Chương 62: Thuộc hạ tham kiến Vương phi
Trời vừa rồi nhìn có vẻ tốt lên khá nhiều nhưng bây giờ lại đột ngột đổ mưa tuyết
liên tục. Lúc nãy, nàng vội vàng quá, nên giày không mang vừa chân, dĩ
nhiên bị tuyết nhồi vào khe hở, dần dần hòa tan, lòng bàn chân đã ướt
sủng nước. Từng bước đi giống như bị dao cắt, bụng bắt đầu ẩn ẩn đau
đứng lên. Đau đớn như vậy làm cho bước chân nàng nặng nề hơn.
Lôi kéo Tiểu Khả ở phía sau, càng chạy càng nhanh,cắm đầu chạy đi về phía trước. Mỗi một bước chân hạ xuống, tuyết động phát ra tiếng vang ‘răng rắc’ nho
nhỏ, giống như tiếng gõ trong lòng nàng. Gió Bấc gào thét, bông tuyết
dừng ở trên gương mặt của nàng, trước mắt bắt đầu có chút mơ hồ. Càng đi về phía trước, tuyết tích càng sâu. Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy đi,
phía sau là những vết chân xiêu xiêu vẹo vẹo, hỗn độn không chịu nổi.
Thân thể nàng đông lạnh chết lặng mà cứng ngắc nhưng hàn ý sâu nhất
chính là ở trong lòng nàng.
Giương mắt
nhìn phía trước trắng như tuyết một mảnh. Dường như là vĩnh viễn không
đi được đến điểm cuối, đường núi gập ghềnh, hô hấp của nàng bắt đầu trở
nên dồn dập. Thân thể của Hoa Mị Nô vốn đã rất suy yếu, hơn nữa trong
bụng đang mang đứa nhỏ, vì thế, Cảnh Dạ Lan dần dần cảm thấy lực bất
tòng tâm.
Tiểu Khả ở phía sau đã nhận ra tiểu thư cảm thấy không thoải mái, vội lôi kéo nàng: “Tiểu thư, người không thể đi nữa. Trước tiên tìm một chỗ nào đó nghĩ ngơi một chút đã”.
“Không được!” Nàng quay đầu nhìn Tiểu Khả, khuôn mặt tái nhợt, môi đông lạnh tím tái, hô hấp dồn dập nói: “Dừng lại nguy hiểm hơn rất nhiều. Hôm nay vô luận như thế nào thì chúng ta cũng phải vượt qua ngọn núi này rồi mới dừng lại nghỉ ngơi được.” Mới nói xong mấy câu nói đó, thân thể nàng rùng mình một cái, giữa hai chân giống như có chất lỏng ấm áp chảy qua.
Cúi đầu, một màu đỏ chói mắt theo ống quần chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống nền tuyết trắng, trong lòng nàng giật mình.
“Thật sự không thể đi nữa!” Tiểu Khả kinh ngạc hoảng loạn đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống của nàng. Khầu khí của nàng chưa bao giờ kiên định như lúc này. “Người cứ tiếp tục đi như thế này thì không chỉ nói tiểu thế tử không được an lành mà ngay cả tiểu thư cũng sẽ…” Khóe miệng Tiểu Khả mím chặt, thiếu chút nữa khóc thành tiếng, nàng cuống quýt che miệng mình, nước mắt tuôn rơi.
“Ta vẫn ổn, tiếp tục đi một đoạn đường nữa đi”. Chân trời dần dần tối đi. Nàng không dám nhìn nèn tuyết nhuốm đỏ bên
dưới, trong lòng nổi lên một trận chua xót. Đứa nhỏ này chỉ sợ thật sự
không thể an toàn.
Tiểu Khả mặc cho Cảnh Dạ Lan lôi kéo như thế nào cũng không chịu đi tiếp. “Nếu tiểu thư có chuyện gì, nô tỳ tình nguyện bị Vương gia bắt lại, ít nhất có thể bảo trụ tiểu thư ở nơi đó”, một bên Tiểu Khả giúp đỡ nàng một bên nói: “Biết đâu phía trước có chỗ ở của những người đi săn trên rừng, chúng ta cố gắng chút là có thể tìm được người hỗ trợ” Nàng hưng phấn giúp đỡ Cảnh Dạ Lan hướng đi tìm một ngôi nhà cỏ.
Lúc này hai
chân Cảnh Dạ Lan như nhũn ra. Mỗi một bước như dẫm lên sợi bong mềm
nhũn, nhẽ hẫng, bay bổng, toàn bộ thân mình nàng đều phải dựa vào Tiểu
Khả. Thật không ngờ Tiểu Khả là một người nhỏ con, sao lại có thể có khí lực lớn như vậy giúp đỡ Cảnh Dạ Lan đến ngôi nhà cỏ kia.
Nhìn nàng cố gắng hết sức lết đi từng bước, trong lòng Cảnh Dạ Lan cảm thấy không
đành lòng. Hiện tại nàng đã sớm không còn thân thủ nhanh nhẹn của một
sát thủ như lúc trước kia nữa, vô luận là làm cái gì đều phải dựa vào
người khác. Lạc đến khốn cảnh bây giờ, cũng chỉ có nha đầu này không rời bỏ nàng mà đi.
Tiểu Khả, ngươi đi theo ta sẽ chịu rất nhiều khổ. Trong lòng nàng âm thầm nghĩ, khóe mắt ẩm ướt.
Đêm dần dần
trầm xuống. Thật vất vả bước đi trong gió tuyết, hai người gắng tới ngôi nhà cỏ trước mặt. Cảnh Dạ Lan nghe có tiếng người nói chuyện. Tiểu Khả
vừa muốn mở miệng, nàng lập tức che miệng của nàng ấy, lắc đầu ý bảo
không được lên tiếng. Nghiêng tai nghe qua, vì đứt quãng từng tiếng nên
nàng không nghe rõ ràng lắm, hình như là cái gì “Bắc An Vương” linh tinh gì đó.
Không đúng,
người ở bên trong tuyệt đối không phải là cái gì mà đại hiệp tốt bụng.
Nàng lập tức kéo Tiểu Khả đang không muốn rời đi. Đồng thời lúc đó,
người ở bên trong đứng dậy chuẩn bị mở cửa. Các nàng liên tục lùi về
phía sau vài bước. Xung quanh trống trải, trước mắt không có nơi nào có
thể trốn được, chạy trốn cũng không kịp. Dưới tình thế cấp bách, nàng
kéo Tiểu Khả trốn ở sau bó củi ở góc sân.
Trong lúc
vội vàng thời điểm tránh né, Tiểu Khả chạm vào một bó củi khiến nó rơi
xuống đất phát ra tiếng vang rất nhỏ. Trong phòng có người đi ra, nàng
vụng trộm lướt qua bó củi nhìn theo, người nọ cầm một cây đuốc soi rọi
chung quanh rồi bỗng nhiên hạ thấp đèn lồng xuống. Trong lòng nàng âm
thầm kêu không tốt. Nàng vẫn đang chảy máu, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị hắn
phát hiện. Nhẹ nhàng cầm lấy cây gập gỗ, Cảnh Dạ Lan nhìn chằm chằm con
người đang đến gần bó củi.
Nghe tiếng
bước chân của hắn ngày càng gần, tâm Cảnh Dạ Lan nảy lên một chút một
chút như bị đánh vào ngực. Quả nhiên hắn nhìn nhìn, giơ cây đuốc chậm
rãi hướng bó củi đi đến.
Nàng ngừng
thở, nghe bên tai tiếng tim đập, thình thịch. Cầm tay Tiểu Khả, nàng
quay đầu xem người bên cạnh đang cuộn mình lại, trong mắt đối với Cảnh
Dạ Lan vô cùng tín nhiệm. Nàng cười nhẹ, đem thu thân mình về một bên,
góc độ vừa vặn là chỗ nấp tối, có thể phản kích đối thủ một cách bất
ngờ, nhanh chóng. Aiiii, tuy không còn thể lực nhưng tốt xấu nàng vẫn
còn bảo trì được cái đầu tư duy nhanh nhẹn như lúc trước. Thuận tay,
nàng nắm tuyết trên mặt đất, nắm nắm vài cái tuyết biến thành quả cầu
tuyết trên tay nàng.
Cây đuốc
chiếu ra ánh sáng ở trước mắt mở rộng vô hạn. Rốt cuộc người nọ dừng
lại ở chỗ bó củi. Đột nhiên, cây đuốc của hắn chiếu ngay trước mặt Cảnh
Dạ Lan.
Đồng thời,
ánh lửa chiếu sáng đôi mắt Cảnh Dạ Lan. Cầu tuyết trong tay giơ lên,
nhằm ngay vào mặt đối phương ném mạnh một cách chuẩn xác vô cùng. Gậy gỗ trong tay giơ lên, phang xuống, chân cũng không dừng lại mà dẫm lên đầu gối của người kia.
Lại nói đến
cái người bị quả cầu tuyết của Cảnh Dạ Lan đập trúng mũi, hắn nhanh
chóng chuyển động thân mình thoát khỏi gậy gỗ, cấp tốc hướng lui về sau, song vẫn chậm một bước, bị Cảnh Dạ Lan một cước đá trúng ngay đầu gối.
Bịch một
tiếng, hắn quỳ gối xuống tuyết, vừa muốn lên tiếng, Cảnh Dạ Lan liền
vung tay lên như một ngọn đao đánh vào cổ hắn nhưng lại bị hắn cầm cổ
tay.
“Buông ra!” Nàng luôn chán ghét bị người khác đụng vào. Tay kia không khỏi thêm lực, đầu ngón tay xuất ra một cây châm, nhắm ngay cổ họng hắn nhanh chóng đâm
xuống.
Ngươi kia vội vàng tránh né, giương mắt nhìn lại nàng: “Bắc An Vương phi!”. Hắn kinh hô một tiếng, giống như là một vở hí kịch hóa quỳ xuống trước mặt Cảnh Dạ Lan : “Thuộc hạ tham kiến Vương phi”
Là ngươi! Cảnh Dạ Lan cũng nhận ra hắn, dừng lại động tác. Làm sao có thể là hắn?