Chạy nhanh nửa tháng lộ trình, Cảnh Dạ Lan cùng đoàn người Tô Vân Phong đã
đến Lan Lăng. Nơi này ở phía nam, bốn mùa như xuân, cảnh sắc hợp lòng
người. Tuy rằng khí trời đã vào đông giá rét nhưng hoa tươi vẫn nở rộ,
thời tiết mát mẻ làm cho người ta say lòng. Đặc biệt làm cho một người
chưa bao giờ đi qua phía nam như nàng cảm thấy mới mẻ, thú vị.
Ở một thế
giới khác khác, từng có người đáp ứng nàng chờ nàng sau khi hoàn thành
nhiệm vụ rời khỏi tổ chức thì sẽ mang nàng đến phía nam, nơi phong cảnh
hợp lòng ngươi định cư. Đáng tiếc lời nói còn vang vẳng bên tai, người
đã không còn nữa.
« Mị Nô, nàng thích nơi này không ? » Tô Vân Phong nhìn nàng hình như đang rất cao hứng.
« Rất đẹp. » Nàng ngoái đầu nhìn, cười yếu ớt nói.
Tô Vân Phong từ một bên hái một đóa hoa, thật tự nhiên thay trâm cài lên tóc của nàng. « Nơi này mới chỉ là biên giới Lan Lăng. Chờ đến khi nào nàng đến kinh thành, so với hiện tại còn xinh đẹp hơn. »
Vuốt ve búi
tóc nơi Tô Vân Phong cài lên đóa hoa tươi, Cảnh Dạ Lan cười nhẹ. Một
đường đi chung, sự thân thiết của Tô Vân Phong nàng đều xem ở trong
mắt. Nói thực ra, nàng cảm giác hắn àng ngày càng giống Quỷ Túc. Ôn
thuận, thích ở những thời điểm không tưởng tặng cho nàng những điều bất
ngờ, hạnh phúc.
« Lan Lăng quả thật là một nơi rất tuyệt vời. » Nàng hít thở thứ không khí mang theo mùi hoa thản nhiên. Rời xa Hiên
Viên Khanh Trần, lòng nàng dần dần yên ổn. Những tháng ngày nghĩ lại mà
kinh hãi đã bị nàng gạt ra khỏi đầu.
Tô Vân Phong nhanh tiếp nói : « Mị Nô, nàng cùng Tiểu Khả ở lại nơi này một thời gian ngắn được không?» Trong mắt chờ mong, làm cho Cảnh Dạ Lan cuối hạ mi mắt.
Thời gian
ngắn?! Trong lòng nàng âm thầm cười. Thời gian ngắn về sau sẽ biến thành thời gian dài, thương xuyên hơn. Tiếp theo có lẽ hắn sẽ dùng một cái cớ khác nói muốn nàng ở lại luôn không chừng. Nam nhân này a, luôn thích
lấy bất biến ứng vạn biến.
Giương mắt nhìn lại, Cảnh Dạ Lan đối hắn cười, không đáp lại.
« Vân vương gia, nơi này thật xinh đẹp, có thiệt là nhiều hoa ! » Vẫn chạy ở trước mặt, Tiểu Khả chạy đến bên người Cảnh Dạ Lan, vẻ mặt tán thưởng đối với Tô Vân phong nói.
« Nơi này quanh năm bốn mùa hoa đều nở. Nếu Tiểu Khả cô nương thích, có thể cùng tiểu thư nhà ngươi ở tại chỗ này. Còn có rất nhiều thứ mới mẻ đáng để ngắm nhìn nữa! » Hắn ôn hòa cười, làm cho Tiểu Khả một bên không khỏi đỏ mặt.
« Vậy có hoa mai không ? » Nàng nhỏ giọng ngượng ngùng nói.
« Hoa mai ? » Tô Vân Phong sửng sốt, lập tức lắc đầu. « Hoa mai không thích hợp gieo trồng ở nơi này, cho nên không có. »
Tiểu Khả vẻ mặt mất mát. « Thì ta là như vậy! ». Nàng than nhẹ một tiếng, tựa hồ lầm bầm làu bàu. “Đáng tiếc, tiểu thư nhà ta yêu nhất là hoa mai. Nếu về sau ở lại đây chẳng phải là không được nhìn thấy nữa ư?”. Nàng đang nói thì tự giác biết mình nói lỡ, cuống quýt lấy tay che miệng không lên tiếng nữa.
Hoa Mị Nô
thích hoa mai? Cảnh Dạ Lan trong lòng vừa động, nhớ tới một màn cùng
Hiên Viên Khanh Trần dưới tán cây mai . Hắn không phải hận Hoa Mị Nô
sao? Làm sao có thể biết được nàng yêu cái gì, nhưng lại gieo trồng mãn
viên hoa mai ở trong sân, nhìn thân cây mai thì có thể đoán được đây là
năm đầu mai nở.
Đợi chút, vì sao nàng lại nghĩ đến cái tên tàn bạo kia? Mày không khỏi nhíu chặt.
Ngươi phải rời khỏi hắn, trăm ngàn không được để hắn bắt trở về! Cảnh Dạ Lan trong lòng không ngừng nói với chính mình, tay lại một lần nữa
không tự chủ vuốt bụng. Vừa rồi tựa hồ có cái gì ở bên trong đá nàng một chút.
Nhìn nàng nhanh nhíu mày, Tô Vân Phong trong mắt hiện lên một tia trìu mến, phóng thấp thanh âm: “Mị Nô, chỉ cần nàng thích thì ta đều có thể làm được.”
Bàn tay to
ấm áp nắm bàn tay nho nhỏ của nàng, trong lòng bàn tay một chút nhiệt độ truyền đến. Tay Cảnh Dạ Lan khẽ run lên nhưng vẫn giữ nguyên vị trí
trong tay hắn.
… Bắc An Vương phủ
Nhân mã xếp
thành hàng chờ xuất phát. Hiên Viên Khanh Trần một thân hắc y, như
thường lệ mang theo mặt nạ quỷ bằng đồng làm người ta sợ hãi. Hắn xoay
người lên ngựa.
“Vương gia.” Vô Ngân ở một bên hô hắn.
“Vô Ngân, vương phủ ta giao cho ngươi. Trong thời gian ngắn nhất, cô vương sẽ mang nàng về.” Khóe miệng nổi lên nụ cười lãnh khốc khiến cho người ta không rét mà run.
Hoa Mị Nô,
cô vương đưa cho ngươi hết thảy, ngươi không cần, cư nhiên coi cô vương
cùng Tô Vân Phong làm một. Ngươi cho là ngươi theo hắn đi tới Lan Lăng
thì cô vương không có cách nào bắt ngươi về sao? Cho dù ngươi đã chết,
cô vương cũng sẽ nhốt hồn phách của ngươi giữ bên người, khiến ngươi
ngày đêm không thể an bình.
Ngày trở về, hắn mỗi ngày đều chờ người hầu hồi báo cho hắn tin tức mới nhất của Hoa Mị Nô. Biết tin nàng theo Tô Vân Phong tới Lan Lăng thì hắn cuối cùng
cũng không thể nhịn được nữa.
Tô Vân
Phong, tuy rằng ngươi cùng cô vương đều đứng haii bên chiến tuyết nhưng
cô vương vẫn luôn thích tác phong làm việc nhất quán của ngươi, thế mà
ngươi lại dám một mình mang theo nữ nhân của cô vương. Ngươi và ta trong lúc giằng co không thể tránh khỏi giao tranh là điều dĩ nhiên.
Vô Ngân một
đêm khuyên bảo, đều không thể làm cho hắn hủy bỏ ý niệm trong đầu muốn
đi Lan Lăng , đành phải dặn hắn cẩn thận nhiều hơn.
Trong gió
lạnh, hắn giơ lên bào giác màu đen, tựa như tấm màn đen che khuất bầu
trời đêm. Vô Ngân trong lòng bất an khó hiểu đứng lên.
Khanh Trần,
Hoa Mị Nô đối với ngươi bắt đầu quan trọng như vậy sao? Ngươi ngay cả
người ở trong lòng ngươi nhiều năm kia có thể không để ý, chỉ vì một Hoa Mị Nô có thể làm thuốc dẫn mà ngươi hy vọng đã lâu sao? Ngươi nhìn
không tới tâm của chính ngươi, nhưng vẫn là trước sau như một dựa theo
nguyện ý chính mình, đến cuối cùng có lẽ…
“Đều là người cố chấp » Hắn nhẹ thở dài. Hiên Viên Khanh Trần như thế, Hoa Mị Nô cũng như vậy.
Trước mắt hắn hiện lên ánh mắt bất khuất của Cảnh Dạ Lan. Hắn chưa bao
giờ thấy qua vẻ kiên định như vậy ở một nữ nhân nào.
Giương mắt
nhìn lên, Hiên Viên Khanh Trần đã sớm biến mất nơi cuối đường. Vô Ngân
nhìn xung quanh thật lâu, lo lắng trong mắt tăng lên.
Đến phủ của Tô Vân Phong, Cảnh Dạ Lan cũng mới biết, ở Lan Lăng hắn có địa vị hiển hách bao nhiêu.
“Có vừa lòng với nơi này không?” Sáng sớm, Tô Vân Phong đứng trước cửa phòng nàng, cười dài nhìn nàng.
Cảnh Dạ Lan mới đứng dậy rửa mặt chải đầu, cũng không có cách nào từ chối nên cho Tiểu Khả mời hắn vào. “Vương gia đến thật sớm.”
Dung nhân
của nàng thanh nhãn làm cho Tô Vân Phong không khỏi tán thưởng. Nữ nhân
này thật sự hay thay đổi, mỗi một lần nàng đều có thể gây cho mình những cảm giác mới lạ, không giống nhau.