Bạch Vân hỏi tên quấn khăn màu đỏ:

“Huynh đài từ Nam Hạ đến đây phải không?”

Tên quấn khăn đỏ nói:

“Tất nhiên.”

Bạch Vân hỏi:

“Từ đây còn cách Nam Hạ bao xa?”

Tên quấn khăn đỏ nghĩ ngợi nói:

“Chừng một ngày một đêm nữa.”

Bạch Vân đa tạ, mua một ít trà mang theo. Rồi cùng Nguyễn Thanh Trúc và người khuyết tật lên đường. Đi được khoảng một canh giờ, ba người phải ngừng lại nghỉ ngơi tiếp. Trời nóng thế này, đi bộ ngoài trời đúng là đang tự ngược đãi bản thân. Nguyễn Thanh Trúc hớp một ngụm trà nói:

“Những lúc nhàn rỗi thế này, tiền bối hãy dạy võ công cho Vân ca đi.”

Người khuyết tật lau mồ hôi đang nhễ nhại trên mặt, nghe thế liền cười. Hắn cười mà khuôn mặt nhăn nhúm lại như đang khóc vậy. Hắn móc trong áo ra một quyển sách mỏng, đưa sang cho Nguyễn Thanh Trúc. Nàng cầm xem thì thấy bìa sách có hai chữ: “huyệt đạo.”, nàng dịu giọng hỏi: “tiền bối biết kiếm pháp chăng?”

Thấy người khuyết tật gật gật, Nguyễn Thanh Trúc sáng mắt lên. Nàng vội nài nỉ: “tiền bối dạy cho Vân ca kiếm pháp đi, công phu điểm huyệt thì tầm thường quá.”

Người khuyết tật nhìn Nguyễn Thanh Trúc hồi lâu rồi lắc lắc đầu. Thấy sắc mặt nàng không vui, hắn giơ tay lên rồi lắc lắc đầu. Nguyễn Thanh Trúc nhìn hồi lâu vẫn chưa hiểu hắn muốn nói gì. Nàng đoán: “tiền bối không thể dùng kiếm?”

Người khuyết tật gật đầu, nhưng việc này lại làm cho Nguyễn Thanh Trúc nổi giận: “thế lúc nãy, sao tiền bối lại nói là biết kiếm pháp?” Người khuyết tật giơ tay lắc lắc như muốn giải thích, Nguyễn Thanh Trúc quay người đi chỗ khác không để ý đến hắn nữa.

Bạch Vân cầm vạt áo đầy mận bên trong đi tới. Gã ngồi xuống nói:

“Trời nóng thế này, ăn trái cây cho giải nhiệt, hà hà.”

Thấy không khí không ổn lắm, gã liền hỏi Nguyễn Thanh Trúc. Nàng đưa quyển sách mỏng sang cho gã. Bạch Vân mở trang đầu ra xem:

“Toàn bộ thân thể có một trăm lẻ tám huyệt nguy hiểm, trong đó có bảy mươi hai huyệt nói chung khi bị điểm, đánh không đến nổi gây ra tử vong. Còn lại ba mươi sáu huyệt trí mạng có thể dẫn đến tử vong, còn gọi là tử huyệt.”

Bạch Vân đọc đến đây mà mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. Gã không ngờ huyệt đạo trên cơ thể lại quan trọng đến như vậy. Đọc tiếp lại thấy thêm mấy cái giải thích như: chân khí của người điểm huyệt là công phu độc môn(có đường lối riêng, không theo qui tắc chung. Như hàn băng chân khí, liệt hỏa chân khí, âm độc…) sẽ không thể giải huyệt được. Người điểm huyệt nội lực càng mạnh thì thời gian tự giải huyệt càng lâu, thường là sau hai canh giờ huyệt đạo sẽ tự động giải khai. Bạch Vân càng đọc càng thấy võ công trong thiên hạ thật rộng lớn, chỉ một công phu điểm huyệt thôi đã chia ra mấy đường lối khác nhau. Gã thầm nghĩ ngày sau sẽ không cần đánh đấm chi ất hòa khí, cứ thi triển khinh công đến điểm huyệt là xong. Nguyễn Thanh Trúc thấy gã đọc sách mà rất khoái chí, nàng hỏi:

“Rất thú vị sao?”

Bạch Vân xếp quyển sách lại. Gã nói:

“Haha, huynh rất hiếu kì. Không biết khi học xong, tác dụng sẽ thế nào? Đã trễ rồi, chúng ta ăn rồi lên đường thôi.”

Ba người vừa ăn vừa cười nói. Bỗng ngheo vèo, vèo hai tiếng. Trước mặt đã thấy hai chiếc kiệu được điêu khắc rất tinh xảo. Cứ bốn người hạ một chiếc kiệu xuống, rồi đứng khoanh tay như khúc gỗ vậy. Người khuyết tật thấy chiếc kiệu xuất hiện liền vui vẻ, hắn đứng lên đi tới bên chiếc kiệu.

Bạch Vân thấy chiếc kiệu được trang trí rất cổ xưa, bốn người khiêng kiệu lại ăn mặc rất cổ quái: quần màu đen, dài qua đầu gối một tấc. Thắt lưng màu đỏ, áo cũng màu đỏ nhưng viền đen mà lại là áo sát nách, lộ cả ngực ra. Lần đầu tiên gã thấy được cảnh tượng kì lạ như thế này. Gã thấy người khuyết tật đến gần thì chiếc màn màu đỏ trước kiệu được vén lên, một người bước ra. Người này đã ngoài lục tuần, râu và chân mày đều trắng xóa, tóc lão chỉ còn vài đường đen mà thôi, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Lão thấy người khuyết tật trước mặt thì ánh mắt nhu hòa lại, lão khẽ nói: “sao lại chạy ra ngoài, làm ta lo lắng lắm biết không?” Thấy người khuyết tật cúi đầu, lão ôn hòa nói: “chúng ta về thôi.”

Người khuyết tật không chịu đi. Hắn giơ tay chỉ về phía Bạch Vân nhưng đầu vẫn cúi thấp, dường như rất sợ hãi lão già kia. Lão già chuyển ánh mắt về phía Bạch Vân, khi nhìn đến Nguyễn Thanh Trúc thì ánh mắt lão tán loạn cả lên. Lão nhấp nháy môi: “không thể nào?” Rồi lão định thần lại. Nhìn kĩ mới thấy, kia chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Lão nhíu mày nghĩ ngợi rồi chợt gọi:

“Tiểu nha đầu, qua đây.”

Bạch Vân cùng Nguyễn Thanh Trúc thấy ánh mắt của lão quét tới, không tự chủ mà cùng lui lại một bước. Ánh mắt của lão oai nghiêm và lạnh lùng làm người khác phải kính sợ. Khi nghe gọi: Bạch, Nguyễn hai người nhìn nhau. Trong ánh mắt như cùng hiện lên một câu hỏi: “làm sao đây?” Bạch Vân tiến lên chắn trước mặt Nguyễn Thanh Trúc, gã nói: “tiền bối, không biết có gì chỉ dạy?”

Lão già nhẹ giọng nói:

“Tiểu tử, không liên hệ đến ngươi.”

Bạch Vân nghiêm giọng nói:

“Tại hạ có chết cũng bảo vệ nàng.”

Lão già cười vang, giọng cười của lão làm tấm màn trong kiệu bay phần phật. Nhưng tán cây gần đó cũng đung đưa không ngớt, nơi tán cây Bạch Vân ngồi nghỉ ngơi, lá rơi xuống rất nhiều. Lão khen:

“Hay ột câu: có chết cũng bảo vệ nàng.”

Lão cười, nói tiếp:

“Người mà lão phu muốn mang đi, chưa từng có ai ngăn cản được.”

Bạch Vân dụng tâm nói:

“Nếu có thể đỡ được tiền bối một chưởng, tiền bối để chúng tôi rời đi chứ?”

Lão già “ủa” một tiếng, rồi cười. Lão cười rất tươi. Đã không biết bao nhiêu lâu rồi, chưa có người dám nói lời này với lão. Cũng đã hai mươi năm nay, lão chưa từng quá chiêu với ai cả. Thấy Bạch Vân nói xong liền đánh tới một quyền, lão thầm nghĩ tiểu tử này lanh trí, biết ra tay trước để chiếm thượng phong. Lão chầm chậm giơ tay lên rồi đánh ra một chưởng. Chưởng này chẳng có chi là biến hóa, thẳng thừng đối một quyền của Bạch Vân.

Uỳnh.

Bạch Vân đến hướng nào thì quay về hướng ấy, nhưng cái bộ dạng lúc quay lại thì giống bị ném đi hơn. Gã té mạnh xuống đất, không đứng dậy nổi. Nguyễn Thanh Trúc vội chạy đến xem thương thế của gã, thấy ánh mắt kinh hoàng của gã liền biết lão già kia nội công hơn xa Bạch Vân nhiều lắm. Nàng lấy tay lau vết máu trên miệng của Bạch Vân rồi nhìn lão già nói:

“Xin tiền bối rộng lượng tha cho chàng một mạng.”

Lão già cười nói:

“Tuổi trẻ ngông cuồng, lão phu không trách hắn đâu.”

Nguyễn Thanh Trúc lại nói:

“Tiểu nữ nguyện đi theo tiền bối nhưng xin tiền bối đáp ứng một điều kiện.”

Nguyễn Thanh Trúc rất hiếu kì. Nàng cảm thấy bản thân mình có liên quan gì đó đến đám người này. Người khuyết tật xử sự kì lạ không nói, ánh mắt thất thần của lão già khi nhìn thấy mình cũng vậy. Nàng muốn theo họ một chuyến để tìm hiểu nên mới nói ra lời này. Bạch Vân không hiểu tâm tư của Nguyễn Thanh Trúc, gã la lên: “Trúc muội.”

Lão già nhìn Nguyễn Thanh Trúc nói:

“Nếu lão phu làm được, sẽ đáp ứng ngay.”

Nguyễn Thanh Trúc nói:

“Xin tiền bối dạy kiếm pháp cho chàng.”

Nguyễn Thanh Trúc biết tấm bản đồ mang đến tai họa cho Bạch Vân không ít. Nàng chỉ biết gã có nội lực kha khá, nào biết công phu bỏ chạy của gã rất cao cường. Sự lợi hại của cao thủ trên Hắc bảng đã được ấn chứng qua rất nhiều việc mà Bạch Vân không chỉ đắc tội với Hắc Mộc trại. Nàng không yên tâm về Bạch Vân khi gã phải một mình đi Mai Hoa cung. Nàng không muốn gã phải gặp bất cứ chuyện gì trên đường. Thấy lão tiền bối chỉ vung tay một cái đã làm Bạch Vân ra nông nổi này, nàng đánh liều cầu xin.

Câu nói này chẳng những làm lão già ngẩn người mà Bạch Vân đang nằm cũng phát hoảng, gã không ngờ nàng lại ra điều kiện như thế. Lại nghe Nguyễn Thanh Trúc thút thít nói:

“Tiểu nữ xin tiền bối, vài chiêu cũng được.”

Lão già nghe xong lại cười, lần này nụ cười lão méo xệch. Lão thở dài nói:

“Nha đầu ngươi đã yêu tên tiểu tử kia mất rồi.”

Rồi lão nghiêm giọng nói:

“Ngươi mau qua đây. Đề nghị của ngươi, lão phu sẽ xem xét.”

Nguyễn Thanh Trúc thấy lão phát uy liền hoảng sợ trong lòng. Nàng chầm chậm bước qua. Bạch Vân cố gắng hết sức mới ngồi dậy nổi, gã vẫn chưa hiểu vì sao lại thảm bại đến như vậy. Ánh mắt gã tràn đầy lửa giận, gã không thể bảo vệ được người mình yêu thì còn xứng mặt đàn ông hay sao?

Nguyễn Thanh Trúc và người khuyết tật mỗi người bước vào một chiếc kiệu. Lão già ra lệnh một tiếng, tám người thi triển khinh công, khiêng hai chiếc kiệu bay đi. Lão già quay lại nhìn Bạch Vân, quan sát gã hồi lâu rồi lão hỏi:

“Ngươi biết thân thế của tiểu nha đầu đó chăng?”

Bạch Vân không thể nào quên được ánh mắt ngấn lệ của Nguyễn Thanh Trúc trước khi bước lên kiệu. Gã đáp cộc lốc: “không biết.”

Lão già trầm ngâm. Rất nhiều chuyện đã xảy ra, ồ ạt trở về theo trí nhớ của lão. Ánh mắt lão mơ hồ, khóe miệng lão giật giật mấy cái. Một lúc sau, lão lại hỏi:

“Ngươi có muốn gặp lại tiểu nha đầu đó không.”

Bạch Vân đáp gọn: “muốn.”

Lão cười mỉa mai hỏi:

“Ngươi lấy tư cách gì để gặp nó?”

Bạch Vân đáp:

“Chỉ cần đánh thắng lão là được.”

Lão già lấy trong áo ra một quyển sách, lão nói:

“Đây là kiếm phổ. Khi nào ngươi mang kiếm phổ đến trả lại cho ta, ngươi sẽ được gặp lại tiểu nha đầu đó.”

Lão nói xong liền ném quyển kiếm phổ sang cho Bạch Vân. Bạch Vân chẳng ngờ lão lại giữ chữ tín như vậy, gã giơ hai tay ra bắt lấy. Vừa cầm quyển sách đã thấy bốn chữ màu đen trên bìa xanh lục: “Liên Phong Thất Kiếm.”

Lão già nói:

“Đây là kiếm pháp rất tinh diệu. Nếu không luyện thành, đừng nên nghĩ về tiểu nha đầu kia nữa.”

Bạch Vân lễ phép đáp:

“Tiểu điệt sẽ cố gắng hết sức.”

Lão già quay người rời đi. Ý của lão là không muốn Bạch Vân đi tìm Nguyễn Thanh Trúc, nào ngờ gã lại hiểu ngược lại. Bạch Vân thấy lão phi thân rời đi liền vội vàng hỏi:

“Tiểu điệt đi đâu để tìm nàng?”

Bạch Vân nghe từ phía xa vang vọng lại ba chữ: “Đông Phương giáo.”