Chương 330

- Nếu thật sự có âm mưu thì dù có chuẩn bị cũng khó đề phòng.

- Nói với ta cũng vô dụng, suy nghĩ của ngươi kia ta cũng không đoán được.

- Ngươi đoán ta nói đến ai? – Cảnh Dạ Lan bất giác nở nụ cười.

- Tô Vân Phong không phải là dạng tiểu nhân ám tiễn đả thương người, còn Hiên Viên Triệt thì rất khó đoán. Dù sao ta và hắn đều là người muốn Hiên Viên Khanh Trần chết nhất. Ta có thể bỉ ổi thì hắn còn có thể thế nào.

Lâm Tông Càng nói không hề cảm thấy xấu hổ. Thua chính là thua, đều là kẻ hèn hạ, rơi xuống kết cục thế này thì gã chỉ biết tự trách mình đã tính toán không bằng người!

Rời khỏi doanh trướng nhốt Lâm Tông Càng, nghênh đón Cảnh Dạ Lan là một trận gió lạnh đang ra sức gào thét. Nàng nắm chặt áo choàng trên người, con ngươi linh động dõi vào bóng tối hun hút, khóe môi chậm rãi nở rộ nụ cười.

Cách nơi Cảnh Dạ Lan đứng khoảng một trăm dặm có một cơ sở xây dựng tạm thời. Một đội nhân mã đang vội vã chạy về.

- Sao rồi? – thân ảnh nam tử cao lớn đưa lưng về phía bọn người mới tới, trầm giọng hỏi.

- Bẩm chủ tử, nơi đó vẫn không có động tĩnh hay phòng bị gì!

- Xác định? – ngữ khí nam tử hạ xuống thấy, bàn tay từ từ nắm lại thành quyền. Không có phòng bị cũng không thể khinh thường.

- Nô tài đã xác minh, quan sát một ngày vẫn không có dị thường gì.

- Tốt lắm, nếu không có phát sinh chuyện gì thì dọc đường đi các ngươi đã làm gì?! – hắn vẫn cẩn thận hỏi, dù sao thì hắn cũng đã từng bại dưới tay nữ nhân kia.

- Chuyện này…? – bọn thuộc hạ nhìn nhau, cúi đầu không biết nên trả lời như thế nào.

- Nói đi! – thanh âm lạnh lùng của nam tử vang lên ra lệnh. Lúc này chính là cơ hội lần cuối, muốn hoàn toàn đánh gục đối thủ thì nhất định phải tìm cho ra điểm yếu của đối thủ để uy hiếp, một chút sai lầm cũng không được mắc phải.

- Thực ra cũng không tính là chuyện gì to lớn, chỉ là trên đường đi bọn thuộc hạ từng chặn giết thuộc hạ của Bắc An vương!

- Đồ ngu! – hắn giận điên quát lên rồi đè giọng nói. – Đã nói bao nhiêu lần là các ngươi phải cẩn thận, nếu để Hiên Viên Khanh Trần phát hiện ra người của hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì khác nào muốn trẫm chết?

Trong bóng đêm, đôi con ngươi sáng quắc của hắn trừng lên như viên dạ minh châu phát ra ánh sáng kì lạ:

- Mọi chuyện thế nào? – lửa giận trong lòng Hiên Viên Triệt không có chỗ nào để phát tiết.

- Bẩm chủ tử, chúng nô tài đã rất cẩn trọng. Lúc đó nô tài phát hiện có người của Bắc An vương ở đó, vì lo hắn sẽ nhận ra nên lập tức động thủ để tránh xảy ra chuyện lớn hơn.

- Tên cuối cùng thì sao?

- Bởi vì nơi đó có vẻ hẻo lánh, hơn nữa nô tài động thủ rất nhanh nên hắn bị rơi xuống vách núi, có lẽ là…

- Đủ rồi, tối nay các ngươi liền hành động để tránh đêm dài lắm mộng. Nếu một lần nữa mắc sai lầm thì liền mang đầu về cho trẫm! – giọng nói của Hiên Viên Triệt lạnh như hầm băng.

Vì sự giúp sức từ Hoa Thanh Nhã, Lan Lăng vương một lần nữa giao lại binh quyền cho Tô Vân Phong, đem mục tiêu nhắm sang Hiên Viên Khanh Trần. Còn hắn thì vội vã trở về Đại Nguyệt, lập tức khởi vấn tội danh làm loạn lên đầu Hiên Viên Khanh Trần, đem binh lực mạnh nhất của Đại Nguyệt nắm giữ trong tay mình, hợp tác với Tô Vân Phong thảo phạt Hiên Viên Khanh Trần. Điều kiện trao đổi chính là Đại Nguyệt phải cắt nhường vài tòa thành trì đông đúc và giàu có cho Lan Lăng.

Vài tòa thành đó đối với Hiên Viên Triệt không tính là cái gì; còn lão già Lan Lăng vương kia sớm đã bị Hoa Thanh Nhã mê hoặc nên hắn cứ thế thoải mái mượn viện binh.

Dù Tô Vân Phong thì không muốn, hắn cũng không thể công nhiên cãi lại quyết định của Lan Lăng vương. Có điều Tô Vân Phong vẫn thủ hạ lưu tình với Hiên Viên Khanh Trần, hai người trong lúc đó vẫn đều nằm trong thế giằng co chưa thể quyết phân thắng bại.

Nếu các ngươi đã không thể phân thắng bại cuối cùng thì trẫm đây cũng không có thời gian để đợi các ngươi nữa.

Một đội người tuần tra gắt gao bên ngoài doanh trướng, những ánh mắt trong đêm đen không ngừng xem xét chờ đợi thời cơ tốt nhất.

- Đi! – đầu lĩnh âm thầm hạ lệnh, mọi người nhanh chóng tản ra tạo thành chiếc võng bắt đầu di chuyển vào khu trung tâm.

Nhanh chóng tới được doanh trướng cần tìm, thân ảnh hắc y nhân lóe lên thăm dò bên ngoài tấm mành một lát. Khi thấy không có gì khác thường hắn mới lấy trong người ra một chiếc ống nhỏ dài, đặt bên miệng, nhẹ nhàng thổi vào trong quân trướng. Ước chừng thời gian, hắn mới bịt mặt, linh hoạt chui vào trong.

Phát hiện trên giường có người vẫn đưa lưng nằm ngủ say sưa, ánh mắt người tới chớp chớp ý cười lạnh lẽo rồi vươn tay muốn ôm lấy người nằm đó.

- Hửm! – tay hắn sờ soạng, trong giây lát liền phát hiện dị thường. Còn chưa kịp hoàn hồn thì bên tai đã vang lên tiếng động rất nhỏ, cổ đau nhói, thân thể lập tức xụi lơ xuống.

- Thật lớn mật, phòng của bổn vương phi mà ngươi cũng dám vào. – âm thanh mềm nhẹ dễ nghe như tiếng suối róc rách chảy trong đêm tối song lại lạnh lẽo kinh hồn. Người tới nhất thời biến sắc, không dám động đậy, trong đầu hỗn loạn “tại sao ngay cả mê hương cũng không có tác dụng?”

- Thủ đoạn đó của các ngươi đều là những thứ bổn vương phi từng chơi qua, không thấy xấu hổ còn dám sử dụng. Đúng là không biết lượng sức mình! – Cảnh Dạ Lan đá đá người té trên mặt đất, lạnh nhạt nói.

Giờ phút này, người bên ngoài doanh trướng mới lên tiếng:

- Vương phi, tất cả thích khách đều bị thuộc hạ bắt giữ.

- Tốt lắm, các ngươi nghe đây, phân phó xuống dưới phải phòng thủ nghiêm ngặt, rất nhanh sẽ có một hồi ác chiến. – nàng chậm rãi nói, tay day day thái dương. Tối nay nhất định lại một đêm không ngủ.

Không lâu sau, tiếng chém giết trong doanh trướng càng lúc càng lớn. Cảnh Dạ Lan lẳng lặng ngồi đó, thưởng thức cây mộc trâm trong tay. Tình hình giống như nàng dự đoán, có thể tránh được kiếp nạn này không còn phải xem vận khí.

- Vương phi. – người hầu một thân nhiễm huyết vọt vào. – Thỉnh vương phi mau rời đi! – vẻ mặt người hầu vô cùng cầu khẩn.

- Bây giờ còn chưa được, tình hình bên ngòai thế nào rồi?

- Mọi chuyện giống như những gì vương phi dự đoán, nơi nào cũng đều phòng thủ nhưng lần này bọn người kia đến quá nhanh. Các tướng sĩ chống đỡ không được bao lâu nên người hãy mau rời đi thôi!

Cảnh Dạ Lan đi đến bên người thủ hạ, cẩn thận đánh giá tình huống bên ngoài. Đôi mắt nàng căng thẳng, đoán chừng bây giờ còn có thể chống đỡ là vì số lượng người tạm thời hơn đối phương. Nhưng đối phương lại được huấn luyện bài bản, tuy bị vây ở thế hạ phong nhưng tiếp tục kéo dài thời gian thì nàng phỏng chừng kết quả không khả quan lắm.