- Không .. không phải… – nàng lúng túng giải thích nhưng lại không biết phải nói thế nào cho rõ ràng. Đôi mắt trong veo như thu thủy ướt át, miệng ngập ngừng nói không nên lời. Mày Hiên Viên Khanh Trần nhướng vài cái, có điểm đùa cợt liếc mắt qua nàng đương chuẩn bị đứng thẳng lên. Ngay sau đó, người trong lòng thình lình kiễng chân, như một chú chuồn chuồn lướt nước nhanh chóng hôn một cái lên gương mặt của hắn, đôi môi non mềm mang theo mùi hương đặc trưng của một người con gái. - Ngươi… – Hiên Viên Khanh Trần ngây ngốc cả người, nhìn nàng cúi đầu chà chà chân rồi bỏ chạy như con thỏ con bé nhỏ đang bỏ trốn mất dạng… Còn nhớ rõ lúc đó, tim hắn dường như hoảng loạn cả lên, chỉ kinh ngạc đứng nhìn thân ảnh kiều nhỏ của nàng mờ dần trong tầm mắt. Mị Nô, nếu lúc đó ngươi không nói lời nói dối kia thì cho dù chúng ta không thể ở gần nhau thì cũng sẽ không dây dưa tới mức này. Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn… Ta trao cho ngươi nhưng ngươi không cần… ngươi không cần… Bước chân Hiên Viên Khanh Trần nhanh trong gió dần thả chậm lại. Trong đáy mắt vì đoạn ký ức khi nãy mà ngưng tụ một tầng lãnh ý hàn sương tới tận xương tủy. Ba ngày sau, đại quân của Hiên Viên Khanh Trần xuất chinh, hắn thân chinh ra trận. Đại Nguyệt và Lan Lăng nhất định phải diễn ra một cuộc chiến máu lửa, tâm người người đều sôi sục cả lên. Hai trăm năm qua không có lấy một cuộc chiến nào, luận về lực lượng quân sự thì hai bên đều ngang nhau; luận về thực lực của chủ soái thì không thể phân ai hơn ai kém. Ai cũng rất khó để kết luận, lúc này ai là người thắng, ai là kẻ thua. Trước phủ Bắc An vương, Hiên Viên Khanh Trần cùng đội thiết vệ quân đứng thành hàng chờ lệnh xuất phát. - Ca ca… – Thu Thủy kéo chiếc áo choàng nặng nề lên chạy về phía Hiên Viên Khanh Trần, đôi mắt trong suốt nâng lên nhìn hắn. – Ca phải trở về sớm nghen, muộ sẽ rất lo lắng cho ca ca. – trên khuôn mặt tái nhợt của nàng hiện ra một tia đỏ ửng, vài năm không có bước ra khỏi căn phòng, cuối cùng thì cũng tới ngày mà nàng được đứng bên cạnh Hiên Viên Khanh Trần. Bông tuyết hạ xuống hàng lông mi thật cong dài của nàng rồi nhanh chóng biến thành giọt nước tan mất. - Ta biết, muội nhớ phải uống thuốc đều đặn, chú ý tới thân thể. – ánh mắt của hắn phát ra ôn nhu khó có được nhìn khuôn mặt tươi cười của Thu Thủy, càng ngày nàng càng có vẻ tốt hơn khiến cho tậm trạng buồn chán của hắn mấy ngày nay được dịu đi chút. Nghĩ tới đây, hắn không biết người kia có đến hay không? Đảo mắt qua đoàn người trong vương phủ, chỉ duy nhất không có thân ảnh của nàng. - Vương phi đâu rồi? – hắn lạnh giọng hỏi. Mấy hôm nay hắn có hỏi chuyện tới nàng. Mọi người có mặt đều cúi đầu, mấy hôm trước vương gia nổi giận, mọi người cũng không dám đến gần Ngọc Thần cung; hơn nữa Thu Thủy cũng dần khang phục được vương gia hết lòng yêu thương, tự nhiên phân rõ cao thấp, vốn không còn người nào để ý tới Hoa Mị Nô. - Đúng là lũ phế vật, ngay cả vương phi thế nào cũng không biết. Các ngươi là chết hả? – hắn xoay người xuống ngựa, bước chân vội vàng chạy tới Ngọc Thần cung. Không phải là nàng phát độc chứ? Mới tới Ngọc Thần cung, hắn liền nhìn thấy hạ nhân nhốn nháo cứ như mong được cứu mạng vậy: - Vương phi ở bên trong.. vương phi.. ngài ấy… - Có phải nàng bị độc phát hay không? – những tiếng rên rỉ thống khổ truyền ra từ sau cánh cửa phòng đóng chặt. - Đêm hôm qua vương phi đột nhiên độc phát, nô tỳ muốn đi tìm vương gia nhưng vương phi không cho! - Không ăn dược sao? – hắn xanh mặt hỏi. - Dược đã không còn nữa! – giọng của Tiểu Ngôn thấp hẳn xuống. Đã không còn? Vô Ngân đưa dược tuy không nhiều nhưng cũng không tới mức hết sạch chứ? - Độc phát từ khi nào? - Mấy ngày nay phát tác thường xuyên, cho nên… Phát tác thường xuyên nhưng sống chết không chịu cúi đầu, ngươi thà tra tấn chính mình chứ không chịu mở miệng cầu xin ta dù chỉ một lần? Hiên Viên Khanh Trần cũng đoán được, với tính tình của nàng thì có thể làm thế. Hắn đi lên, rút trường kiếm chém mạnh xuống ổ khóa, leng keng một tiếng ổ khóa bị chặt đứt, hắn đá một cước khiến chiếc cửa bị văng ra rồi xông thẳng vào. Mặt mày Cảnh Dạ Lan xanh mét, cuộn mình thành một đoàn lăn lộn dưới mặt đất. Lúc có dược còn chịu đựng được nhưng giờ không có dược áp chế khiến cho nàng cảm thấy cơ thể mình như đang bị lột tứng miếng da đi vậy; trong cái lạnh đông cứng băng sơn, mỗi một lần thở ra hít vào dường như không còn là của nàng nữa. Cả người cứ như một tấm vải bị xé rách nát thành từng mảnh nhỏ vụn vậy. Hiên Viên Khanh Trần chưa bao giờ thấy nàng đau tới mức này nên hô lớn một tiếng “Mị Nô!” ròi ném kiếm sang một bên, chạy lên ôm lấy nàng. Cảnh Dạ Lan đau đớn tới mức không còn phân rõ nổi là ai tới! Nàng xé rách tất cả những thứ có thể nhưng cũng thể ngăn chặn được cơn đau. Đau muốn chết, nàng cắn chặt môi, dùng sức, mãi tới khi máu tươi chảy ròng ròng ra mà vẫn không hề ý thực được, chỉ thống khổ giãy dụa trên mặt đất. Tim hắn đau thắt lại. Hắn ôm lấy cổ nàng, không cho nàng lăn qua lăn lại nữa: - Nghe ta, không được cắn chính mình nữa, không được cắn chính mình nữa! – hắn cẩn thận muốn hé miệng nàng ra; trên đôi môi xám trắng vết răng sâu hoắm, máu tươi rịn ra khiến cho người ta sợ hãi! Không có thứ gì để xả đau đớn, Cảnh Dạ Lan theo bản năng dùng sức cắn mạnh bờ vai gần ngay trước mắt nàng để giảm bớt đau đớn cho mình. Đầu vai bị nàng cắn tới máu chảy đầm đìa nhưng Hiên Viên Khanh Trần không rên rỉ một tiếng, chỉ gắt gao ôm chặt lấy nàng. Thân thể của nàng lạnh ngắt không có lấy một chút độ ấm. - Mau gọi Vô Ngân tới đây! Nhanh lên! – Hiên Viên Khanh Trần thúc giục Tiểu Ngôn. - Ơ… A … Nô tỳ… – một màn trước mắt dọa cho Tiểu Ngôn choáng váng. - Mau lên… – Hiên Viên Khanh Trần rống giận. Vô Ngân vội vàng chạy tới đưa ra một viên thuốc. Hắn nhận viên thuốc, cố tách miệng Cảnh Dạ Lan ra rồi nhét vào ép nàng nuốt xuống. Ánh mắt lo lắng, bất an dần chuyển biến, nếu hôm nay hắn không tới thì không biết nàng đau thành cái dạng gì đây. Dược phát huy tác dụng rất nhanh, cơ thể đông lạnh của Cảnh Dạ Lan dần dần bớt lạnh, đau đớn cũng giảm đi nhiều, thân thể vốn đã yếu đuối vô lực lại càng hư thoát tựa như muốn tan biến đi. Chính nàng cũng không ngờ lúc độc phát mà không có dược lại đau đớn tới mức này. Buông bờ vai bị cắn của Hiên Viên Khanh Trần ra, trong miệng nàng toàn là vị tinh ngọt của máu, máu của chính nàng và cả Hiên Viên Khanh Trần. Đầu vai hắn bị nàng cắn một mảng da lớn, dĩ nhiên là đã lìa khỏi người hắn, dính trên quần áo tẩm ướt máu đỏ. - Ngươi làm ta sợ muốn chết! – giọng hắn nghèn nghẹn, run run, lộ ra lo lắng vô cùng. Hỏa liên độc, trong máu của hắn cũng có chứa loại dược khắc chế độc này, nhất định là chúng đang tra tấn cơ thể nàng. Đau quá, cảm giác tự trách dâng lên bao vây lấy Hiên Viên Khanh Trần. Hắn ôm chặt lấy nàng như muốn sát nhập nàng vào người mình: - Mị Nô, ngươi không có việc gì là tốt rồi!