Lúc độc phát bàn tay Cảnh Dạ Lan nắm chặt lấy tay Hiên Viên Khanh Trần, hiện giờ vô lực buông thỏng xuống. Giờ nàng không có lấy nửa điểm khí lực để có thể nắm bất kỳ thứ gì đó, nhưng vẫn gắng gượng mở miệng: - Buông! - Mị Nô! – Hiên Viên Khanh Trần nâng mắt nhìn khôn mặt xám trắng của nàng, đau lòng, lưu luyến buông nàng ra. Không còn sức để nói thêm với hắn lời nào, cả người Cảnh Dạ Lan xụi lơ. Sau khi giảm bớt được đau đớn tuy rằng kkhoong còn đau đớn như trước nhưng người nàng mềm nhũn như không xương. Nàng giãy dụa không được, rõ ràng cũng không thể tự mình làm gì, cuối cùng đành tựa vào lòng hắn nghỉ ngơi. Khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, bình thản mờ ảo như sương mù lúc sáng sớm mang theo bi thương nói không nên lời khiến cho hắn nhìn thấy mà trong lòng nhoi nhói không ra tư vị. Còn có thể nói gì đây? Hiên Viên Khanh Trần cũng không tìm được từ nào cho thích hợp, hắn không ngờ lại đau tới thế này, nỗi đau ấy dường như bắt đầu xé rách tim hắn. Vô Ngân đứng bên ngoài thu hết mọi chuyện vào đáy mắt. Đã lâu rồi y chưa thấy Khanh Trần quan tâm tới một người nào giống như khi nãy; nhưng sự quan tâm này của hắn không thể nào điều

khiển được. Đôi khi làm sai một chuyện nào đó lại không thể nào bù đắp được. - Đi làm cho vương phi chén nước gừng đường, càng nóng càng tốt! – Vô Ngân phân phó Tiểu Ngôn. Vô Ngân bưng chén nước gừng đi vào; Hiên Viên Khanh Trần vẫn ôm chặt lấy Cảnh Dạ Lan, hắn chẳng thèm quản chuyện sẽ bị Vô Ngân cười nói cái gì. - Cho nàng uống hết chén này, vừa rồi nàng cố ép bản thân nên thể lực đã tiêu hao không ít, thứ này có thể giúp nàng mau hồi phục lấy lại sức. – Vô Ngân bước lên. Cầm chén nước gừng, Hiên Viên Khanh Trần khẽ nhíu mày, là nước gừng. Hắn biết nàng sợ cay nên cẩn thận ôm lấy nàng rồi nhẹ giọng nói: - Mị Nô, uống cái này đi, đối với ngươi rất tốt. Nghe lời! – quả nhiên khi hắn đưa bát đặt bên môi Cảnh Dạ Lan thì nàng theo bản năng nhăn mày muốn né. Song nàng không thoát khỏi hắn được, đành để hắn tùy ý giúp nàng uống hết chén nước gừng. Uống xong, một cỗ nước ấm áp chảy khắp toàn thân, nhưng toàn thân vẫn lạnh như trước. Nàng rất hiểu, sau khi cơ thể bị đả thương đau đớn thì sẽ thấy rét lạnh toàn thân. Vài lần trước đều uống dược nên mới dịu đi được, còn lúc này chỉ mới chậm trễ một chút đã nhận lấy đau đớn khôn cùng. Một lần lại một lần đau đớn khiến cho nàng không nghĩ muốn tiếp tục nữa, thân thể thực sự rất lạnh. - Đừng để cho nàng nhiễm lạnh, mang nhiều chăn đến đây! – Vô Ngân phân phó. Không chịu buông nàng ra, lại không đành lòng khiến cho nàng lạnh nên Hiên Viên Khanh Trần đành ôm lấy Cảnh Dạ Lan đặt nàng nằm lên giường. Hắn cẩn thận gối đầu nàng lên chiếc gối mềm cao, sau đó lấy chăn mà Tiểu Ngôn mang đến đắp lên cho nàng. Nhưng dù có nhiều chăn như vậy mà vẫn không cho nàng chút ấm áp nào, cái rét lạnh giống như sinh ra từ trong máu thịt, giống như một tòa băng vạn năm không tan mọc lên trong người nàng, hơi lạnh thấu xương cứ thế tập kích vào nàng. - Nàng vẫn lạnh như vậy là sao? – Hiên Viên Khanh Trần vói tay vào trong chăn vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng, trong lòng trầm xuống. - Đem nàng tới ôn tuyền đi, để cho nàng ngâm người trong đó xem thế nào! – Vô Ngân đề nghị. Nàng thật sự rất quật cường, cho dù dược có giảm bớt đau đớn nhưng người thường chắc chắn vẫn chịu không nổi. Còn nàng thì trong cảnh không có dược giảm đau mà vẫn cắn răng chịu đựng hết thảy. Điều này khiến cho Vô Ngân có điểm bội phục nàng. Tuy là y không có mặn mà lắm với chuyện có cảm tình nhưng dù sao vẫn có. Nhìn bộ dàng nàng thế này lại khiến cho Vô Ngân thấy hứng thú muốn bắt đầu nghiên cứu chế tạo thuốc giải độc trên người Cảnh Dạ Lan. Hiên Viên Khanh Trần ôm Cảnh Dạ Lan tới ôn tuyền, bắt đầu lột bỏ mớ quần áo bị nàng xé rách nát. - Ngươi… – tuy Cảnh Dạ Lan không còn khí lực nhưng vẫn dùng ánh mắt sắc lạnh trừng Hiên Viên Khanh Trần. Trong Bắc An vương phủ có quá nhiều nơi khiến cho nàng không muốn nhớ lại, nhất là những nơi có liên quan tới tên hỗn đản này! - Ta sẽ không chạm vào ngươi, ngươi nên nhẫn nhịn một chút, ngoan ngoãn nghe lời. – hắn nhỏ giọng nói rồi ôm lấy thân thể xích lỏa của Cảnh Dạ Lan bước xuống ôn tuyền, da thịt nàng dính sát vào người hắn, cả hai người họ cùng ngâm mình xuống nước. - Ngươi không nghĩ ngươi ôm ta như vậy mà ta không cảm thấy khó chịu sao? – giọng nàng thực nhỏ nhưng lạnh như băng chất vấn Hiên Viên Khanh Trần. Nàng vì xụi lơ nằm trong ngực hắn, bằng không thì nàng đã sớm cho hắn một cú đá văng hắn ra ngoài rồi. Nhìn không thấy mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn dường như không còn giống với bình thường: - Mị Nô, nếu có thể thì ta muốn người đau khi nãy là ta! – nhất thời hắn khó có thể mở miệng nói ba chữ “Ta xin lỗi”, đôi môi cứ như bị khâu kín, mở không nổi. Tim hắn bắt đầu vì nàng mà cảm thấy đau đớn. Hắn hiểu ý nhĩa của nỗi đau này, đã lâu rồi hắn không hề yêu ai. Bộ dáng đau đớn hung hung đánh vào tim hắn, hắn đúng là hận nàng nhiều năm nhưng cũng đã quên mất, vừa hận nàng vừa muốn có nàng. Hận tới cực hạn thì mặt khác cũng khiến yêu tới cực điểm. Đáy lòng đã nổi lên một thứ khát vọng yêu thương mãnh liệt, từng chút chiếm cứ trái tim hắn. Cảnh Dạ Lan cười cợt nói: - Ngươi thích đau như vậy hả? Được, ngươi đi tìm một con hỏa liên nữa để cho nó cắn thử; hoặc là ngươi nói Vô Ngân kê khai một thứ độc dược gì đó, mỗi ngày đều lấy chính ngươi ra mà thử độc đi. Ta nghĩ ngươi có đau tới chết thì cũng chẳng có ai thèm đau lòng đâu! Đúng thế, hắn dù có chết thì cũng sẽ không có người nào đau lòng vì hắn, nhất là nàng! - Ta … ta sẽ bồi thường cho ngươi. - Thu hồi sự bồi thường của ngươi đi, ta không hiếm lạ! Chỉ cần ngươi mau mau cút khỏi tầm mắt của ta là được! – nàng cơ hồ nói ra những lời tuyệt tình. Bồi thường? Bồi thường như thế nào? Có thể bồi thường lại đứa nhỏ đã mất sao? Có thể làm cho Tiểu Khả sống lại sao? Hắn nghĩ chỉ một câu bồi thường là có thể đền bù lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra sao? Lúc mang thai đứa nhỏ, có vài lần nàng nghĩ muốn ở chung cùng hắn. Ba lần bảy lượt bỏ trốn mà đứa nhỏ vẫn kiên cường sống trong cơ thể của nàng, khi nàng quyết định muốn quay lại thì lại bị tàn nhẫn cướp đi. Hắn làm tất cả mọi thứ để giẫm nát ngọn lửa hy vọng vừa mới nhen nhóm lên trong lòng nàng. Hiện tại tim nàng đã lạnh như băng vậy, dù có muốn cũng không có cách nào dấy lên một chút nhiệt tình nào. Nhìn hắn không có ý rời đi mà Cảnh Dạ Lan cũng chẳng có sức để làm cái gì, điều duy nhất nàng có thể làm là không hề nhìn tới hắn. Không hiểu sao hắn so với bình thường có rất nhiều điểm bất đồng!