Ánh mắt Cảnh Dạ Lan né tránh ánh mắt nóng cháy của hắn, bị hắn bức lui từng bước một đến góc quân trướng sáng sủa.

“Nói chuyện, là vì cái gì?” Hiên Viên Khanh Trần đem nàng vòng trong ngực, thấp giọng hỏi. Hắn thích nhìn nàng ban đầu lạnh như băng biến thành bộ dáng bối rối như hiện tại, đó là bởi vì Hiên Viên Khanh Trần hắn !

“Vương gia, người đừng náo loạn, ta tới đây là muốn cùng ngươi nói chuyện đứng đắn.” Nàng tránh đi Hiên Viên Khanh Trần môi cong đối nàng ‘đánh lén’, vội vàng nói.

“Không nghe, nàng quên đêm đó nàng nói với ta cái gì rồi sao ?” Nói xong vừa muốn hôn lên.

Cảnh Dạ Lan tức giận dặm chân một cái, “Tốt lắm Khanh Trần, Khanh Trần ngươi đừng náo loạn, ta thật sự có chuyện đứng đắn muốn cùng ngươi nói!”

Nghe nàng sửa lại xưng hô, Hiên Viên Khanh Trần mới nhịn xuống, chậm rãi nói : “Nói xem, là chuyện đứng đắn gì có thể làm cho ngươi tự mình chạy tới đây.”

“Ta nghĩ ngươi nên triệt binh!”

“Không được! ” Vẻ mặt hắn biến đổi, quả quyết từ chối. “Ta nhất định sẽ lấy mạng Hách Liên Quyền.”

“Địa hình nơi này không thích hợp để cố thủ, hơn nữa Hách Liên Quyền dám khiêu khích ngươi sau khi ngươi đại phá quân của hắn chắc chắn là có âm mưu gì đó khác. Dù sao thì thành cũ của Tây Sở ban đầu chính là ở đây, ngươi là… ”

Hắn ngắt lời nàng, gầm nhẹ, “Là Tử Đại nói cho nàng biết!” Hổn hển hất ra Cảnh Dạ Lan đang tiến lên cầm tay hắn, “Thật sự là lớn mật, cư nhiên nàng vì vậy mà chạy đến đây tìm ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta!”

“Không liên quan gì đến Tử Đại cả, ta xem bản đồ của nàng ấy, ta nghĩ ngươi đã biết chuyện này từ lâu, nhưng vẫn muốn đánh, biết rõ không thể làm được thì làm làm chi? Chẳng phải ngươi cũng rất lớn mật sao?”

“Ta đã nói rồi, nữ nhân không được nhúng tay vào chiến sự!”

“Tử Đại kia không phải là vì ngươi mà thăm dò sơ đồ phát thảo địa hình hay sao? Vậy thì tại sao ta không thể khuyên ngươi?” Cảnh Dạ Lan kéo ống tay áo hắn, “Không cần bởi vì mục đích nhất thời mà khiến mình lâm vào khốn cảnh.”

“Mục đích nhất thời?” Hắn cười đúa cợt, “Nàng thì biết cái gì.” Hắn chỉ cần nghĩ đến tên nổ thiếu chút nữa sẽ làm nàng bị thương, trong lòng hắn khó có thể bình tĩnh.

“Ta biết, ta đã biết hết tất cả, bởi vì Hách Liên Quyền cùng ta đánh đố, mà ta thiếu chút nữa bị tên nổ gây thương tích, cho nên ngươi mới cố chấp như vậy có phải không?” Cảnh Dạ Lan cơ hồ như muốn rống lên, thân mình không khỏi run nhè nhẹ

Biểu tình trên mặt Hiên Viên Khanh Trần như bị đình trệ, “Nàng…nàng…”

“Ngươi cái gì cũng không nói, liền cho rằng người khác cũng không biết cái gì, ngươi cho rằng hết thảy những điều ngươi làm cho ta, đều là những điều ta mong muốn sao?!” Nàng bởi vì kích động mà thở hổn hển. “Hiên Viên Khanh Trần, ta nói cho ngươi biết, ta không thích ngươi làm những điều đó, ngươi không cần phải dùng những phương thức như vậy để đối tốt với ta, ta và ngươi đã nói qua rất rõ ràng, chúng ta không có khả năng, không có khả năng!” Trong doanh trướng im lặng chết người.

Thân mình Hiên Viên Khanh Trần hơi lay động, biểu tình trên mặt vừa rồi bởi vì nhìn thấy nàng đến mà sung sướng bây giờ đã chuyển sang lạnh lùng.

“Vậy nàng làm cái gì? Nàng đến tìm ta làm cái gì? Nàng không thích ta làm tất cả những việc ấy cho nàng, cần gì phải đến quản ta phải làm như thế nào?” Tâm của hắn bởi vì tức giận, vì thất vọng, thương tâm mà không khống chế được.

Hắn nghĩ rằng nàng vì lo lắng cho hắn mà muốn ngăn cản hắn, nhưng cuối cùng nàng lại muốn nói cho Hiên Viên Khanh Trần hắn, nàng Hoa Mị Nô chưa bao giờ thích những điều hắn làm. Nhất định phải nói như vậy sao? Nhất định phải làm cho hắn một lần nữa dấy lên một tia hy vọng để rồi tất cả đều bị dập tắt hay sao?

Sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nước mắt ở trong hốc mắt chuyển động, môi nhu động vài cái, nhưng không nói một lời nào, ngược lại trở thành cắn gắt gao, ương ngạnh đem nước mắt bức trở về. Nàng không được khóc, không được khóc trước mặt hắn. Tiện đà thân thể của nàng ngã xuống đất, run nhè nhẹ, từng bước trở nên co quắp.

“Độc tố trong người nàng lại phát tác nữa, thuốc ở chỗ nào?!” Hiên Viên Khanh Trần xông lên ôm lấy nàng, tâm của hắn không thể chịu được mỗi khi nhìn nàng đau đớn thời điểm độc tố phát tác, mỗi lần độc phát chứng tỏ độc tố trong người nàng từng bước xâm nhập vào cơ thể nàng.

“Ta, ta không có mang theo.” Môi của Cảnh Dạ Lan đã bị cắn đến mức chảy máu, những giọt máu tanh ngọt từ trong miệng tràn ra.

“Hoa Mị Nô, là nàng cố ý sao? Biết rõ độc tố trong người mình có thể phát tác bất cứ lúc nào, lại không chịu mang theo thuốc, nàng muốn hành hạ chính mình hay muốn hành hạ ta?” Hắn đau lòng ôm chặt Cảnh Dạ Lan! Không ngừng nhắc nhở chính mình, là vì hắn cho nên nàng mới trở thành như vậy, cho nên muốn thừa nhận cùng nhau!”

“Ngươi hoặc là triệt binh mang ta trở về doanh trại uống thuốc, hoặc là ngươi nhìn rõ ràng ta đau chết chỗ này, dù sao thời điểm độc phát ta quả thật như là đã chết một lần. Tốt hơn hết là bây giờ nhân tiện chết luôn, đỡ phải chứng kiến cảnh ta bị hành hạ, ngươi nhìn hoài rồi cũng chán ghét thôi!” Thanh âm của nàng nghẹn ngào, nước mắt cơ hồ như là bị khống chế không được hạ xuống.

“Ta không cho phép nàng chết, nàng phải nhớ cho thật kỹ!” Hiên Viên Khanh Trần ôm lấy nàng, hướng ra ngoài truyền lệnh hô, “Truyền lệnh, toàn quân rút hết về bản doanh!” Hắn biết tính tình của nàng, hắn không thể dễ dàng đánh cuộc một lần nữa.

Hắn đồng ý quay trở về, như vậy là tốt rồi!

Cảnh Dạ Lan áp vào lồng ngực ấm áp của hắn, dùng sức ôm lấy làm cơ thế ấm lên. Tiếng gió rít ở bên tai, nàng ngẩng mặt lên, nhìn vẻ mặt nôn nóng lo lắng của hắn, không khỏi đưa ngón tay phát run của mình chạm vào cái cằm cương nghị của hắn, những sợi râu đâm vào ngón tay của nàng có chút hơi ngứa ngứa.

“Đừng lộn xộn, ngươi không muốn sống nữa a!” Hắn chăm chú nhìn người trong lòng, trên khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi lại mang theo ý cười thản nhiên, ấm áp, say lòng người.

Là vì Hiên Viên Khanh Trần hắn mà nở nụ cười, như những cơn gió xuân ấm áp hay hẩy thổi qua đáy lòng mềm mại của hắn, “Nàng nhẫn nại một chút, sẽ đến rất nhanh.” Thanh âm hắn có chút nghẹn ngào

Thân thể nhanh một trận giống như một trận đau, làm cho Cảnh Dạ Lan cười gian nan, nhưng nàng vẫn cố gắng cười, dùng hết khí lực cuối cùng nhỏ giọng bên tai hắn, nói: “Khanh Trần, kỳ thật, kỳ thật ta không có đau đến như vậy đâu, ngươi cưỡi ngựa chậm lại một chút đi, cẩn thận một chút…” Khóe miệng hàm chứa ý cười thản nhiên, nàng tựa vào đầu vai Hiên Viên Khanh Trần, ngất đi.

Mị Nô! Tâm của hắn giống như bị ai nhéo, sau đó như bị xé rách, ôm chặt Cảnh Dạ Lan cả người lạnh như băng trong lòng, hắn dường như nổi điên thúc Mặc Câu phi nhanh!