Thời tiết ở Bắc An đã vào xuân nhưng thỉnh thoảng lại hạ một trận tuyết khiến người ta có cảm giác trời vẫn đang là mùa đông.

Mới tờ mờ sáng, từng lớp tuyết trắng xóa bị gió thổi bay tứ tung, hỗn loạn hạ xuống khắp nơi.

Sáng sớm, Hiên Viên Khanh Trần đã tỉnh nhưng lại lưu luyến nhìn người đang say ngủ trong lòng, thân mình không có nhúc nhích mà ôm chặt nàng. Mái tóc dài mềm mượt như nước xõa khắp bờ vai hắn, hai má hồng hào áp vào ngực hắn, trong lúc mơ màng ngủ thỉnh thoảng lại khẽ nhúc nhích cọ cọ, cánh tay cũng vô thức khoát qua vai hắn.

- Ai! ~~ Hiên Viên Khanh Trần thở dài một tiếng, cẩn thận cầm lấy cánh tay bị lộ ra ngoài của nàng rồi đặt vào ngực mình.

Đầu ngón tay mềm mại chạm vào da thịt gây ra một tia nóng cháy khó chịu bao vây khắp người hắn.

- Ưm. - người trong lòng bất an nhíu mày thân mình khẽ cựa quậy ngược lại càng kề sát hắn hơn.

Khóe miệng Hiên Viên Khanh Trần bất đắc dĩ giật giật vài cái, hắn đang cố gắng đè nén lại dục hỏa vừa bị kích khởi trong người. Từ đêm tân hôn tới giờ, hàng đêm hắn đều ôm nàng ngủ nhưng lại an phận tới tận bình minh. Đôi khi hắn cũng muốn chuyển qua một nơi khác để tránh phải tra tấn mình nhưng lại tham luyến sự ấm áp mỗi khi bên nàng nên mới ngoan ngoãn chịu đựng.

- Khanh Trần. - nàng hình như đã thức giấc nhưng chưa có thanh tỉnh hoàn toàn, vô thức gọi tên hắn.

- Ta ở đây. – hắn trìu mến trả lời.

- Tuyết đang rơi sao? – Cảnh Dạ Lan xoa xoa đôi mắt hãy còn đang buồn ngủ, ngây thơ dựa vào lòng hắn, nhỏ giọng hỏi. Nàng rất mẫn cảm với độ ấm, chỉ là lúc nãy cảm thấy nhiệt độ cơ thể so với bình thường lạnh xuống chút.

- Đêm qua tuyết rơi, chỉ e là đã đọng khá dày rồi.

Cảnh Dạ Lạn đã tỉnh nên hắn mới dám động động thân người cứng ngắc của mình, bàn tay lo lắng dán phía sau lưng mềm mịn của nàng. Hiên Viên Khanh Trần bất đắc dĩ thở dài nhẹ một hơi.

Cảnh Dạ Lan cong cong khóe miệng, né trong lòng hắn cười trộm nhưng đầu vai thon gầy khẽ rung rung đã tố cáo nàng đang cười.

- Nàng.. nàng còn cười được! - Hiên Viên Khanh Trần bĩu môi, tâm tư của hắn đã bị Cảnh Lan nhìn thấu nhưng cũng không thể làm gì được nàng.

- Nếu chàng không thể ngủ được thì nên đổi một gian phòng khác. Mỗi lần nghe chàng thở dài ta lại nghĩ, nếu cứ tiếp tục thì chàng nhất định sẽ nhanh biến thành một lão nhân cho xem.

Nàng ngẩng đầu, cười khúc khích, cánh tay vươn lên che cái miệng đương nhúc nhích muốn nói của hắn. Bất ngờ, hắn nhẹ nhàng cắn cắn tay nàng! Tiếp đó, hắn cầm lấy bàn tay Cảnh Dạ Lan hôn xuống. Từng nụ hôn ướt át, tinh mịn, mềm nhẹ rơi xuống không ngừng.

Cảnh Dạ Lạn kinh ngạc trước hành động của hắn, hối hận vừa rồi đã ngăn miệng hắn, lúc này có muốn thu tay về cũng khó. Lòng bàn tay mẫn cảm theo từng nụ hôn của hắn mà sinh ra cảm giác tê dại, kích khởi một thứ xúc cảm lạ thường trong người.

- Khanh Trần... - nàng cắn cắn môi. Người kia nhất định vì chuyện vừa rồi nàng cười hắn mà canh cánh trong lòng.

- Hứm. - hắn chỉ hừ một tiếng, động tác miệng vẫn không có dừng lại.

- Khanh Trần, đừng có náo loạn. Sau này ta sẽ không cười nữa. - nàng hạ giọng, đôi mắt nhu tình như nước nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cánh mi cong cong khẽ rung động. Cánh tay cũng đưa lên đẩy đầu vai hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Lần này quên đi, lần sau liền... – hắn nhìn khóe mắt nàng cong lên, như chú mèo nhỏ bé ngoan dịu nằm trong lòng mình khiến tâm hắn động. - Cảnh Lan, ta...

- Ta đói bụng. - nàng nhỏ giọng đánh gãy lời hắn, mày hơi nhíu. Hiện tại, mỗi một khắc nàng đều đói không chịu nổi.

- Được, ta đi lấy, nàng đợi một chút. - Câu nói tiếp theo của Hiên Viên Khanh Trần nghẹn cứng trong cổ họng, hắn vội vàng đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra cửa.

Đợi hắn đã rời đi, Cảnh Dạ Lan mới khẽ động thân mình nằm xuống nơi hắn vừa ngủ. Chăn nệm nơi đó có hơi ấm của Hiên Vìên Khanh Trần và cả nhiệt độ cơ thể của hắn.

Sau tân hôn, hắn luôn luôn bên cạnh chăm sóc nàng. Ban đêm thì bưng trà đưa nước, chuẩn bị đồ ăn, tất cả đều tự hắn làm. Thực, Cảnh Dạ Lan cũng không hy vọng hắn ở chỗ khác, khi không có hắn làm bạn cho dù trong phòng có ấm thế nào thì người nàng vẫn cảm thấy rất lạnh. Vài lần không có hắn bên người khiến nàng ngủ không yên nửa đêm hắn vội vã chạy trở về, nàng cũng im lặng ôm hắn mới có thể đi vào giấc ngủ.

Nghĩ tới đây, Cảnh Dạ Lan mỉm cười. Thật không ngờ một người luôn thích một mình, luôn phải cô đơn như nàng lại có ngày lại rơi vào Hiên Viên Khanh Trần.

- Khanh Trần, bây giờ ta thực sự không thể rời khỏi chàng được rồi. - nàng cúi đầu lầm bầm nói với chính mình, tay dịu dàng vuốt nhẹ phần bụng đã nhô cao. Sinh mệnh nho nhỏ gần đây rất mẫn cảm, nghịch ngợm. Nhất là khi nghe nhắc đến tên Hiên Viên Khanh Trần hoặc là nghe hắn nói chuyện thì đứa nhỏ lại làm một trận ầm ĩ.

- Đã biết, đợi một chút cha con sẽ quay lại. Con không cần phải nóng vội như vậy.

- Nói ta cái gì vậy? – cửa đẩy ra, Hiên Viên Khanh Trần cầm mấy thứ điểm tâm đi vào. Cả người hắn khẽ lắc lắc khiến đám tuyết đọng trên áo rơi xuống.

- Hình như tuyết rơi rất lớn. - đôi mắt Cảnh Dạ Lan phát sáng.

- Nàng không thể đi ra, trời rất lạnh. - Hiên Viên Khanh Trần dường như biết được nàng muốn làm cái gì nên lập tức một ngụm cự tuyệt.

- Lát nữa ta muốn đi ra ngoài một chút. – nàng bắt lấy ống tay áo Hiên Viên Khanh Trần, khẽ lắc lắc, giọng nói dịu nhẹ kiều mị.

- Trước tiên cứ ăn cái gì đã, chuyện đó nói sau.

Sau khi mang thai thì nàng ôn nhu như nước vậy. Nàng có rất nhiều chiêu khiến hắn không đành lòng cự tuyệt. Hơn nữa, Vô Ngân từng dặn qua, nhất định không được để cảm xúc của Cảnh Dạ Lan bị tác động mạnh. Dần dần Hiên Viên Khanh Trần bị nàng cướp sạch bình tĩnh và cứng rắn.

- Khanh Trần, ta muốn... – Cảnh Dạ Lan thấy hắn đi tới, mày nhăn nhíu.

- Cái gì cũng có thể nghe theo nàng như việc này phải nghe theo ta. - không hề nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng đã nhăn thành một đoàn, Hiên Viên Khanh Trần tiến lên khoác áo choàng cho nàng rồi ôm nàng đi tới bên bàn, để nàng ngồi lên đùi mình, xem nàng như đứa nhỏ cứ thế ôm vào ngực.

Ngay sau này tân hôn, Hiên Viên Khanh Trần cứ như biến thành một vệ sĩ tận tụy của nàng. Nếu nàng muốn đi đâu thì hắn tất nhiên sẽ bế nàng đi trước, ban đầu còn chưa quen nhưng sau một thời gian dài việc này đã thành thói quen của hắn.

Cẩn thận dùng thìa múc cháo, hắn thổi thổi bớt hơi nóng, nếm thử xem độ ấm đã vừa chưa rồi mới đặt bên miệng Cảnh Dạ Lan.

Nàng dỗi, cắn môi không chịu ăn buộc hắn phải dịu giọng dỗ dành:

- Ngoan, đừng làm mình và đứa nhỏ đói bụng! - nói rồi, ánh mắt hắn dừng ở bụng nàng, miệng bất giác cười vui vẻ.