- Ngày ước định giữa ta và Hiên Viên Khanh Trần tạm thời lùi lại!

Về phần nguyên nhân Tô Vân Phong không nói thêm gì; sau khi nói xong hắn liền rời đi. Cảnh Dạ Lan biết hắn tuy không dối gạt nàng nhưng một khi hắn đã không muốn nói thì sẽ không có ai có thể làm cho hắn nói.

Sau đó nàng phát hiện trong vương phủ đột nhiên tăng thêm nhiều người hầu, tuy vẫn duy trì tình trạng bình yên như trước nhưng Cảnh Dạ Lan vẫn cảm giác có chỗ nào kỳ quái.

Trong quân hình như cũng bận rộn hẳn lên, Tô Vân Phong cũng không còn nói gì với nàng nữa.

Người duy nhất rảnh rỗi chính là Hiên Viên Khanh Trần, mỗi ngày đều đúng hạn đi tìm nàng. Thường thì tới chọc nàng cười, hoặc là lẳng lặng ngồi đó, không nói nhiều mà chỉ chuyên chú nhìn nàng. Hắn đã không còn cái vẻ bạo ngược của ngày xưa, người cũng biến ôn hòa hơn. Điều này càng khiến cho Cảnh Dạ Lan nghi ngờ có gì đó mờ ám nhưng nhất thời không thể giải thích được.

- Cảnh Lan, ngày mai ta và nàng ra ngoài cưỡi ngựa được không? – ngón tay Hiên Viên Khanh Trần quấn lấy lọn tóc nàng, mùi hương nhè nhẹ vấn vương làm hắn nhịn không được đưa tóc lên mũi hít hà.

- Không được, ngươi nên trở về chăm sóc cho Thu Thủy đi! – nàng kéo lại lọn tóc đang nằm trong tay Hiên Viên Khanh Trần. Mấy ngày nay hắn trầm tĩnh lạ thường, dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

Hắn nheo mắt, tựa hồ chăm chú vào lời Cảnh Dạ Lan vừa nói rồi chợt mỉm cười:

- Thu Thủy đang chăm sóc cho Tô Tĩnh Uyển.

- Nàng ta làm sao?

- Độc phát, nàng ta vẫn chưa có tỉnh lại. Thu Thủy nói là muốn ở cùng coi sóc nàng ta. – hắn không để ý gì nói xong rồi cúi người hôn trộm lên hai má Cảnh Dạ Lan, sau đó trưng ra cái bộ dáng đắc ý vì đã thành công.

Cảnh Dạ Lan đỏ ửng mặt mày, gần đây hắn liên tiếp làm ra cái hành động này, lá gan càng lúc càng lớn, cứ như biến nơi này trở thành Bắc An vương.

- Vậy ngươi càng phải tới thăm Thu Thủy, tuy rằng bây giờ nàng ta không tỉnh nhưng mà… – nghe thấy tin Tô Tĩnh Uyển bị độc phát nhưng chưa có chết, Cảnh Dạ Lan thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Giữ được cái mạng của nàng ta thì coi như nàng trả được một món nợ với Tô Vân Phong. Về phần sau này như thế nào thì không nằm trong tầm kiểm soát của nàng, hại người thì đồng thời hại mình, ai cũng không thể cứu được nàng ta!

- Không sao, ta đút cho nàng ta ăn dược rồi, chỉ có Vô Ngân mới có giải dược, trong vòng nửa ngày nàng ta cũng không thể tỉnh lại được. Tô Vân Phong cũng tới thăm nhưng không phát hiện ra điều gì. – hắn nói lạnh băng giống như hắn chưa từng quen biết Tô Tĩnh Uyển.

Tuy rằng Cảnh Dạ Lan biết hắn làm vậy vì mình nhưng cũng không khỏi than thở, yêu thương một nam nhân liều lĩnh điên cuồng thế này cuối cùng cũng sẽ có kết cục không đâu vào đâu.

- Cám ơn ngươi đã tha cho nàng một con đường. – Cảnh Dạ Lan nhẹ giọng nói.

- Không cần cảm ơn ta! – người hắn đi tới gần nàng. – Đi thôi, chúng ta đi ngắm cảnh Lan Lăng, xem có đẹp như Bắc An của ta không nào! – trong mắt hắn thoáng hiện qua một tia giảo hoạt, mong chờ nàng đáp ứng.

Thời điểm đi ngắm cảnh chỉ có nàng và Hiên Viên Khanh Trần, bình thường tùy tùng bên người hắn không ít nhưng lúc này Cảnh Dạ Lan mới phát giác ra lần này hắn tới Lan Lăng hình như không có người hầu đi theo. Hơn nữa hắn còn mang theo Thu Thủy bên cạnh, thật sự như đang đi du lịch vậy.

- Ngươi từ Bắc An tới sao không mang theo người hầu?

- Mang tới làm gì? Để cho bọn họ phiền nhiễu tới ta và nàng hả, ta không cần! – hắn lại kéo tay Cảnh Dạ Lan. – Lại đây, chúng ta cùng nhau cưỡi Mặc Câu là được rồi, cô đơn một mình chán lắm!

- Ngươi mau buông tay ra, ai muốn ngồi cùng ngươi chứ. – Cảnh Dạ Lan muốn giãy ra nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy, không thể nào thoát ra được.

- Vậy lần trước không phải ta và nàng đã cùng nhau… – hắn cố ý nhắc lại, ánh mắt đảo qua nàng, quả nhiên mặt nàng đỏ lên như rút máu. Mỗi ngày nhàn nhã như thế này thật tốt, lúc nào cũng được nhìn nàng, đùa giỡn khiến cho mặt nàng đỏ hồng lên, thỉnh thoảng nàng biểu hiện bộ dáng lơ đãng thẹn thùng càng làm cho Hiên Viên Khanh Trần thực sự si mê,.

- Nếu ngươi dám nhắc lại thì ta liền trở về! – tuy nàng đang mặc một thân nam trang mỗi khi nàng giận dữ, hờn dỗi thì cái giọng điệu này đối với hắn lại càng dễ nghe.

- Không được, ta không buông tay!

Hắn mở tay nàng ra, ngón tay di di trong lòng bàn tay nàng viết cái gì đó.

Khuôn mặt đỏ ửng vừa mới hạ đi chút thì bây giờ lại chợt hồng cả lên, nàng cúi thấp đầu xuống. Yêu nghiệt, nhất định đối xử thế này với nàng ngay giữa ban ngày ban mặt hả? Trừng mắt nhìn hắn, nhưng hắn thì lại dùng đôi mắt mi hoặc chớp chớp, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu khiến cho Cảnh Dạ Lan bối rối quay đầu đi.

Bàn tay được buông ta đã thấm ướt mồ hôi song nàng vẫn cảm nhận được từng nét chữ mà hắn viết khi nãy. Đã hai lần sống làm người nhưng quả thực chưa một ai nói những lời này với nàng.

Xem một bộ quẫn bách của nàng, Hiên Viên Khanh Trần không khỏi cười ra tiếng. Hắn không ngờ những lời này đối với nàng lại có tác dụng như vậy, sớm biết thế này thì hắn đã dùng tới rồi.

Cơn gió ấm áp phất vào mặt, Hiên Viên Khanh Trần giục ngựa chạy bên cạnh Cảnh Dạ Lan. Đôi mắt nàng linh động phát ra ánh sáng, chính đôi mắt này đã bắt đầu hấp dẫn hắn, nghiêm túc, tự tin, kiệt ngạo bất tuân, không biết từ khi nào nó đã thâm nhập và chiếm giữ trái tim của hắn.

Trong đôi mắt màu vàng yêu dị chợt hiện lên một tia tiếc nuối, thời gian tốt thế này mà lại bị người khác tới phá ngang. Cách đó phía trước không xa có người đang chờ hắn, xem ra có muốn trốn cũng trốn không xong rồi.

Cảnh Dạ Lan cũng phát hiện có người cố tình xuất hiện trước mặt mình, nói đúng hơn là bọn chúng đã sớm tới chờ bọn họ rồi.

Ngoái đầu nhìn lại Hiên Viên Khanh Trần, nàng phát hiện hắn vẫn giữ một bộ dáng bình thản không hề ngạc nhiên, thậm chí còn cười nữa. Tên này biết sẽ gặp bọn người kia ở chỗ này hả?

- Cảnh công tử có mạnh khỏe không?!

- Ngươi là…? – Cảnh Dạ Lan đè thấp thanh âm sửa lại giọng. Cũng may hôm nay nàng dịch dung mới đi ra ngoài, nhưng nếu là Cảnh công tử thì dĩ nhiên là không có quen biết với người đang chắn trước đường này rồi. Cho dù trong lòng nàng hận muốn tiến lên một bước đá cho tên kia một cú nhưng cũng phải cố nhịn xuống.