Hắn cười lạnh, mỗi một giãy dụa của Tô Tĩnh Uyển đều nằm vào đáy mắt hắn, khí lực trong bàn tay càng ngày càng lớn:

- Tĩnh Uyển, ngươi còn nhớ rõ mình từng phát hạ lời thề lúc vào vương phủ không?

Hắn hạ giọng nói nhỏ, bàn tay kia khẽ vuốt ve hai má nàng.

- Nhớ rõ… – hai tay Tô Tĩnh Uyển túm lấy cổ tay hắn, hai má vì không đủ dưỡng khí nên dần phát tím. Lúc nàng gả vào Bắc an vương phủ thì từng phát thệ sẽ không phản bội Hiên Viên Khanh Trần, mỗi một chữ đều khắc vào tâm khảm nàng và nàng cũng đã làm như thế. – Ta … chưa bao giờ… quên điều đó… – nàng nói đứt quãng, giọt nước mắt rớt xuống mu bàn tay Hiên Viên Khanh Trần.

- Cô vương đã cảnh cáo ngươi, không cần đùa giỡn mấy trò tiểu xảo, nếu không cô vương sẽ không tha thứ cho ngươi. Cho dù ngươi đã cứu Thu Thủy nhưng cô vương cũng sẽ không lưu tình mà giết ngươi! – hai hàng mày tưởng chừng túm lại một chỗ, tay hắn vận sức nhấc bổng cả người Tô Tĩnh Uyển lên.

Mũi chân Tô Tĩnh Uyển giãy giãy không ngừng hy vọng chạm tới mặt đất. Trong miệng không thể nào phát ra được tiếng động gì, chỉ nghe thấy tiếng “ù ù” của không khí loãng dần bên tai.

Hắn nói là làm, hắn thật sự muốn giết nàng!

Hai tay nắm chặt lấy cổ tay áo hắn, ngón tay ra sức bấm chặt tới trắng xanh. Trước mắt nàng mọi thứ dần mơ hồ, bên tai ù ù hỗn loạn…

Hắn dám ra tay ở trong Vân vương phủ, chỉ vì Hoa Mị Nô mà hắn dám mạo hiểm chính mình. Tô Tĩnh Uyển há to miệng, dường như muốn nói cái gì đó nhưng Hiên Viên Khanh Trần không cho nàng một cơ hội.

- Tĩnh Uyển, lúc giết đứa nhỏ, ngươi có biết đau đớn của nàng lớn hơn nhiều lần so với ngươi? Lúc xuống tay với Tiểu Khả, ngươi có biết mùi vị bị cắn xé là như thế nào? Lúc ngươi hạ độc nàng khiến cho đứa nhỏ của cô vương mất đi, ngươi có biết lòng cô vương có bao nhiêu đau đớn?

Ý cười trong mắt Hiên Viên Khanh Trần càng thêm sắc, đồng tử sáng quắc biến thành âm trầm; giọng nói cũng dần lạnh, bình thản không chút gợn sóng. Tô Tĩnh Uyển biết, lúc Hiên Viên Khanh Trần nổi cơn thịnh nộ thì đáng sợ như quỷ Tu La đến từ địa ngục!

- A ~~~ A ~~~… – nàng lắc đầu không ngừng, trốn không thoát nổi. Hắn đã biết tất cả nhưng trong thời gian dài như vậy lại không có chút động tĩnh nào.

- Muốn biết nguyên nhân vì sao cô vương không nói ra mà muốn giữ ngươi lại không? – hắn thoáng dùng sức, Tô Tĩnh Uyển dường như có thể nghe thấy xương cổ mình phát ra tiếng vang trật trẹo. – Trong thiên hạ này không có bất luận kẻ nào có thể chiếm hết mọi lợi thế, ngươi thề sẽ không phản bội cô vương nhưng mỗi một việc ngươi làm đối với cô vương lại là những hành động phản bội không thể nào tha thứ. Cho ngươi chết rất dễ nhưng cô vương chưa bao giời làm chuyện gì mà lỗ vốn cả; khiến cho ngươi sống không bằng chết mới chính là điều mà cô vương muốn thấy nhất!

Hắn nói lạnh nhạt mà thoải mái giống như đang nói tới sống chết một người nào đó chứ không phải nữ nhân đang trong tay mình.

Thì ra là như vậy, hắn đã bắt đầu tính kế vì Hoa Mị Nô, hắn muốn nàng vạn kiếp bất phục!

Đôi mắt của Tô Tĩnh Uyển cố sức nhìn hắn, trong đó là phẫn nộ và đau đớn nhưng không thể làm cho nam nhân này có chút cảm giác.

- Ngươi biết cô vương muốn có được thiên hạ, ngươi đủ thông minh để giúp cô vương nhưng ngươi lại không biết cô vương muốn thiên hạ để làm cái gì? – nói tới đây, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa. – Thiên hạ nếu không có nàng thì cô vương còn muốn làm cái gì. Nàng thích thì cô vương thích, nàng không cần thì cô vương cũng sẽ không cần…

Tim Tô Tĩnh Uyển như bị người ta cán nát, từng chút tan rã..

Hắn lấy thiên hạ chỉ vì Hoa Mị Nô, nàng ấy muốn, hắn lấy; nàng ấy không cần thì hắn cũng không động! Còn nàng là cái gì? Chỉ là một quân cờ mà hắn dùng để lấy thiên hạ thôi sao?

Nàng không cam lòng, nàng trả giá tất cả, vì sao hắn lại phủ nhận? Còn nữ nhân kia không ngừng trốn khỏi hắn lại khiến cho hắn tốn công sức truy đuổi; cho dù biết nàng ấy đã chết mà hắn vẫn thương nhớ trong lòng, một chút vị trí cũng không cho nàng! Không cam lòng! Không cam lòng!

Nhìn oán hận trong mắt nàng, Hiên Viên Khanh Trần không thèm để ý. Hận đi, cô vương sớm đã bị quá nhiều người hận rồi, sự lãnh huyết vô tình này đã khiến cho bao người bị thương nhưng.. chỉ cần nàng không hận ta là được rồi!

- Ca ca ~~~ – đột nhiên tiếng gọi truyền tới khiến Hiên Viên Khanh Trần biến sắc, tay nhất thời buông lỏng. Tô Tĩnh Uyển cứ như một con rối, đột ngột bị cắt đứt dây kéo, rơi bịch xuống đất.

- Khụ ~~ khụ ~~ khụ ~~ – nàng không ngừng thở hổn hển, cố gắng hít lấy không khí.

- Thu Thủy, sao muội lại tới đây, mau quay về! – Hiên Viên Khanh Trần nghiêng người che Tô Tĩnh Uyển đi.

- Ca ca, Ca ca, Tĩnh Uyển tỷ tỷ làm sao vậy? Hai người cãi nhau hả? – nàng sợ hãi Hiên Viên Khanh Trần như thế này, chưa bao giờ ca ca lớn tiếng với nàng; bộ dáng lúc này cả Hiên Viên Khanh Trần đúng là làm cho nàng khiếp đảm không dám bước lên nữa.

Thấy biểu tình của nàng dường như đã bị dọa, Hiên Viên Khanh Trần liền tươi cười, hạ thấp giọng:

- Không có chuyện gì, Thu Thủy, muội mau đi ngủ, nếu không bị bệnh sẽ phải uống thuốc! – hắn không muốn Thu Thủy thấy điều gì không vui vẻ hoặc là cảnh máu me. Nàng đơn thuần như tờ giấy trắng và Hiên Viên Khanh Trần thầm muốn nàng sẽ mãi mãi như thế này.

- Vậy ca ca.. ca ca đi cùng muội đi. Vừa rồi muội gặp một cơn ác mộng rất đáng sợ.. muội.. muội không dám ngủ! – nàng cúi đầu, co người lại nhìn mũi chân mình.

- Sao ngay cả giày mà muội cũng chỉ mang một chiếc vậy chứ? – Hiên Viên Khanh Trần mặt nhăn mày nhíu, xoay người nhìn Tô Tĩnh Uyển liếc mắt một cái. – Ngoan ngoãn không cần chọc cô vương, bằng không dù có là ca ca ngươi cũng không thể bảo trụ cái mạng của ngươi một lần nữa đâu!

Phất tay áo rời đi, hắn mang Thu Thủy trở về Bắc uyển, chỉ lưu lại cho Tô Tĩnh Uyển một bóng lưng tuyệt tình.

Thoát khỏi cửa chết, bỗng được sống lại khiến thần trí Tô Tĩnh Uyển chưa thanh tỉnh mấy.

- Tĩnh Uyển, muội là quận chúa của Lan Lăng làm chính phi của Hiên Viên Khanh Trần còn có thể, sao muội lại đồng ý làm sườn phi của hắn chứ?!

- Ca ca, muội thích hắn cho nên dù làm chính phi hay là sườn phi thì muội cũng đồng ý. Chỉ cần được ở bên cạnh hắn thì muội đã thỏa mãn rồi!

- Nhưng mà hắn…

- Muội sẽ không giống họ đâu, bời vì muội so với bất kỳ người nào đều thích hắn nhất. Huynh hãy xem đi, nhất định sẽ có một ngày hắn chỉ nhìn một mình muội!

Tại khuê phòng, Tô Tĩnh Uyển đã từng tin tưởng trăm ngàn lần mà hứa hẹn với Tô Vân Phong, nàng đã cố gắng thực hiện nhưng nhận được cái gì chứ?

Khanh Trần, ngươi không thương ta, ngươi đã giẫm nát trái tim ta, vết thương của ta.. ngươi có thấy không…

Tiếng khóc nức nở bị bàn tay che lại không khống chế nổi mà truyền ra.. Nàng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa!