- Khanh Trần. - Cảnh Dạ Lan thì thào, cánh tay mảnh khảnh vươn lên vuốt ve tấm lưng hắn; thân thể cũng hơi phát run theo mỗi cái hôn.

Hắn cực kỳ kiên nhẫn hôn khắp, hô hấp dồn dập, tay nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo của nàng. Bàn tay thô lớn của hắn bao trùm lấy hai bầu ngực no đầy, cảm thụ được từng biến đổi rất nhỏ từ cơ thể nàng.

Mấy ngón tay của nàng vô thức nắm chặt lấy bờ vai kiên cố của hắn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khiến thân thể Hiên Viên Khanh Trần bị kích thích. Mãi tới khi bàn tay chạm vào vùng bụng nhô lên của nàng, Hiên Viên Khanh Trần mới giật mình, đôi mắt nhuốm đầy dục tình mở bừng ra.

- Ưm? - đôi mắt mờ ảo, yêu mị của Cảnh Dạ Lan nhìn hắn đầy khó hiểu.

- Hiện thân thể của nàng... không được! – Hiên Viên Khanh Trần ảo não nói. Thiếu chút nữa đã làm nàng bị thương rồi! Hắn cố chống thân mình lên, cách nàng một khoảng. Giọng hắn khàn khàn, hô hấp vẫn hào hển. - Ta đi ra ngoài một chút. - hắn quay mặt đi, nhịn xuống ý định muốn nhìn một nửa cơ thể trần trụi của Cảnh Dạ Lan.

Thấy hắn vội vã rời đi, Cảnh Dạ Lan đương nhiên hiểu được hắn đã khổ sở nhẫn nại thế nào. Có lẽ vừa rồi hắn vô tình bị kích thích nhưng vì nghĩ tới nàng và đứa nhỏ mà nín nhịn phải dừng lại.

- Đồ ngốc! - nàng mắng yêu một câu, trong lòng lại nổi lên bao lo lắng. Hắn đã không còn là người trước kia tàn bạo, vô tình thương tổn nàng; mà lại săn sóc, chiều chuộng nàng cẩn thận và rất dịu dàng. Hắn coi nàng như bảo bối mà chở che trong tay. Nghĩ tới đây, trong mắt Cảnh Dạ Lan hình như có gì đó cay cay chua chua.

Mãi tới giữa trưa Hiên Viên Khanh Trần mới trở lại phòng. Thấy Cảnh Dạ Lan vẫn còn ngủ nên hắn không có lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng.

- Chàng nhìn lén ta. - bất ngờ, Cảnh Dạ Lan bật cười, mở mắt nhìn hắn.

- Ta nào có nhìn lén nàng! – hắn có chút hoảng hốt đáp. Khi đảo mắt nhìn thấy nàng cười thì trong mắt lại hiện lên vài tia đắc ý. Hắn thừa biết khi nãy nàng giả bộ ngủ.

- Còn đứng ở đó làm gì, ôm ta dậy. - nàng nũng nịu vươn tay ra, Hiên Viên Khanh Trần vội cúi người giúp nàng ngồi dậy. - Khanh Trần, nên đưa ta ra ngoài một chút. - nàng dán sát tai hắn, thủ thỉ vòi vĩnh. Không đợi hắn đáp trả, nàng chủ động ôm lấy cổ hắn không chịu buông.

- Trước tiên thay quần áo đã.

- Chàng giúp ta mặc. - nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, tiếp tục nũng nịu.

- Được! - Hiên Viên Khanh Trần lấy quần áo thay nàng mặc vào cẩn thận rồi mới ngồi xổm xuống, chuẩn bị đi giày vào cho nàng.

- Không cần. - nàng lắc đầu. - Chàng ôm ta tới nơi lần đầu tiên chúng ta thưởng mai đi. Ta không muốn đi, muốn chàng bế kia. - nói xong, nàng dựa hẳn người vào lòng Hiên Viên Khanh Trần; ngón tay thon mềm làm như vô tình vuốt nhẹ má hắn.

Cả người lập tức được hắn bế bổng lên, Cảnh Dạ Lan thoải mái dựa sát vào đầu vai Hiên Viên Khanh Trần, nghe thấy một tiếng thở dài rất rất nhẹ. Nghĩ nghĩ một chút, nàng ghé vào tai hắn, nhỏ giọng thì thầm:

- Khanh Trần, chàng thật tốt! Cánh tay đang bế nàng dường như dùng thêm sức; còn nàng thì mỉm cười khúc khích chôn ở cổ hắn.

Cánh rừng mai dường như không bị thời gian làm ảnh hưởng, những gốc mai nở trễ càng them xinh đẹp. Mùi hương ngan ngát thấm quyện vào trong không khí lành lạnh khiến Cảnh Dạ Lan tham lam hít sâu hưởng thụ rồi đắm chìm trong nó.

Ngồi trên nhuyễn trướng sớm đã được chuẩn bị, nàng ôm lấy Hiên Viên Khanh Trần, nhu thuận nằm trong lòng hắn. Nhìn cảnh tuyết rơi và hoa mai trước mắt lại khiến nàng nhớ tới chuyện cũ.

Đó là lần đầu tiên Hiên Viên Khanh Trần dịu dàng với nàng, tâm trạng lúc ấy và bây giờ hoàn toàn bất đồng. Nàng có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày mình và Hiên Viên Khanh Trần lại gắn bó với nhau.

- Sao đột nhiên lại lựa chọn nơi này?

- Ta thích nơi này hơn nữa rất thích hoa mai. - Sóng mắt nàng lưu chuyển, chợt ngẩng đầu hỏi. - Hoa Mị Nô cũng thích hoa mai chứ?

Ban đầu Hiên Viên Khanh Trần rất sửng sốt nhưng sau đó vẫn thành thật trả lời:

- Ừm, chỉ thích hoa mai. - những cây mai kia là chính tay hắn tự trồng. Đôi khi bản thân hắn cũng không hiểu nổi vì sao mỗi khi cô đơn mình lại mê luyến mùi thơm ngan ngát của loài mai kia.

- Ta cũng chỉ thích hoa mai. - nàng dừng rồi nói tiếp. - Khanh Trần, ta có một chuyện muốn hỏi chàng rất lâu rồi.

- Nàng hỏi đi, là chuyện gì? - Hiên Viên Khanh Trần nhìn chăm chú vào gương mặt quen thuộc này. Cùng một dung nhan nhưng lại là hai người hoàn toàn bất đồng. Cũng may là hắn có được người nữ tử trước mặt này!

- Ừm, một lần sau khi trở về từ tuyết cốc, chàng có mở tiệc chiêu đãi Tô Vân Phong, vì sao chàng đột nhiên hỏi ta là ai? Lúc đó chàng trông thực hung dữ, thiếu chút nữa ta đã nghĩ là...

- Cảnh Lan, ta xin lỗi, lần đó là do ta không thể kiềm chế nên mới đối xử với nàng như vậy! – hắn vội vàng giải thích.

- Từ lúc đó chàng đã phát hiện ta không phải là Hoa Mị Nô? - nàng đã thử đoán mọi câu trả lời cho sự nghi hoặc trong lòng. Đương nhiên, nàng hẳn là không có làm ra bất cứ chuyện gì dị thường.

Hiên Viên Khanh Trần gật đầu rồi lại lắc đầu:

- Ta cũng không dám khẳng định. – hắn chạm khẽ vào vết thương do hắn từng lưu lại trên người Cảnh Dạ Lan.

- Vậy là cái gì?

- Ta từng nghĩ nàng là người do Hiên Việt Triệt tìm làm thế thân, nhưng trên người nàng có lưu lại vết thương do ta làm nên nàng chỉ có thể là Hoa Mị Nô. Nhưng hai người có một sự khác biệt rõ rệt, cho dù có mất trí nhớ cũng không thể biến thành như vậy. - hắn dừng một chút, nhìn đôi mắt nghi hoặc của Cảnh Dạ Lan rồi lại chậm rãi mở miệng. - Mị Nô không biết uống rượu, thậm chỉ là chán ghét. Còn tửu lượng của nàng thì không tầm thường.

- Thì ra là như vậy! Lúc này Cảnh Dạ Lan mới hiểu được vì sao khi đó hắn đang ôn nhu bỗng dưngthay đổi một cách dễ sợ.

- Vậy sao chàng còn giữ ta lại bên người? Từ khi nào chàng phát hiện ta thật sự không phải Hoa Mị Nô?

- Hiên Viên Khanh Trần ta một khi đã yêu ai thì tuyệt đối không buông tay. Về phần từ khi nào phát hiện thì. .. – hắn mập mờ không chịu nói ra.

- Nói đi nào! - Cảnh Dạ Lan thực sự rất muốn biết mình đã để lộ ra sơ hở thế nào.

- Nàng hỏi ta cả nửa ngày có nên đổi lại là ta hỏi nàng một vấn đề. – hắn cố chuyển chủ đề. - Dĩ nhiên là không thể để nữ nhân này biết lúc đó hắn đã sớm tính lại nhưng vì muốn thấy nàng lo lắng, khẩn trương vì mình mà cố giả bộ hôn mê. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng có một nghi vấn thật to muốn biết.

- Chàng muốn biết cái gì? Ta còn có bí mật gì không bị chàng hiểu rõ sao?

- Đương nhiên là có. Bức thư Tô Vân Phong đưa cho nàng đã viết gì? - giọng nói của Hiên Viên Khanh Trần nhuốm đầy ghen tuông. Lúc ấy không phải vì vội vã muốn có được giải dược thì hắn nhất định phải biết được rành mạch lá thư đó