãi gãi đầu, thầm nghĩ ta còn chưa say ngươi thế nào đã say trước?
Ôm Tang Tang trở về phòng, đắp chăn lên, Ninh Khuyết ngồi ở bên giường cầm quạt tròn hương bồ thay nàng quạt gió, đồng thời xua đuổi một chút đám
muỗi phiền lòng, những năm gần đây đều là Tang Tang hầu hạ hắn, hắn ít
khi làm việc này, nhưng dù sao hồi còn nhỏ đã làm qua rất nhiều, cho nên động tác hết sức thuần thục.
Niềm hạnh phúc vĩ đại cùng nỗi kích động hưng phấn dần dần trở nên bình tĩnh trong lúc lay động quạt hương
bồ, hắn bắt đầu yên lặng suy xét rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên người mình, ánh mắt có ý thức dừng lại trên chiếc ô đen lớn nằm bên cạnh
khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Tang.