- Công tử? – Ngô thống lĩnh chăm chú nghe Cảnh Dạ Lan nói, nhưng mới chỉ nghe được nửa câu, cũng không dám vội vã truy vấn.

- Giữa ta với Bắc An vương không có gì cả, xin Ngô đại ca yên tâm. A Cảnh nhất định sẽ không làm ra chuyện gì khiến vương gia khó xử. – Cảnh Dạ Lan nghiêm túc đáp.

Nghe xong những lời Cảnh Dạ Lan nói, Ngô thống lĩnh gật đầu, song sắc mặt vẫn rất trầm trọng. Hắn tần ngần một lát rồi lại nói tiếp với giọng điệu lo lắng:

- Công tử, vương gia có chuyện gì đều giấu ở trong lòng mà không nói cùng công tử, hôm nay mạt tướng cũng không vì lý do gì khác, chỉ là muốn có lời với công tử.. Bắc An vương hiện tại như nỏ mạnh mất đà, nếu công tử thật sự có gì đó với hắn thì mong công tử nhớ kỹ những gì mà công tử vừa nói. Đừng khiến vương gia phải khó xử.

- Nỏ mạnh hết đà? Khoan đã, Ngô đại ca, lời này có ý gì? – Cảnh Dạ Lan truy vấn.

- Công tử, mạt tướng cả gan nói với công tử điều này, nếu công tử có trách phạt thì mạt tướng cũng cam nguyện. – hắn nói lại điều khiến hắn lo lắng bấy lâu nay. – Hoàng thượng đã đồng ý liên thủ với Tây Sở tấn công Bắc An, phía Lan Lăng người nhận lệnh xuất chinh chính là vương gia. Tạm thời vương gia có thể giam lỏng Bắc An vương và Vô Ngân ở trong vương phủ, một khi cuộc đấu chấm dứt thì bọn họ vẫn khó có thể thoát đi! – dù sao cũng chỉ có một cái mạng, hắn phải có được một đáp án rõ ràng. – Vương gia rất coi trọng lời hứa, nhưng nều lần này thắng thì tốt, ngược lại nếu thua, hoàng thượng nhất định sẽ không chấp nhận với kết quả này. Lần trước vì chuyện của công tử mà vương gia đã khiến mặt rồng tức giận, công tử muốn trơ mắt nhìn vương gia vì vậy mà bị liên lụy sao?

- Ý huynh là, về công lẫn tư thì vương gia cũng không thể thua trong trận tỷ thí này? – trong lòng Cảnh Dạ Lan thầm cả kinh, nói chính xác là dù thắng hay thua thì Hiên Viên Khanh Trần cũng khó có thể toàn thân rời khỏi Lan Lăng.

Suy nghĩ miên man, đột nhiên nàng nhớ tới lời Vô Ngân, bất giác trong lòng an tâm chút. Nhưng một câu sau của Ngô thống lĩnh lại khiến nàng ngồi không yên.

- Vô Ngân tuy không có nói gì xác định song giọng điệu đều có ý uy hiếp vương gia rằng nếu dám ra tay với Bắc An vương thì y nhất định sẽ đại khai sát giới. Toàn bộ đoàn người đi theo Tây Sở vương Hách Liên Quyền nháy mắt đều chết trong tay y, e là công tử chưa biết. – hắn cũng được coi là người chinh chiến bao năm mà nhìn cảnh tượng kia cũng phải hít một ngụm lãnh khí. Một cái giết người vô hình, so với cảnh máu chảy đầy đất còn làm cho người ta kinh hãi hơn nhiều.

- Vô Ngân giết toàn bộ thủ hạ của Tây Sở vương? – Cảnh Dạ Lan phát hoảng, y đã nói vậy với Tô Vân Phong thì nhất định sẽ làm được. Y không phải là người thích uy hiếp suông, lời nói đều có ý khiêu khích bên trong.

Im lặng một lát, nàng mới hạ giọng nói:

- Vậy vương gia có ý gì không? – giờ phút này nàng rất muốn biết Tô Vân Phong đang nghĩ cái gì.

- Vương gia không nói gì cả, còn muốn mạt tướng phải tiếp đón bọn họ chu đáo.

Chắc là vì Tô Tĩnh Uyển. Hiên Viên Khanh Trần mang Tô Tĩnh Uyển khỏi tay nàng không biết đã làm gì với nàng ta? Nhưng nghĩ lại cũng dễ hiểu kết cục một khi rơi vào tay Hiên Viên Khanh Trần, hơn nữa hắn còn viết một phong hưu thư gửi đi. Lần này đúng là tự tìm phiền toái lớn về cho mình rồi!

Cảnh Dạ Lan nghĩ một hồi rồi gật gật đầu:

- Những chuyện hôm nay huynh nói ta đều ghi nhớ, mong Ngô đại ca cứ yên tâm. Ta sẽ dùng hết mọi khả năng để tránh chuyện đổ máu quá nhiều.

- Mạt tướng đa tạ Cảnh công tử! – Ngô thống lĩnh nhận được lời cam đoan của nàng thì như trút được gánh nặng, thở phào một tiếng. Với năng lực của Cảnh công tử thì hắn hoàn toàn có thể tin tưởng.

- Có điều.. Ngô đại ca, ta cũng có chuyện muốn nói rõ ràng! – thấy Ngô thống lĩnh chuẩn bị rời đi thì nàng liền lên tiếng gọi lại, con ngươi linh động quét về phía hắn, giọng nói tuy mềm nhẹ nhưng mang theo vài phần hàn ý. – Vì ta sẽ dốc sức vì vương gia nên cũng mong Ngô đại ca hiểu cho một số chuyện. Bắc An vương và Vô Ngân không thể tùy tiện động vào, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì ta chỉ e… – Tô Vân Phong đã cứu nàng, không sai nhưng người kia cũng đã bắt đầu khiến cho lòng nàng không yên.

Một Bắc An vương lãnh khốc, vô tình máu lạnh nhưng trước mặt nàng lại lộ ra một bộ mặt mà không một ai biết được.

“Sống, nàng là nữ nhân của ta, chết, ta cũng muốn đem linh hồn của nàng nhốt giữ lại bên người!”. Hắn luôn dùng cái giọng điệu cuồng ngạo như vậy tuyên bố với nàng. Và thực tế thì dù cách xa nhau ngàn dặm thì hắn và nàng vẫn tình cờ gặp lại nhau một lần nữa. Nàng cứ như bị nguyền rủa, cứ như hình với bóng bám dính vào thân thể hắn, cuộc đời hắn.

“Cảnh Lan, ta muốn sống bên nàng đời đời kiếp kiếp!”. Chiếc mặt hạ nàng vốn quen thuộc bị hạ xuống lộ ra một vẻ mặt thâm tình, sâu sắc; thỉnh thoảng còn cười ngây ngô như đứa nhỏ rồi lẩm bẩm gọi tên nàng. Cho dù nàng có trốn ở nơi nào thì hắn cũng tìm ra và theo sát, không thể nào thoát khỏi được.

Hiên Viên Khanh Trần, chuyện sau này không ai nói chính xác được, nhưng hiện tại ta không muốn ngươi xảy ra chuyện vì ta. Ta yêu ngươi, song không thể bình thản đối diện vói tình cảm mãnh liệt của ngươi và ta cũng không muốn có nhiều thêm khúc mắc, dây dưa với ngươi nữa.

- Công tử yên tâm, mạt tướng hiểu được ý của công tử!

- Vậy A Cảnh xin đa tạ Ngô đại ca trước!

Kết thúc cuộc nói chuyện, Cảnh Dạ Lan bước ra rừng trúc ngắm nhìn xa xa. Không lâu nữa, tại nơi này sẽ xảy ra biến cố rất lớn. Nàng nắm chặt chiếc khóa nhỏ đeo trên cổ, áp nó vào da thịt mình, trong lòng bất an vô cùng. Ngón tay khẽ vuốt ve chiếc khóa, đột nhiên nàng phát hiện có gì đó được treo thêm ở bề mặt khóa. Nàng nghi hoặc cởi chiếc khóa xuống, chăm chú nhìn thử…

Người kia…

Lòng Cảnh Dạ Lan kích động, hàng mày tú lệ khẽ nhíu lại, một cảm giác khó nói chầm chậm tràn ra trong lòng. Tiểu Khả, ta cũng không biết quyết định vừa rồi là đúng hay sai, nó cũng giống như tim của ta đã bắt đầu không thể khống chế mà hướng về phía hắn.

Trong lòng bàn tay là chiếc khóa nho nhỏ nằm, nổi trên bề mặt khóa là ba chữ được khắc rất khéo léo như rồng bay phượng múa — Hiên Viên Duệ!

Nàng vẫn nhịn không được tò mò muốn tới nơi này. Lúc Cảnh Dạ Lan sắp bước vào Bắc uyển, nàng đứng chựng một hồi, sửa sang lại quần áo, hít sâu một hơi, hơi mất tự nhiên vuốt khẽ gương mặt mình. Nàng vẫn chưa thể nào quen thuộc với gương mặt này của Hoa Mị Nô.

Buổi tối, trong phòng hắn vẫn sáng như ban ngày, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười khe khẽ của nữ tử. Cảnh Dạ Lan đánh bạo, bước lên gõ cửa!