Tử Vong Chi Địa

Chương 30: Hai Chị Em Kỳ Lạ

Nhìn thẳng vào Bất Tử Lão Cái, Tần Quan Vũ nói luôn: “Khi bản Bang thành lập lại phân đà, sự chủ trì đó do Nhị Lão và Ngũ hộ pháp Cái Bang.

Rồi từ trong Ngũ hộ pháp chịn một người giả làm sư thúc, đứng vào hàng Tam Lão.

Lại chọn một cao thủ trong Bang thế vào Ngũ hộ pháp… không biết bản Bang còn có cao thủ tương xứng với Ngũ hộ pháp không?”

“Còn có Thập Nhị Cái của Tổng Đà, võ công không kém sư thúc là bao.”

Tần Quan Vũ gụt gật đầu: “Hay lắm, sau khi tổng đà và các phân đà thành lập xong, thì lập tức rêu rao lên rằng từ nay Cái Bang quyết đạp bằng Quỉ Huyệt… Sư thúc thấy ý ấy có được không?”

“Được lắm!”

“Và khi tổng đà thành lập, nên gởi thiệp mời chưởng môn nhân thất phái, Miếu chủ Tam Quốc Miếu, Viên chủ Hạ Hầu Viên, Huyệt chủ Quỉ Huyệt và Bảo chủ Chí Tôn Bảo tham gia đại lễ.”

Bất Tử Lão Cái tán thành: “Hay lắm, nhất định ngày thành lập tổng đà sẽ có nhiều chuyện cực kỳ thích thú!”

Tần Quan Vũ thoáng lộ vẻ buồn: “Đúng, nhưng cực kỳ nguy hiểm!”

“Không kể nguy hiểm hay không, Cái Bang cần phải nên như thế… Nhưng…”

“Sư thúc thấy sao?”

“Nhưng, vì hiền điệt không có mặt, nên sư thúc cảm thấy không được yên tâm…”

“Tại sao thế sư thúc?”

Bất Tử Lão Cái trầm ngâm: “Sư thúc sợ không đủ sức…”

Tần Quan Vũ ngạc nhiên: “Nhưng lúc bấy giờ, so với hiền điệt, võ công của sư thúc bằng hai kia mà?”

Bất Tử Lão Cái thở dài: “Không phải tự đánh giá mình thấp, nhưng sư thúc là kẻ chỉ có thể liệu kế bên trong, chứ không phải người có khả năng đứng ra đối diện chủ trì công việc… Cho nên, khi sư huynh chưởng môn còn thì mọi việc đều xuôi chảy, nhưng đến khi sư thúc tạm chấp chưởng, thì y như là mọi việc đều không như ý muốn!”

Tần Quan Vũ hơi lạ: “Tại sao thế?”

Bất Tử Lão Cái buồn buồn: “Mỗi người đều có một sở trường.

Sư thúc không có được cái sở trường của người chủ não, và một phần nữa thiếu đức tự tin.

A! Không có hiền điệt, sư thúc không biết phải ứng phó làm sao?”

Tần Quan Vũ cau mày: “Thế cũng là một trở ngại… phải có cách làm sao cho ổn, vì ngày lễ thành lập tổng đà đó, tiểu điệt chỉ có thể có mặt trong hàng tân khách!”

Bất Tử Lão Cái trố mắt: “Nghĩa là hiền điệt cũng có mặt lúc đó?”

Tần Quan Vũ gật đầu: “Vì cần điểu tra một việc, nên tiểu điệt phải có nơi đó, nhưng không thể ra mặt được thôi!”

Bất Tử Lão Cái lộ vẻ vui mừng: “ Được rồi, chỉ cần biết hiền điệt có mặt nơi đó là sư thúc sẽ có đủ tự tin.”

Tần Quan Vũ lại ngạc nhiên: “Tại sao thế?”

“Vì nếu có hiền điệt trong bóng tối, hay ra hiệu cho biết nên làm, là sư thúc sẽ đủ để vững lòng.

Nhưng, bây giờ vấn đề khác cần phải đặt ra…”

“Vấn đề chi?”

“Mình tung thiệp mời nhưng biết họ có đến không?”

Tần Quan Vũ gật đầu: “Nhất định họ sẽ đến.

Vì trên thiệp mời đó mình sẽ dùng lời lẽ thật ngạo mạn xem thiên hạ chẳng vào đâu.

Nhất là kẻ ký tên lại là Văn Khúc Võ Khôi Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, thì nhất định họ sẽ không dằn nổi!”

Bất Tử Lão Cái vỗ tay tán thưởng: “Hay! Cách đó nhất định sẽ đạt được kết quả!”

Tần Quan Vũ thoáng hơi lo lắng: “Tuy nhiên, trong tình hình đó, cần phải hết sức thận trọng, nếu không…”

Bất Tử Lão Cai rước nói: “Việc đó sư thúc đã biết, chất độc của Quỉ Huyệt nguy hiểm lắm, thêm vào đó còn có Ảo Mộng Hương của Ngọc Thường Nga, và ngoài sự an toàn của bản bang, ta còn phải bảo hộ cho thất phái nữa, có phải hiền điệt lo ngại việc ấy không?”

“Vâng…”

“Nhưng, còn một việc quan trọng mà hiền điệt không thấy, đó là Tam Quốc Miếu Chủ sẽ ủng hộ chúng ta, biết đâu lúc đó lại chẳng phái người đến giúp đỡ.

Và chưởng môn các phái tuy ngày nay không được kính trọng, nhưng Võ Đang, Thiếu Lâm, và Hoa Sơn, chưởng môn ba phái ấy, theo sư thúc, thì cũng chẳng kém Bát Kỳ là bao!”

Tần Quan Vũ đắn đo: “Nếu công việc được trôi chảy an toàn, thinh danh của Cái Bang sẽ vang dội võ lâm, lúc bấy giờ tiểu điệt nhân đó mà mở cuộc điề tra…”

“Điều tra chuyện chi?”

“Về chuyện song thân của tiểu điệt!”

Bất Tử Lão Cái lưỡng lự: “Nhưng không, chuyện diễn biến giữa hiền điệt và gã thư sinh áo xanh kỳ bí ấy ra sao? Không khéo tiểu điệt lại kẹt với hắn…”

Bất Tử Lão Cái nói chưa dứt tiếng, một giọng cười khanh khách chợt nổi lên: “Đệ nhất chưởng lão xin hãy yên lòng, ngày đại lễ tùng phục của Cái Bang, tại hạ cũng sẽ là một trong những người khách đến tham dự… Và nếu quý vị không chê tài hèn sức mọn, thì tại hạ nguyện sẽ góp thân khuyển mã!”

Ai cũng biết đó là tiếng nói của Phượng Nghi.

Và Tần Quan Vũ ngạc nhiên đứng dậy.

Phượng Nghi nói tiếp: “Lần này không phải cố ý nghe lén chuyện mà là vì có người nhắm hướng đến đây, nên tại hạ, với nhiệm vụ canh phòng, phải gấp rút về bẩm cáo, và tình cờ nghe mấy chuyện thế thôi, xin Tần huynh đừng hiểu lầm.”

Tần Quan Vũ cau mặt: “Có người đến đây à?”

Tiếng Phượng Nghi đáp: “Vâng, hai ngươi thiếu nữ, chúng ta nên ẩn mình nghe ngóng họ xem?”

Tần Quan Vũ gật đầu ra lệnh: “Xin Tam trưởng lão và Ngũ hộ pháp hãy ẩn vào bụi rậm!”

“Tuân lệnh chưởng môn!”

Tám cao thủ Cái Bang rập lên một tiếng và lao mình vào bóng tối.

Tần Quan Vũ cũng vội nhấc mình phóng tránh vào một nơi rậm rạp.

Nhưng, vừa mới đứng yên, Tần Quan Vũ chợt rùng mình.

Một mùi hương đập ngay vào mũi, một mùi hương quyến rũ lạ lùng và một tiếng trong trẻo khe khẽ bên tay: “Họ sắp đến, hai người đó không thể xem thường đấy nhé!”

Và Tần Quan Vũ đã nghe thấy Phượng Nghi đã đứng sát bên mình.

Trong giây phút này, thực tế đã chứng thực nàng là gái.

Và thật là rắc rối, vai của Phượng Nghi đã chạm sát vai chàng trong một hoàn cảnh mà không dám xê xích gì cả.

Vì phải yên lặng để tránh khỏi lộ diện trong người sặp tới.

Tần Quan vũ gần như nín thở, ngọn giớ thu đang xô cành lá thì thào.

Tuy lúc vào Tam Quốc Miếu, chàng đã từng thấy nhiều người đẹp, và nhất là những kẻ đẹp ấy lại hoàn toàn lõa thể, nhưng chàng chỉ thấy chứ chưa từng đụng chạm, còn bây giờ thì…

Và không biết vô tình hay cố ý, Phượng Nghi day sát vào tai Tần Quan Vũ thì thầm: “Hai thiếu nữ ấy công tử có quen đấy!”

Hai mặt chạm vào nhau, mùi hương con gái lại cũng ngào ngạt… và từ Tần huynh chuyển sang công tử đã làm cho Tần Quan Vũ tự nhiên phát run lên.

Phượng Nghi nắm tay chàng: “Tần huynh lạnh à! Hay là sốt?”

Tần Quan Vũ càng phát hoảng, không biết trả lời làm sao.

Vừa lúc ấy hai bóng trắng đã lao tới, và thật là tình cờ, hai bóng người con gái ấy lại phóng xuống đứng rất gần chỗ nấp của Phượng Nghi và Tần Quan Vũ.

Hai người con gái ấy là hai chị em của Phượng Hoàng Tiên Nữ.

Sự xuất hiện của hai nàng đã làm cho Tần Quan Vũ ngạc nhiên, và chàng quên mất đụng chạm với Phượng Nghi.

Điều lạ lùng hơn hết là hai chị em Phượng Hoàng Tiên Phi khi dừng chân lại, họ cứ cúi đầu ngó xuống, và trên vẻ mặt đượm nét rầu rầu.

Họ cứ lặng im như thế, khiến Tần Quan Vũ càng thêm ngơ ngác, nhưng giọng nói dịu mềm của Phượng Nghĩ đã thì thào: “Tần huynh biết hai người rồi chứ gì?”

Tần Quan Vũ làm thinh không đáp, chàng nghĩ rằng đó là một câu hỏi đố, vì chắc chắn họ cùng là một bọn với nhau.

Bên tai chàng tiếng Phượng Nghi lại tiếp hỏi: “Có phải người em đã với Tần huyn có chuyện “Hợp châu liên minh” không?”

Tần Quan Vũ gật đầu, nhưng vẫn lặng thinh không nói.

Phượng Nghi nói với chàng mà y như nói với chính mình: “Hai chị em của họ thật là kỳ quái.”

Tần Quan Vũ cứ làm thinh, đôi mắt chàng đăm đăm theo dõi hai cô gái.

Phượng Hoàng Tiên Nữ vụt ngẩn mặt và đôi mắt nàng lộ vẻ giận hờn: “Tỷ tỷ, như thế là nghĩa lý gì?”

Phượng Hoàng Tiên Phi cất giọng buồn buồn: “Muội muội, em lại hiểu lầm chị!”

Phượng Hoàng tiên nữ lạnh lùng: “Hừ, hiểu lầm! Tỷ tỷ, nếu chị cho em là mũi đinh trong mắt, thì cứ tự tiện giết em đi.

Chuyện chi phải khó khăn như thế?”

Phượng Hoàng Tiên Phi thở dài: “Muội muội, em hãy cho chị một cơ hội giải bày.

Nếu chuyện hiểu lầm cứ càng ngày càng sâu thêm như thế, thì chẳng lẽ phải đi đến chuyện cốt nhục tương tàn ư?”

“Hừ, cốt nhục!”

“Muội muội…”

Phượng Hoàng Tiên Nữ sẵn giọng: “Em sẽ đi ngay bây giờ, và nếu chị cứ khăng khăng theo dõi, thì chuyện cốt nhục tương tàn sẽ xảy ra như chị nói đấy!”

Phượng Hoàng Tiên Phi lắc đầu ủ dột: “Muội muội, em hãy nói rõ nguyên nhân đi… Tại làm sao em lại căm hận chị? Vừa rồi, chị đã nói, đó chẳng qua đó là chuyện kẻ trước người sau thế thôi, và chúng ta hãy về thỉnh ý của cha, thế tại sao em lại đối xử với chị bằng thái độ ấy?”

“Hừ, nguyên nhân?”

Vừa nói lên tiếng ấy, Phượng Hoàng Tiên Nữ cũng vừa nhùn chân phóng đi, nhưng Phượng Hoàng Tiên Phi đã kịp nhấc mình qua cản lại: “Muội muội, em hãy nói rõ tại sao giận chị đi?”

Sắc mặt Phượng Hoàng Tiên Nữ vụt bừng bừng sát khí: “Tại làm sao chị lại tổ chức Ám Sát Đoàn?”

Phượng Hoàng Tiên Phi hốt hoảng kêu lên: “Ám Sát Đoàng? Không, chị không có tổ chức bao giờ!”

Phượng Hoàng Tiên Nữ cười gằn :”Tốt, không có tổ chức Ám Sát Đoàn thì tốt! Bây giờ, nếu chị không tránh cho em đi, thì em phải vô lễ đấy!”

Phượng Hoàng Tiên Phi vụt quì xuống khóc lên: “Muội muội, nếu em không cho chị biết nguyên nhân, thì chị sẽ quì trước mặt em suốt cả đời ở đây!”

Như bị xúc động thình lình, Phượng Hoàng Tiên Nữ cũng quì xuống, nhưng nàng vẫn lạnh lùng: “Thật chị không có tổ chức Ám Sát Đoàn à?”

“Không, chị không có làm việc ấy!”

“Nếu không, thì tại sao vừa rồi em gặp Tam Hoa, em đã rình nghe họ nói chuyện về Ám Sát Đoàn, mà Tam Hoa lại là người của chị, họ làm việc phải theo lệnh của chị chứ!”

“Muội muội, muốn có sự chứng minh, chúng ta hãy lập tức đi tìm Tam Hoa hỏi cho rõ ràng và khi họ nói rõ rằng không phải do chị tổ chức Ám Sát Đoàn, chị sẽ giết họ liền trước mặt cho em thấy!”

Qua lời nói chuyện của hai chị em Phượng Hoàng Tiên Phi, Tần Quan Vũ càng hoang mang hơn nữa một mối nghi ngờ khác chợt nảy ra.

Nhưng Phượng Nghi đã kề sát vào tai chàng thì thầm: “Thật là hai chị em hết sức lạ lùng… đối với hành tung của họ, tôi đã chú ý từ hai tháng trước, nhưng vẫn chưa rõ được lai lịch của họ!”

Tần Quan Vũ ngẫn ngơ…

Họ không phải cùng một bọn với nhau sao?

Thật là kỳ lạ.

Sao lại có chuyện như thế?

Có cờ lệnh giống y như đúc, mệnh lệnh lại cũng có những mâu thuẫn giống nhau, thế mà họ lại không quen nhau thì tại làm sao?”

Chàng bèn dùng phép Truyền Âm Nhập Mật hỏi Phượng Nghi: “Huynh đài không quen với hai người ấy sao?”

“Không, Tần huynh nghi ngờ à?”

Tần Quan Vũ thẳng thắn gật đầu: “Vâng.”

Phượng Nghi hơi nhích mình qua, chiếc thân mềm mại gần như dựa hẳn vào Tần Quan Vũ và nói bằng một giọng dịu dàng: “Tôi biết chỗ nghi ngờ của Tần huynh, có phải cái chính là do lá cờ tam giác, lá cờ lệnh mà chị em họ đã dùng để truyền lệnh cho Ngọc Thường Nga không?”

Tần Quan Vũ cau mày và khẽ gật đầu không đáp.

Trong giờ phút đó, Tần Quan Vũ như chạm phải luồng điện mạnh, không cử động gì được cả, vì cả thân hình Phượng Nghi đã dựa sát vào chàng, mùi hương càng lúc như càng vão mũi chàng cơ hồ ngộp thở.

Từ thuở bé đã theo thầy xuôi ngược giang hồ đã suốt mười hai năm trường, không bao giờ chàng gần gũi với một người đàn bà nào cả, bây giờ trong tuổi đang xuân lại đột nhiên gặp phải một người đẹp vừa kỳ lạ… bảo sao chàng không ngơ ngẩn mất hồn.

Cho dù tinh thần cứng rắn đến đâu, cũng khó lòng thoát khỏi cảm giác đê mê của tuổi trẻ.

Cùng trong lúc đó, Phượng Hoàng Tiên Nữ y như thấy tình hình hơi quá đáng, trong thái độ đồi xử với chị, nàng vội dịu dàng: “Tỷ tỷ, hãy đứng dậy!”

Phượng Hoàng Tiên Phi lau nước mắt buồn buồn: “Nếu muội muội cho chị được cơ hội giải bày thì chị mới đứng dậy.

Muội muội, cha mẹ chỉ sinh có hai chị em mình, tình máu thịt đáng lý phải được khắn khít, chứ sao lại có thể thù hằn nhau được.”

Phượng Hoàng Tiên Nữ xúc động run run: “ Tỷ tỷ, hãy đứng dây đi rồi sẽ nói chuyện sau…”

Lời lẽ dịu dàng của Phượng Hoàng Tiên Nữ như một sự an ủi lớn lao đối với Phượng Hoàng Tiên Phi, nàng run tay vịn lấy vại em và hai chị em cùng đứng dậy…