Tục Lạt Giang Hồ

Chương 43: Tam Tử Hoàng Kim Đài Hai Mươi Mốt

Lý Đông Thanh lại dịch về phía sau, nhỏ giọng nói: "Làm gì mà tức giận thế."

Ninh Hòa Trần nhìn hắn giống như bị bắt nạt, tức đến bật cười, nói: "Ta muốn ngủ, đừng làm ồn."

Lý Đông Thanh "Ồ" một tiếng, cũng nằm xuống, hắn hai ngày nay luôn cảm thấy trong lòng bay bổng nhẹ nhàng, giống như có chuyện đặc biệt gì đó đang phát sinh, nhưng cảm giác này cụ thể đến từ đâu? Trong lòng hắn cũng không tìm được nguồn gốc.

Hắn nằm trên giường, nhìn lên nóc nhà, còn đang suy nghĩ về tâm tình của chính mình.

Sau một lát, Lý Đông Thanh quay đầu lại nhìn Ninh Hòa Trần, khó mà tin được, Ninh Hòa Trần năm nay hai mươi sáu tuổi rồi.

Thế nhưng Ninh Hòa Trần vẫn không có lớn lên nha? Lý Đông Thanh khẽ cau mày.

Ninh Hòa Trần tự đem mình trở thành người có thể một mình chống đỡ một phương, nhưng thực ra y cũng không tính là như vậy, giống như người vẫn chưa lõi đời, vĩnh viễn chưa trưởng thành.

Ninh Hòa Trần luôn bị nhìn chăm chú, cũng cảm nhận được mà mở mắt ra, vừa vặn va phải tầm mắt của Lý Đông Thanh.

Y quay đầu qua, hai người song song nằm trên giường đồng thời nhìn nóc nhà.

Lý Đông Thanh hỏi: "Ngươi không ngủ sao?"

"Làm sao ngủ?" Ninh Hòa Trần bình thản hỏi.

Lý Đông Thanh căn bản không có mấy phần hổ thẹn, nói: "Tán gẫu đi, dù sao ngày mai cũng không có chuyện gì."

"Sao lại không có chuyện gì?" Ninh Hòa Trần hỏi, "Ngươi không cần đi học sao?"

Lý Đông Thanh kinh ngạc, nói: "Cũng không cần đi, Đại ca nữ nhốt ta vào trong tù, ta lén chạy đi, lẽ nào ngày mai còn phải đi học?"

Ninh Hòa Trần nói: "Ngày mai có thể không đi, thử xem, nếu như nàng tới tìm ngươi, ngươi lại đi."

Lý Đông Thanh cũng nghĩ như vậy, trốn được ngày nào hay ngày đó.

Hắn hiện tại đã nhìn ra Ninh Hòa Trần cứng miệng mềm lòng, chỉ cần hắn xin Ninh Hòa Trần, trên căn bản Ninh Hòa Trần đều sẽ đáp ứng, lại giống như hiện tại, cho dù Ninh Hòa Trần buồn ngủ cũng sẽ cùng hắn tán gẫu.

Hắn nói: "Ta còn phải đi học bao lâu?"

"Học đến khi ngươi trở thành quốc vương," Ninh Hòa Trần thuận miệng nói, "Khi đó tự nhiên sẽ không cần đi học nữa."

Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới sẽ phải làm quốc vương.

Ninh Hòa Trần quay đầu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đứa ngốc."

Lý Đông Thanh nói: "Ta không làm quốc vương đâu, bọn họ cũng có nữ vương của mình, ta giúp bọn họ đánh trận là được rồi."

"Nữ vương sẽ già," Tóc của Ninh Hòa Trần toả ra mùi thơm, y lẳng lặng nói, "Già rồi sẽ phải có người kế thừa bà ta.

Nghe nói nữ vương rất thương nhớ quốc vương, nữ nhân mềm lòng như vậy chưa chắc đã muốn ngồi lên ngai vị."

Lý Đông Thanh tạm thời không giải quyết được vấn đề này, vậy nên không nói về chủ đề này nữa, chuyển sang chuyện khác: "Mềm lòng không làm nổi quốc vương, vậy ta cũng không làm nổi."

"Quên đi thôi," Ninh Hòa Trần cười nhạo một tiếng, nói, "Trái tim của ngươi cũng không mềm."

Lý Đông Thanh không hiểu ra sao, quay đầu nhìn y.

Hắn vẫn cảm thấy chính mình dễ tin người, cũng dễ mềm lòng.

Ninh Hòa Trần thế nhưng không phải đang nói đùa, lại nói một lần: "Tâm địa của ngươi rất cứng."

Lý Đông Thanh cảm giác mình hình như đã hiểu rõ rồi, lúc ẩn lúc hiện biết được y có hàm ý riêng, bởi vì câu nói này mà mà bất giác khiến hắn cảm thấy tự trách.

Cảm giác này rất mãnh liệt, cho nên trong ký ức sau này ngoại trừ một chút không hiểu mơ hồ ra thì ấn tượng tương đối sâu sắc lại là mùi hương trên mái tóc của Ninh Hòa Trần đêm đó, bởi vì ánh trăng lúc đó chiếu vào trong nhà, có một tia chiếu vào mái tóc y khiến cho Lý Đông Thanh luôn cảm thấy, ánh trăng chính là tư vị này, cảm giác đó mãi mãi cũng không gạt đi được.

Ninh Hòa Trần khoát cánh tay lên trán, tiện tay vén tóc hai lần, không có việc gì làm, không có gì muốn nói, đành chờ Lý Đông Thanh ngủ sâu rồi, chính mình có thể yên tĩnh ngủ.

Lý Đông Thanh nghiêng người qua, nhìn thấy ánh trăng chiếu lên gương mặt y cùng hình bóng phản chiếu của lông mi, hắn đêm đó chết sống cũng không buồn ngủ, trái lại càng ngày càng có tinh thần, loại tình cảm này giống như cắm rễ vào trái tim hắn, lơ lửng trên không trung.

Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi đã giết bao nhiêu người?"

"Có lẽ khoảng bảy ngàn." Lý Đông Thanh cũng không có ấn tượng, chỉ có thể tùy tiện ước lượng một con số.

"Giết bảy ngàn người cùng giết bảy vạn người đều chung một cảm giác," Ninh Hòa Trần nói, "Giết quá ba người, cho dù có giết thêm bao nhiêu người cũng không còn khác biệt nữa.

Mạng người giống như không phải mạng người, đều không đáng giá."

Lý Đông Thanh nói: "Ta không biết, lòng ta rất loạn, lúc đó khi cầm lấy đao ta căn bản chưa từng do dự, càng dọa người chính là không phải cảm giác khi giết người, mà là ta cảm thấy chính mình máu lạnh đến đáng sợ, lúc đó ta nghĩ, ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta, nhưng sau đó nhìn thấy Phương Thanh Trạc, lại cảm thấy ta rõ ràng là đang kiếm cớ cho mình tự giết người, ta chẳng qua là không muốn gây thêm phiền phức cho chính mình, trên chiến trường lưu lại một mạng người thực sự quá phiền toái."

"Ừm," Ninh Hòa Trần động viên vỗ vỗ hắn, nói, "Không phải sợ."

Dòng máu trong người Lý Đông Thanh lập tức bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy đau đớn.

Đây rốt cuộc là tại sao? Bởi vì hắn rốt cuộc cũng tìm được nguồn gốc khiến tâm tình hắn dễ dàng nhảy nhót cùng thư thái, là bắt nguồn từ việc hắn đã giữ được Ninh Hòa Trần.

Hiện tại hắn không cần lại lo lắng Ninh Hòa Trần lúc nào cũng có thể rời đi nữa, thân phận của hai người đang từ từ chuyển biến, Ninh Hòa Trần sẽ nghe hắn, sẽ theo hắn.

Chuyện này khiến tâm tình của hắn quá mức vui sướng, cho nên mới khó ngủ, thậm chí còn vui sướng hơn gấp mấy lần thời điểm phát hiện ra Thiên Cơ chỉ nhận một mình hắn làm chủ, nhưng đồng thời cũng có cảm giác thương tiếc Ninh Hòa Trần, bởi vì Lý Đông Thanh cảm thấy một người bị người khác kiềm chế lại, dù thế nào cũng hơi đáng thương, cho nên mới có hơi đau lòng.

Lý Đông Thanh nắm lấy bàn tay Ninh Hòa Trần đang vỗ về chính mình, ánh mắt nhìn về phía y sáng đến dọa người.

Ninh Hòa Trần cười nói: "Lại làm sao?" Tiếp tục nghe sẽ phát hiện, không thể nói y không bao dung nữa rồi.

Lý Đông Thanh biết Ninh Hòa Trần sau này sẽ đều đối với hắn như vậy, cảm giác kia lại bắt đầu trở nên huyền diệu, hắn là một thiếu niên mười bảy tuổi, cũng là đang ở độ tuổi huyền diệu.

Ninh Hòa Trần vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nói: "Lần đầu tiên ta giết người, là khi bảy tuổi."

"Có cảm giác gì?" Lý Đông Thanh hỏi.

Ninh Hòa Trần tỉ mỉ suy ngẫm, nói: "Hận."

Hài tử càng nhỏ tình cảm càng đơn thuần, hài tử bảy tuổi có lẽ chỉ biết cái gì là yêu thích, cái gì là sợ hãi, mà Ninh Hòa Trần khi đó còn biết cái gì gọi là hận, nghiến răng nghiến lợi, giết người lấy máu.

Ninh Hòa Trần rút tay ra, nghiêng người, thay đổi tư thế nói: "Ta cũng không sợ, chưa từng sợ hãi.

Ngươi sợ là bởi vì ngươi còn muốn có cuộc đời của chính mình, sợ chính mình không còn lương tâm, mà ta khi đó đã không muốn."

Lòng bàn tay Lý Đông Thanh trống rỗng, cảm giác đầu tiên là phiền lòng, nhưng càng nghe y nói càng thấy đau, không muốn tiếp tục nghe nữa, cũng chỉ lo Ninh Hòa Trần lại nói tiếp, nhưng không nói, không nghe, lẽ nào sẽ không tồn tại sao?

Ninh Hòa Trần hiếm khi mở miệng nhắc tới: "Ngươi mười bảy tuổi mới bắt đầu học võ công, bọn họ cảm thấy ngươi chậm, ta ngược lại thật ra cảm thấy rất vừa vặn, càng muộn càng tốt, có thể vui vẻ hơn mấy năm."

"Nhưng Đại ca nữ nói, nếu như ta học sớm hơn mấy năm sẽ lợi hại hơn."

"Đừng nghe lời của bọn họ," Ninh Hòa Trần trong đêm khuya nói lời thật, hoặc nói lời giả, nói chung sẽ không giống như y của ban ngày, y nói, "Ngươi là lợi hại nhất."

Lý Đông Thanh: "Ngươi còn mạnh hơn ta."

"Không thể nào." Ninh Hòa Trần chỉ cười.

Lý Đông Thanh không hiểu, quay đầu nhìn gương mặt y, hắn biết bản lĩnh của Ninh Hòa Trần, chính mình có luyện thêm mấy năm cũng sẽ không phải đối thủ của y.

Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi vốn đã thắng ta rồi."

Lý Đông Thanh phản ứng lại, nói: "Nếu hai ta cùng lên chiến trường, ta là nói nếu như, ngươi sẽ giết ta sao?"

"Sẽ không," Ninh Hòa Trần không hề đắn đo, "Ngươi sẽ thắng."

Lý Đông Thanh: "Ta cũng sẽ không giết ngươi."

Ninh Hòa Trần không lên tiếng, nở nụ cười, Lý Đông Thanh cau mày, vươn mình ngồi dậy, nói: "Có ý gì?"

"Đừng phát khùng nữa." Ninh Hòa Trần nói.

Lý Đông Thanh lại nằm xuống, trong lòng căm giận, không thèm nói chuyện.

Ninh Hòa Trần nửa ngày chỉ có thể dỗ dành: "Nói ngươi sẽ thắng, không phải là có ý không tin ngươi."

"Vậy là có ý gì?"

Ninh Hòa Trần nói: "Đánh nhau cũng phải có thắng thua, ta sẽ không thắng ngươi, đứa ngốc."

Lý Đông Thanh: "Vậy không có ý nghĩa gì."

"Thắng rồi còn không có ý nghĩa" Ninh Hòa Trần nói, "Ngươi còn muốn cái gì?"

Lý Đông Thanh suýt chút nữa thì lỡ miệng thốt ra một câu, hắn sợ hết hồn, lúc nuốt trở về còn đập cho mình thủng một lỗ trong bụng.

Hắn muốn cái gì? Lý Đông Thanh lòng tham không đủ, càng muốn càng nhiều, nhưng lần này cũng không dám giống như lần trước, nghĩ gì nói nấy.

Một nam nhân mười bảy tuổi, ai có thể nhịn được không muốn Ninh Hòa Trần chút gì sao?

Lý Đông Thanh hoảng hốt bối rối, nói: "Ngủ đi."

"Tổ tông sống," Ninh Hòa Trần nói, "Ngủ đi."

Lý Đông Thanh lại tay chân luống cuống, đến chân cũng không biết nên để chỗ nào, Ninh Hòa Trần nằm ở bên cạnh hắn, mới qua một lát đã ngủ rồi.

Kỳ thực Ninh Hòa Trần hẳn là rất mệt mỏi, mấy ngày nay khổ cực quá.

Lý Đông Thanh cho là chính mình ngủ không được, mà thật ra chưa nghĩ được bao lâu đã ngủ mất, chỉ là một đêm này liên tục nằm mơ, trong giấc mơ đều rất loạn, hắn chạy qua hành lang dài dằng dặc, nhìn thấy nữ hài tên là Quách Yên kia, dùng một tấm vải che lấy gương mặt mình, hắn vươn tay gỡ ra, nhưng lại nhìn thấy gương mặt của Ninh Hòa Trần, hắn cười nói: "Tại sao là ngươi?"

Ninh Hòa Trần lại phát ra thanh âm của Quách Yên, nhỏ giọng nói: "Ngươi đang nói ai?"

Lý Đông Thanh chán ghét cực kỳ, vắt chân chạy đi, tiếp tục chạy trên hành lang dài dằng dặc, chạy rất lâu, đẩy ra một cửa viện, nhìn thấy đằng trước bức bình phong có vắt một bộ trung y màu xanh lam, hắn đi vào, Ninh Hòa Trần đang tắm đưa lưng về phía hắn, lại là một bờ vai tròn trịa.

Lý Đông Thanh tiến lên nói những lời giống như đêm nay, mà Ninh Hòa Trần lại không để ý đến hắn.

Bởi vìrất sốt ruột, hắn vẫn cứ tiếp tục nói, nhưng chính là không có ai để ý, giấc mộngnày thật sự không làm người ta vui vẻ, Lý Đông Thanh cau mày, hình như ở trongmơ còn nói mấy lời khốn nạn, mấy lời đại bất kính, Ninh Hòa Trần lúc này mới đểý đến hắn, hắn ở trong mơ cũng không sợ sệt thứ tình cảm này, ngược lại còn giốngnhư tên vô lại, Ninh Hòa Trần cũng không tức giận, chỉ đỡ lấy bồn tắm, vẫnluôn cười, hơi nước hun nóng làm gương mặt y đỏ lên, Lý Đông Thanh lập tức ngơngác..