Bị dồn vào bước đường cùng, Chu Tử Lan thẹn quá hoá giận nhìn Chu Tử Tiệp, nỗi lòng bị kìm nén bao lâu liền được nói ra hết.

" Được rồi, mày muốn biết phải không? Để tao nói cho mày biết".

Hít một hơi, Chu Tử Lan lấy lại một chút bình tĩnh.

" Năm nhất chung học, lúc đó người tao yêu chỉ có anh ấy, lúc đó anh ấy kêu tao làm gì tao cũng sẽ làm nhưng đổi lại là gì chứ? Anh ấy luôn coi tao là bạn nguyên nhân chính là mày...".

5 năm trước.

Trời đêm tĩnh mịch, trước sinh nhật anh 1 tiếng, Chu Tử Lan tính tạo bất ngờ cho Lục Hàn nên đi tìm anh. Tìm mãi tìm mãi cuối cùng cô thấy anh ngồi trong phòng sách, bên trong còn có một người con gái quen thuộc, phải đó là em cô - Chu Tử Tiệp!!

Vừa định đẩy cửa đi vào, Chu Tử Lan liền bị một màn mờ ám làm cho hoảng hốt, Chu Tử Tiệp hình như ngủ ngục trong lúc học bài nên mọi thứ trên bàn đều bừa bộn. Lục Hàn cởi áo khoác, đắp lên vai cô sau đó,... anh lén hôn lên đôi môi đang mím chặt kia rồi nói nhỏ.

" Tiểu Tiệp, chờ khi em trưởng thành hơn chút nữa, nhất định cô dâu của anh không ai khác sẽ là em".

Như một lời thề khẳng định, anh hài lòng nhìn người con gái trong lòng.

Chu Tử Lan tức giận chạy đi, vứt hộp quà vào sọt rác, cô bật khóc, rồi nhốt mình trong phòng...

_______

Nghe Chu Tử Lan nói xong, Chu Tử Tiệp không khỏi bàng hoàng, chuyện này đến chính cô cũng không biết.

Chu Tử Tiệp nhìn chị mình.

" Vậy bây giờ chị còn yêu anh ấy không?".

Một câu hỏi đơn giản nhưng lại chứa nhiều ưu phiền. Chu Tử Tiệp cô đã kìm nén cảm xúc của mình dành cho anh không phải chỉ một hai ngày, so với tình cảm chị cô dành cho anh thì tình cảm của cô chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn. Nhưng nếu Chu Tử Lan thật sự yêu anh, cô sẽ chấp nhận rời bỏ anh lần nữa sao?... Cô không thể!!

Chu Tử Lan bị hỏi vậy trong lòng lại cảm thấy rối bời, cô có còn yêu anh không?

Tuy trong lòng vẫn còn nhiều hoang mang nhưng Chu Tử Lan tự dối lòng, cô nói.

" Còn yêu".

Một câu trả lời đầy tự tin nhưng ánh mắt lại dối bời, Chu Tử Tiệp bác bỏ câu trả lời ấy.

" Không, nếu chị còn yêu anh ấy chị sẽ không vì anh ấy yêu em mà chọn người khác thay thế, nếu yêu anh ấy chị sẽ không vì anh đi thực tập mà thay hết người này tới người khác vì như vậy không phải là tình yêu mà chỉ là thoả mãn nhu cầu thiếu thối tình cảm của chị, người chị yêu không phải anh ấy mà là Tưởng Thiện!!".

Tưởng Thiện, cái tên này khiến những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu của Chu Tử Lan trào ra.

Khi cô mới học trung học, mọi thứ đều lạ lẫm, lúc ấy Tưởng Thiện nhìn giống Lục Hàn vô cùng nên cô đã chủ động làm quen anh. Anh rất tốt, không vì cô làm phiền mà tức giận chỉ dạy cô mọi thứ, nhưng khi cô nói rằng cô yêu anh thì anh chỉ để lại cho cô một câu.

" Đợi anh được không?".

Cô đã đồng ý, nhưng cô đợi anh đã gần mười năm rồi, rốt cuộc anh ở đâu chứ?

Còn Lục Hàn... cô thật sự yêu, phải không?