Độc tố nhanh chóng chạy khắp người, Tô Tĩnh Uyển vô lực ngồi phịch
xuống đất, trong đáy mắt là hình ảnh phản chiếu đôi mắt băng sương của
nàng.
- Hừ! – trên gương mặt tái nhợt của nàng ta hiện lên từng đường màu
đen ẩn ẩn nhưng vẫn nổi ý cười mỵ hoặc như thường. – Đừng giả thần giả
quỷ nữa, rốt cuộc ngươi là ai? – cho dù trong lòng đang lo lắng không tự chủ dần dần khuếch tán ra nhưng nàng ta vẫn mạnh mẽ chấn an tinh thần.
- Quan trọng không? – Cảnh Dạ Lan thong thả nói, đôi mắt nheo lại
phụt ra hàn quang, xem ra độc tố đã bắt đầu phát rồi. Cảnh Dạ Lan cười
khẽ, ngồi xuống trước mặt Tô Tĩnh Uyển. – Quận chúa, mùi vị dễ chịu
không?
Một lát nữa thì nàng ta chắc chán sẽ đau đớn hơn nhiều, còn nàng thì chỉ cần đứng nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.
Trên đôi môi dần rút đi huyết sắc, tràn ra một đường máu đen từ khóe
miệng rồi chạy uốn lượn xuống, hàm răng hơi mở ra, máu đen lập tức ào ra qua những khe răng.
- Ca ca đúng là không công dưỡng ra một con sói, bất luận ngươi có
phải là người mà bản quận chúa ta nghĩ tới hay không nhưng ngươi đã
thiếu nợ ca ca ta; nếu ta xảy ra chuyện gì thì ca ca nhất định sẽ rất
đau lòng. Ta chính là muội muội duy nhất từ nhỏ cùng ca ca sống nương
tựa lẫn nhau, ngươi thật sự nhẫn tâm thương tổn huynh ấy?
Tô Tĩnh Uyển không dám chắc những lời này có tác dụng gì với người
trước mặt không nhưng nàng ta vẫn muốn thử một lần. Trong thư phòng,
nàng ta thấy ca ca rất thích nàng mà nàng cũng đối đãi với ca ca có vẻ
áy náy. Nàng ta muốn cược thử xem một tia áy náy này liệu có cứu được
bản thân mình không.
Hừm, trước mắt Cảnh Dạ Lan hiện ra khuôn mặt ôn hòa của Tô Vân Phong, còn có cảnh ở trong sơn cốc hắn đã thỉnh cầu nàng: Mong hãy tha thứ cho Tĩnh Uyển một lần…
Cho dù là vì nàng ta mà trả giá bao nhiêu thứ thì Tô Vân Phong vẫn
chỉ im lặng, hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là mong nàng sau này
có thể buông tha cho Tô Tĩnh Uyển một lần. Muội muội duy nhất sống nương tựa nhau từ bé này có lẽ đã hưởng phúc được từ hắn; dù gì hắn cũng là
một vương gia cao quý vậy mà nhất nhất buông tha tất thảy đi mở miệng
cầu nàng.
- Ta sẽ không giết ngươi nhưng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, đây
chính là nguyên tắc làm người nhất quá của ta. Xem như là ta trả lại một món ân tình cho Tô Vân Phong! – nàng từ từ đứng lên, ngữ điệu lạnh lùng đã có độ ấm hơn so với lúc nãy.
Tô Vân Phong, điều mà ta đồng ý với ngươi thì hôm nay đã thực hiện
nhưng ta cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người từng làm tổn thương ta được tự do tự tại và ta cũng sẽ làm như vậy với Tô Tĩnh Uyển. Nàng lấy
châm ra, dưới ánh trăng, mũi châm phát ra thứ ánh sáng loáng lạnh lẽo.
Trong đáy mắt nổi lên ý cười lạnh lùng kéo dài tới tận đuôi mắt, sống không bằng chết so với việc đau đớn mà chết được thực sự làm cho người
ta dễ nổi điên, cũng giống như nàng lúc này vậy.
- Không bằng ngươi giết chết ta đi! – Tô Tĩnh Uyển đột nhiên hét lên, nàng ta đại khái đã biết nàng muốn làm cái gì?.
Châm tạm thời chặn huyệt nói của nàng ta, ngăn cản độc tố phát tác;
tuy rằng có thể kéo dài mệnh sống nhưng cũng vì thế mà có thương tổn tới cơ thể. Nói vậy cũng đủ để hiểu một điều là về sau e nàng ta sẽ phải
sống trong tàn độc.
Đúng, không cần giết nàng ta mà làm cho nàng ta sống còn khó chịu hơn bất cứ điều gì. Từ nhỏ nàng ta đã được học pha chế và sử dụng độc dược
nên hoàn toàn biết được thân thể con người ta khi rơi vào tình trạng này sẽ thế nào. Cho tới bây giờ đều là nàng ta sử dụng độc khống chế người
khác, không ngờ cuối cùng lại bị chính người mình dụng độc quay lại
chuốc độc. Đã thế này thì nàng ta nguyện không cần sống nữa!
Muốn nàng ta mở miệng đi cầu xin Vô Ngân hả? Hừ, làm không được…
- Quận chúa biết ta muốn làm cái gì là được rồi!
- Ngươi thật nham hiểm, rõ ràng là muốn hại bản quận chúa! – mắt nhìn thấy nàng đi từng bước tới gần, Tô Tĩnh Uyển chỉ có thể cố chống đỡ
thân thể lùi về sau một chút.
- Ta ngoan độc, nham hiểm nhưng so sao được với quận chúa? Ngươi cũng hiểu rất rõ mà! – đầu ngón tay nàng kẹp một cây chậm, hơi hướng xuống,
ánh mắt chăm chú quanh người Tô Tĩnh Uyển. – Yên tâm, một châm của ta sẽ giải quyết được những đau đớn mà quận chúa đang phải chịu đựng.
Nụ cười thản nhiên tươi như hoa làm cho ngũ quan bình thản của nàng
thực sinh động, trong mắt là băng sương không thể hòa tan mang theo một
hơi lạnh thấu xương. Cảm giác rất kỳ quái, Tô Tĩnh Uyển lại nhìn nàng
một lần nữa.. ánh mắt kia.. ánh mắt kia.. Đúng, không sai, nàng ta nhớ
lần đầu tiên thấy nữ nhân kia cũng giống hệt thế này.
Nhìn nàng cười nhưng chớp mắt đã đá gãy chân của thị nữ, mau, chuẩn,
hiểm, không có lấy một tia do dự.. chỉ một cú đá mà khiến xương gãy gần
hết…
- Ngươi… ngươi là Hoa Mị Nô! – Tô Tĩnh Uyển bất giác lùi về sau vài
bước, trong đồng tử hiện lên nghi hoặc cùng hoảng sợ. Đầu lắc lắc như
không thể xác định..
- Cuối cùng vẫn bị quận chúa nhìn ra, thật là..! – nàng than nhẹ một
tiếng, đưa tay lột chiếc mặt nạ xuống. – Nhưng mà bây giờ ta là A Cảnh.
- Ngươi không chết?! – Tô Tĩnh Uyển ngây người một lúc, ngữ điệu có
chút hối ý. Nàng ta đã đâm xuống một đao nhưng không ngờ lại tạo nên một thứ tai họa bên người.
- Quận chúa có hối hận cũng không kịp nữa rồi, giết không được đối
thủ thì sẽ chờ bị đối thủ giết. Quận chúa chắc hiểu được điều này!
Tô Tĩnh Uyển đồng ý gật đầu:
- Ta quả thực đã sơ ý, lúc đó không tới kiểm chứng; không ngờ là
ngươi còn sống. Mệnh ngươi đúng là lớn, khiến cho ca ca ta cứu ngươi,
xem ra đã tốn không ít thời gian và công sức.!
- Nếu không có Vân vương gia ra tay giúp đỡ thì ta đã không còn sống
được tới bây giờ. Độc của ngươi dùng thực lợi hại, ngay cả vương gia
cũng phải sợ hãi kêu than. Lúc ở Bắc An vậy mà ta không có phát hiện ra, ta có thể sống tới ngày này đúng là không dễ dàng gì!
- Cho nên ngươi mới chờ tới hôm nay có cơ hội báo thù, đòi lại một
đao ngày đó! – Tô Tĩnh Uyển giương mắt lạnh nhìn lại. – Ngươi chi bằng
giết chết ta đi, ta nguyện chết chứ không cần kéo dài cuộc sống không
bằng chết như ngươi! – biết được đáp án, lòng Tô Tĩnh Uyển dần lạnh
xuống.
Cảnh Dạ Lan nhìn sắc mặt xám như tro tàn của nàng ta, Tô Tĩnh Uyển
luôn luôn cao ngạo làm sao có thể chấp nhận để bản thân thua thảm dù đã
rơi vào tay đối thủ. Nhưng nàng đã từng đồng ý với Tô Vân Phong, chuyện
này không thể nuốt lời được.
- Không thể, ngươi không có lựa chọn, hiện tại chỉ có ta mới có tư cách quyết định mọi việc mà thôi!
- Ai cũng không thể động tới nàng ta dù
chỉ một chút! – đúng lúc này một giọng nói lãnh liệt vang lên khiến cho
Tô Tĩnh Uyển ngay cả muốn chết tâm cũng không có; nàng ta tình nguyện
lập tức độc phát chết đi thì tốt!