Dạo gần đây chuyện làm ăn của tiệm vải rất tốt.

Bởi vì vào xuân, rất nhiều người đến chọn vải, may y phục cho năm mới.

Sau Xuân nương, còn có thêm vài người đến làm thuê, cho nên nàng cũng không quá vất vả.

Những người trong Tề phủ biết chuyện, đều rất nể phục nàng.

Không ai nghĩ rằng, nàng sẽ tự mình lập nghiệp, còn có thể thành công như vậy.

Tề Nhược ban đầu không tin việc này do một mình nàng lên kế hoạch, nhất định có tổ mẫu giúp đỡ, nhưng khi biết được sự thật, hắn càng bội phục nàng hơn.

Buổi tối sau khi đóng cửa, nàng trở về phủ nghỉ ngơi.

Lúc nàng chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì nô tỳ trực đêm vào báo Triệu Huyên đến.

Nàng đứng ngơ ra mất mấy giây, sau đó mới định hình được những lời nô tỳ kia nói.

Nàng khoác áo ngoài vào đi ra gặp bà, trong đầu còn thầm nghĩ muộn như vậy rồi bà còn đến đây làm gì.

Nàng bước ra sảnh hành lễ với bà rồi hỏi:

"Mẫu thân, trễ như vậy người còn đến, có chuyện gì sao?"

"Ngày mai, con đừng đến tiệm nữa, cùng mẫu thân vào cung một chuyến."

"Vào cung?"

An Ca vừa nghe đến hai chữ này, cảm giác như bản thân sắp bước vào quỷ môn quan.

Nàng xem quá nhiều phim cung đấu rồi, biết được hoàng cung là một cái lồng sắt lộng lẫy, vào được không ra được.

Những người ở trong đó, tranh giành đấu đá cả một đời, đến mức ngươi chết ta sống.

Cả đời nàng ghét nhất chính là nơi như vậy.

Mặc dù không biết mục đích vào đó để làm gì, nhưng nàng thật sự không muốn bước vào cái nơi đáng sợ mang vẻ ngoài tráng lệ kia đâu.

"Ừ, vào cung.

Đâu phải chưa từng đi, con cần gì phải ngạc nhiên như vậy?"

Không ngạc nhiên sao mà được.

Người năm trước đi là đại tiểu thư của Thượng Quan phủ chứ đâu phải nàng.

Lỡ vào đó mà nàng làm sai gì đó, có khi chẳng còn mạng để trở về nữa.

Không được, nàng còn yêu đời lắm, chưa muốn đi hóa kiếp nhanh vậy đâu.

"Mẫu thân, không đi không được sao ạ?"

"Không được.

Ngày mai là Xuân yến, cũng là sinh thần của Hoàng hậu, chúng ta phải đi."

Cung yến, một khi đã gửi thiếp mời, không thể từ chối.

Triệu Huyên còn là trưởng công chúa, nếu không đi, người ta sẽ nói bà thế nào.

Trước đó bà chỉ cùng Tề Nhược đi, sau này có thêm con dâu, bà lại dẫn theo nàng để giới thiệu với mọi người.

Bây giờ An Ca đang trong thân thể của người ta, đương nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm của người ta.

Nàng thở dài đáp "Thời nhi đã hiểu, ngày mai con sẽ cùng người vào cung."

"Được.

Vậy ta không làm phiền con nữa, nghỉ ngơi đi.

Không cần tiễn."

An Ca hành lễ "Mẫu thân đi thong thả."

Nghĩ đến bản thân ngày mai phải đối mặt với những người quyền quý xa lạ, nàng đã thấy áp lực rồi.

Xem ra đêm nay nàng ngủ không ngon rồi.

Ông trời thật biết cách thử thách nàng a.

Mới sáng sớm nàng đã bị lôi từ giường dậy để chuẩn bị.

Bởi vì hôm nay vào cung nên không thể qua loa được.

Phù Cừ hôm nay búi cho nàng một kiểu tóc mới, nhìn có vẻ khá trang trọng, còn cài trâm vàng khắp đầu, trang sức trên cổ, trên tay cũng không thiếu.

Nàng vẫn là thích dáng vẻ thường ngày hơn, vừa đơn giản vừa nhẹ người.

Bởi vì nơi đến là hoàng cung, thế nên Mộc Trà Trà không thể đi cùng.

Nghe bảo tối qua vì chuyện này mà nàng ta giận Tề Nhược, còn đuổi hắn ra khỏi Minh Châu hiên.

Con người, bản tính chính là tham lam, có được cái này, lại muốn cái khác tốt hơn.

Dù sao trước đây cũng là hoa khôi Ngọc Tú Phường, người người biết đến, sao mà bây giờ cam tâm làm một tiểu thiếp không ai quan tâm.

Đây cũng là con đường do nàng ta chọn, tự làm tự chịu.

Triệu Huyên thật biết sắp xếp, một mình một xe, nàng và Tề Nhược cùng đi một xe.

Bởi vì đi cùng bà, nàng chỉ có thể dẫn theo Tỏa Nhi, để Phù Cừ và Hạm Đạm ở nhà.

Không có hai người họ đi cùng, nàng có chút không quen.

An Ca ngồi trên xe ngáp hai cái, bị Tề Nhược nhìn thấy.

Hắn lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, nàng liền cảnh giác tránh xa.

Sáng nay hắn uống nhầm thuốc hả, tự nhiên lại ân cần như vậy?

"Ở đây không có người khác, chàng không cần phải giả vờ."

"Quan tâm nương tử một chút lại bị gọi là giả vờ.

Sao nàng lúc nào cũng bài xích ta như vậy chứ?"

"Chuyện này ta và chàng đều biết rõ, không có tình cảm thì không cần phải miễn cưỡng."

Tề Nhược đặt tay hắn lên tay nàng "Tình cảm có thể từ từ bù đắp."

Nàng muốn rút tay lại nhưng hắn nắm quá chặt, không rút ra được.

Nàng liếc hắn một cái rồi nhìn sang chỗ khác.

"Không cần đâu, chàng đi mà bồi đắp tình cảm với tiểu mỹ nhân của chàng ấy, ta không có hứng thú.

Ta chỉ muốn sống an ổn, không muốn tranh giành."

Sau câu nói đó hai người im lặng.

Tề Nhược vẫn nắm lấy tay nàng, nàng cũng lười giằng co với hắn, tùy hắn muốn nắm thì nắm.

Sau khi vào cung, Triệu Huyên bảo hai người đến chỗ yến tiệc trước, còn mình thì đến thăm Thái hậu.

Lâu ngày vào cung, bà đương nhiên phải đến thăm mẫu thân trước.

An Ca vừa đi vừa quan sát.

Hoàng cung đúng thật là lộng lẫy, tường đỏ ngói vàng.

Những bức tường thật cao, có lẽ vì vậy, mới có thể đem hết người này đến người khác nhốt lại, một khi đã vào thì không thể ra.

Có cho nàng kim ngân châu báu, nàng cũng không bao giờ bước chân vào chốn thị phi này.

Hai người đi vào yến tiệc, lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Tề Nhược cùng mấy vị công tử khác nói chuyện, bỏ nàng sang một bên.

Vậy mà nói muốn bù đắp tình cảm, có quỷ mới tin hắn ấy.

Nàng tìm một chỗ khuất, đi vào đó đứng, nhìn những người xa lạ đang vui vẻ trò chuyện với nhau, trong lòng cảm thấy chóng vánh.

Đang đứng nghịch cái vòng trên tay thì từ đằng sau xuất hiện một người hù nàng, khiến nàng bị giật mình mà thất thố..