Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần hướng tới Cảnh Dạ Lan đang nằm run lạnh trên
giường đối diện với nàng, hắn thoáng thấy trong đó một tia cầu xin thì
tim đau nhói lên một trận.
Nàng thì chỉ dùng hai tay bảo vệ bụng, ôm chặt lấy chính mình không hề nhìn hắn, liên tục thở ra tiếng thở đau đớn hồng hộc.
Nàng luôn luôn quật cường như vậy, trước kia cho dù tra tấn nàng thế nào thì nàng vẫn cực lực nhẫn nhịn không chịu cầu xin. Lúc này đây nàng lại cầu xin hắn, là vì bình an cho đứa nhỏ trong bụng!
- Tĩnh Uyển, ngươi tới xem cho nàng đi! – Hiên Viên Khanh Trần hạ quyết tâm nói.
Tô
Tĩnh Uyển đi tới bên cạnh Cảnh Dạ Lan, phiêu liếc mắt một cái về phía
chiếc bụng hơi hỏi hở ra của Cảnh Dạ Lan. Ý cười trên mặt Tô Tĩnh Uyển
quỷ di khó lường, sau đó nàng ta cầm lấy cổ tay Cảnh Dạ Lan chẩn mạch.
- A ~~~~~ – Cảnh Dạ Lan hấp một ngụm khí lạnh, chỉ một động tác va chạm nhẹ thôi cũng đủ để khiến nàng đau phát run.
- Nàng sao rồi? – nghe tiếng nàng la lên đau đớn, Hiên Viên Khanh Trần cuống cuồng hỏi.
-
Vương gia, bệnh tình của tỷ tỷ đột nhiên chuyển biến nên nhất thời chưa
thể chẩn đoán đúng được. – nàng ta lo lắng nhíu mày, thấy Hiên Viên
Khanh Trần biến sắc thì ôn nhu mở miệng. – Cũng may Tĩnh Uyển có mang
theo viên thuốc bí chế, trước tiên nên cho tỷ tỷ dùng một viên. – nói
xong nàng ta lấy từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau khi
mở nắp thì có một mùi hương thơm lạ lùng tán ra.
Hiên Viên Khanh Trần không nói một lời nào chỉ nhìn chăm chăm viên thuốc trong tay nàng ta. Thấy hắn im lặng, Tô Tĩnh Uyển nói:
- Vương gia, người sợ dược Tĩnh Uyển có bất lợi với tỷ tỷ sao?
- Tốt nhất nên chờ Vô Ngân tới rồi tính sau! – quả thật hắn không dám tùy tiện dùng dược của nàng.
-
Tỷ tỷ đã đau tới như vậy, dược này có thể tạm thời giảm bớt đau đớn cho
nàng. Chờ tới khi Vô Ngân về thì sợ là tỷ tỷ không chịu nổi. – nàng ta
lo lắng nói xong thì quay người nhìn Cảnh Dạ Lan đang đau đớn tới mức
muốn ngất đi. – Nếu vương gia không tin tưởng Tĩnh Uyển thì Tĩnh Uyển sẽ tự mình dùng một viên trước rồi người quyết định sau. – trong mắt nàng
ta dường như có lệ, không đợi hắn đáp thì đã cầm viên thuốc đương cho
vào miệng mình.
-
Đưa đây! – Hiên Viên Khanh Trần nói rồi cầm lấy viên thuốc trong tay Tô
Tĩnh Uyển sau đó ngồi xuống bên cạnh Cảnh Dạ Lan. Hắn không dám đụng vào người nàng, chỉ có thể đem viên thuốc đưa tới gần sát mặt nàng.
- Uống viên thuốc này đi! – hắn nhỏ giọng nói.
-
Thuốc? – Cảnh Dạ Lan cố sức mở to mắt, đối diện là khuôn mặt của Hiên
Viên Khanh Trần. – Ngươi lại muốn làm cái gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi làm tổn thương tới đứa nhỏ này thì ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi! – mỗi một câu nàng nói ra là dùng hết sức lực, thân thể đau đớn
làm nàng không chịu nổi nhưng vẫn có thể mở miệng.
-
Cô vương từng nói muốn nhìn thấy ngươi cuối cùng sẽ cầu xin cô vương ra
sao, hiện tại xuống tay không phải là không được nhìn thấy một cảnh
tượng đẹp mắt, thú vị nữa sao?
Hắn cười tà mị sau đó đem viên thuốc đặt vào trong miệng, một lát mới cẩn
thận nâng cằm nàng lên, cúi đầu bao phủ lên đôi môi khô nứt của nàng.
Triền miên giữa hai hàm răng nhưng không có một chút tình dục, quấy
nhiễu, hắn cẩn thận để cho viên thuốc hòa tan vào miệng nàng.
“Khụ, khụ!”, nàng khó có thể nuốt thứ gì xuống nên khi nãy cách mà Hiên Viên
Khanh Trần cho nàng uống có thêm chút nước. Hơi thở của nàng dần ổn định lên, sắc mặt cũng thả lòng một chút.
- Còn đau không? – hắn thấy ngũ quan Cảnh Dạ Lan dần buông lỏng, tựa hồ không có đau đớn như lúc này nữa.
-
Ừm, tốt hơn nhiều rồi! – nàng trả lời, đau đớn trên người giảm bớt, sau
một hồi căng cứng người thì nàng đã kiệt sức muốn ngủ. Hiên Viên Khanh
Trần đắp cho nàng chiếc chăn ấm rồi mới quay lại nhìn Tô Tĩnh Uyển đứng ở phía sau.
- Lúc này phải cám ơn ngươi rồi! – hắn thản nhiên nói.
Tô Tĩnh Uyển lắc đầu, đi tới bên cạnh hắn, cánh tay như không có xương khoát lên vai hắn:
-
vương gia, người có thể tin tưởng tâm ý của Tĩnh Uyển với tỷ tỷ thì Tĩnh Uyển mới là người cần phải cảm tạ vương gia! – nói rồi nàng ta lại nhìn tới Cảnh Dạ Lan. – Hy vọng tỷ tỷ và tiểu thế tử đều có thể bình an là
tốt rồi!
Nếu sự thật có thể như vậy thì tốt! Tô Tĩnh Uyển tựa vào người Hiên Viên
Khanh Trần, xuyên qua người hắn nhìn tới Cảnh Dạ Lan đang nằm say ngủ
trên giường. Trên mặt vẫn là ý cười ngọt ngào như trước nhưng trong đôi
mắt phượng hẹp dài kia ánh lên hàn ý lạnh lùng. Hoa Mị Nô, đến tột cùng
thì ngươi đã dùng cách nào để có thể khiến nam nhân này đối với ngươi
như vậy?
Bao nhiêu năm ở chung, nàng có thể nắm chắc được hắn, hắn chưa bao giờ lo
lắng hay quan tâm tới những nữ nhân vây quanh mình; chỉ duy nhất mình
nàng là ngoại lệ, hắn lưu tình với một nữ nhân năm lần bảy lượt dối gạt
và chạy trốn khỏi hắn!
Khanh Trần, chẳng phải ngươi luôn hận những kẻ phản bội và lừa gạt ngươi sao? Vì sao ngươi lại dung túng nàng như vậy? Ngươi đã nói ngươi là một nam
nhân không có trái tim và đối với nàng càng không có ý định ham muốn gì. Ngươi vì nàng mà giết bỏ hỏa liên không dễ gì mới kiếm được, ngươi sợ
ta hại nàng nên tình nguyện lấy thân làm thí nghiệm dược rồi mới cho
nàng dùng.. Ngươi có biết lòng ta có bao nhiêu đau đớn và khó chịu
không?
Cho nên Khanh Trần, ta sẽ không để cho một mình mình chịu khổ đâu, ngươi
phải chịu chung cùng ta. Nếu ngươi thật sự không có trái tim thì ngươi
có thể bình thản mà nhìn mọi chuyện sắp phát sinh; nếu ngươi thật sự có
tình cảm với nàng thì ngươi sẽ phải chịu đựng sự đau đớn giống như ta
lúc này vậy!
Cánh tay uốn éo quấn lấy cổ Hiên Viên Khanh Trần, nàng thấp giọng nói:
- vương gia, người cũng mệt mỏi rồi, chi bằng tới chỗ của Tĩnh Uyển. Tỷ tỷ ở nơi này người có thể yên tâm rồi!
-
Ngươi cứ đi về trước đi, lát nữa cô vương còn muốn tìm Vô Ngân nữa. –
hắn lạnh lùng kéo cánh tay của Tĩnh Uyển quấn quanh cổ mình ra.
-
Vương gia, vậy Tĩnh Uyển xin lui xuống trước! – lòng nàng nhói lên đau
đớn. Thấy hắn chăm chú nhìn Cảnh Dạ Lan thì khóe miệng Tô Tĩnh Uyển gợi
lên một nụ cười lạnh.
Khi xoay người rời đi thì thoáng gặp qua Vô Ngân. Ý cười đắc ý trong mắt nàng ta khiến cho Vô Ngân thầm ngẩn người.
- Ngươi đã làm cái gì? – Vô Ngân thấp giọng hỏi.
-
Ngươi đừng có quản! – nàng ta ngẩng mặt, cười càng thêm nồng. Ta làm cái gì thì các ngươi sẽ nhanh biết thôi. Chiếc váy màu đỏ của nàng bay lên
trong gió như một ngọn lửa hừng hực quỷ dị cháy giữa trời tuyết.