“Không cần.”

Cảnh Dạ Lan dắt dây ngựa của Tô Vân Phong, xoay người lên ngựa, không quan tâm đến hắn, một mình đi lướt qua người hắn. Hiên Viên Khanh Trần cũng không để ý, chỉ không nhanh không chậm đi theo bên người nàng, nhưng lại một khắc cũng không cho Tô Vân Phong có cơ hội tới gần Cảnh Dạ Lan.

Trở lại địa điểm xuất phát, Cảnh Dạ Lan theo Tô Vân Phong đứng chung một chỗ, mà Thu Thủy sáng sớm chờ đợi hắn trở về thấy Hiên Viên Khanh Trần liền không ngừng bổ nhào vào trong lòng hắn.

“Ca ca, vì sao giờ ngươi mới trở về, ta đã lo lắng cho ngươi cả nửa ngày.” Nàng ngẩng mặt, trong con ngươi không rảnh đảo qua vừa rồi, hàm chứa ý cười.

“Cho ngươi lo lắng, vừa rồi ca ca nói chuyện phiếm cùng với Cảnh công tử, đều không có nghe Vân Vương gia tìm chúng ta.” Hắn vuốt vuốt mái tóc dài của Thu Thủy, đôi mắt lại nhìn chằng chằm Tô Vân Phong cùng Cảnh Dạ Lan cách đó không xa. Thanh âm không lớn, nhưng lại đủ có thể làm cho bọn họ nghe hắn nói cái gì đó.

Ta nói rồi, ta sẽ không buông tay nàng! Hiên Viên Khanh Trần nhìn Tô Vân Phong xử sự trên mặt không có một tia sợ hãi không có cả một tia xúc động, mà vẻ mặt của Cảnh Dạ Lan có chút không được tự nhiên, ngược lại nàng tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

Một tia cười yếu ớt gợi lên ở khóe môi, nếu là nói đến thủ đoạn vô lại, Cảnh Dạ Lan nàng sợ là vẫn không đạt đến đủ trình độ, Hiên Viên Khanh Trần ta muốn người là chuyện chưa bao giờ thất thủ. Trong lòng hắn yên lặng thì thầm, nâng tay sở sờ ngân khóa trên cổ, nếu có chút suy nghĩ vẫn duy trì tươi cười.

Trong thư phòng, Tô Vân Phong từ sau trận săn bắn trở về vẫn đều ngẩn ngơ ở nơi nào, Hiên Viên Khanh Trần nói như thế y đều nghe rõ ràng, nhưng lại không nghĩ biết được quá mức thấu triệt.

“Vương gia.” Cảnh Dạ Lan gõ cửa thư phòng, chần chừ đứng ở trước cửa.

“A Cảnh, đến đây vì sao lại không tiến vào?” Y ôn hòa cười, giữ vẻ mặt quen thuộc.

“Vừa rồi ở bữa tiệc tối, không tiện nói chuyện, mong Vương gia lượng thứ cho ta hôm nay đột nhiên mất tích, có nguyên nhân bất đắc dĩ.” Cảnh Dạ Lan suy nghĩ nửa ngày vẫn là chủ động đi tìm Tô Vân Phong, cùng với không biết nông sâu mà suy đoán, không bằng nói rõ ràng ngay từ đầu

Tô Vân Phong lắc đầu, “Lúc nàng đáp ứng ở lại Vương phủ ta đã nói qua, nàng làm chuyện gì cũng không cần báo cáo với ta, này cũng là đặc quyền ta cho nàng.”

“Vương gia, kỳ thật ta đến là…”

“Ta hy vọng nàng sẽ lưu lại.” Tô Vân Phong đột nhiên cắt ngang lời nói Cảnh Dạ Lan, y biết mục đích nàng đến chỗ y là gì, cho dù hắn không có xuất hiện, nàng cũng sẽ không lưu lại bên người mình lâu dài, mà Hiên Viên Khanh Trần xuất hiện, chính là khiến cho nàng rời khỏi nơi này trước thời gian.

“Ngươi biết.” Nàng sâu kín nói, ngược lại có một cảm giác như thoát khỏi gánh nặng, Tô Vân Phong luôn có thể rất nhanh đoán được ý đồ của nàng, này cũng là một trong những nguyên nhân Cảnh Dạ Lan quyết định tạm thời lưu lại, trong mờ mịt biển người rất khó gặp được tri kỷ, nhưng tri kỷ thì chỉ có thể là tri kỷ, nhưng nếu tiến thêm một bước nữa liền cũng thay đổi bổn ý lúc trước.

“Là hắn khiến cho nàng quyết định như vậy?” Ngữ khí Tô Vân Phong có chút ảm đạm, không nên để cho Hiên Viên Khanh Trần cùng nàng một mình ở chung, bọn dù nguyên bản chính là vợ chồng, mà hiện tại…Một chút chua xót ý cười trào ra ở khoé môi, y sớm phải nghĩ đến…

Lúc nàng là Hoa Mị Nô, là phi của hắn, là thê của hắn, ta không thể vi phạm; lúc nàng là A Cảnh, là bằng hữu của ta, phụ tá của ta, tri kỷ của ta, cũng không thể là người ta có thể âu yếm. Ta so với hắn chỉ là chậm một bước, nhưng lại cách xa nhau khoảng cách lớn như vậy. A Cảnh, ta không cam lòng, không cam lòng…

“Không, xem như là vốn ta dự định chính là dưỡng thương thật tốt sau liền cùng Vương gia chào từ biệt, mong ngài lượng thứ.” Nàng nhìn Tô Vân Phong xoay người lại yên lặng không nói gì, trong lúc nhất thời cũng không biết nói đến cái gì, ngược lại sững sờ ở nơi đó.

Lát sau, Tô Vân Phong mới chậm rãi xoay người lại khuôn mặt ôn hoà vẫn là vân đạm phong khinh tươi cười, lời nói mở miệng lại khiến cho Cảnh Dạ Lan có chút giật mình.

“Nếu ta nói ta thích nàng, không chỉ có là cho nàng làm phụ tá của ta, mà là làm Vân vương phủ nữ chủ nhân, A Cảnh nàng có thể xem xét không?” Trong đôi mắt ôn hoà nổi lên nhu tình, khoá trên khuôn mặt có chút bất an của nàng. Dưới ánh nến sáng ngời, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp bay lên một tia ửng hồng.

Y biết, nàng vẫn đều hiểu được. Tô Vân Phong luôn có thói quen mừng không lộ vẻ, mà nàng cũng là người thâm trầm bên trong, mấy tháng ở chung, từ lúc nàng bắt đầu thức tỉnh, đáy lòng y mạnh mẽ xuất hiện cảm giác sung sướng không ngôn từ nào có thể diễn tả được, hiểu được thật sâu, nữ tử này đã sớm chiếm cứ trái tim y, cũng đồng thời xuất hiện ý tưởng thủ hộ nàng cả đời.

Nàng rủ đôi mắt sáng xuống, ánh mắt phức tạp, thật lâu sau mới ngẩng đầu chậm rãi nói: “Ta sẽ nhớ kỹ ân cứu mạng của Vương gia, nhưng tính tình của ta không quen ở trong vương phủ làm vương phi, ta cũng có suy nghĩ của ta.”

“Ta hiểu, nếu nàng thật sự thích làm Vương phi, Hiên Viên Khanh Trần nơi đó cũng sẽ không bỏ lại mà đi mới đúng!” Trong lòng y tràn đầy mất mát, biết rõ đáp án là gì, nhưng y vẫn muốn nghe, cầu có lẽ không phải là nàng cho y một cơ hội, nên sẽ không tồn tại khả năng.

“Không liên quan gì đến hắn.” Cảnh Dạ Lan gạt bỏ ý kiến của Tô Vân Phong.

Trong lòng hắn vửa động, “Ý nàng là sẽ không theo hắn trở về?”

“Ta không có suy xét qua.” Giọng nói của nàng lạnh nhạt, trong lòng có chút hỗn độn, hắn yêu cuồng nhiệt đến mức mãnh liệt, mãnh liệt mênh mông mang theo hủy diệt, nàng không phủ nhận sự tình hôm nay, cũng đồng thời làm cho nàng hiểu được tình cảm của mình đối với Hiên Viên Khanh Trần, đã sắp vượt qua giới hạn của chính mình.

“Hắn không phải là đã biết sao?” Tô Vân Phong có chút gian nan cùng bất đắc dĩ.

“Đúng, hắn phát hiện rất sớm khả năng ta không chết, cũng là một đường tìm ta mà đến.” Cảnh Dạ Lan không có chút dấu diếm, “Hôm nay ta là cùng hắn một chỗ, nhưng lại khiến cho ngươi lo lắng nửa ngày, thực xin lỗi!”

Nàng không nghĩ thương tổn người văn nhã ôn hòa như y, nhưng nếu không phải như vậy, đến cuối cùng trước sau chính mình sẽ thua Tô Vân Phong, nàng không nghĩ cho y cái gì bởi vì chính mình đã bị thương tổn.

“Đối với ta, không cần nói xin lỗi!” Y đột nhiên đi đến bên người Cảnh Dạ Lan, trên khuôn mặt ôn hòa lần đầu tiên xuất hiện lo âu cùng một tia ghen tị, “A Cảnh, đây là ta nguyện ý vì nàng mà trả giá, không đòi hỏi hồi báo, nhưng là ta muốn cho nàng biết tâm ý của ta.”