Đột nhiên hắn dừng bước, quay ngoắt lại bước nhanh về phía nàng. Hoa Mị Nô không kịp dừng lại nên đập ngay vào người hắn. Lảo đảo vài bước nàng mới ngừng cước bộ, thở

hổn hển ngẩng đầu nhìn hắn: - Khanh Trần ca ca, ta .. ta .. không phải cố ý… – bộ dáng nàng thực kích động, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, những ngón tay đan chặt vào nhau, có vẻ thất kinh. Con ngươi trong sáng chớp nháy như phát sáng dưới ánh mặt trời; đáy mắt không hề mang một chút tạp sắc khiến cho Hiên Viên Khanh Trần nhất thời hoàng hốt. - Đừng đi theo ta, không cần gọi ta là ca ca, ta chỉ có một muội muội duy nhất mới có một tuổi, người từ đâu chạy ra chứ?! – không phải là hắn giận nàng mà vì nàng là cháu gái của Nhã phi, tất cả những gì có liên quan tới nữ nhân ki hắn đều không muốn dính dáng tới. Hắn vẫn làm một bộ mặt lạnh lùng, nghêm túc, nhíu mày. - Ta… – nàng bĩu môi, chậm rãi đứng sang một bên. Hiên Viên Khanh Trần cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi tiếp. Từ đó về sau, nàng rất nghe lời. Khi đi học lúc nào nàng cũng tươi cười rạng rỡ; cho dù mỗi lần hắn đều đáp trả lại nàng bằng cái khuôn mặt lạnh lùng thì nụ cười tươi tắn của nàng vĩnh viễn đều ôn hòa như ánh mặt trời đầu xuân vậy. Kỳ thực nàng rất được hoan nghênh, ở học đường, nàng thể hiện trí tuệ thông minh, lanh lợi, cung kính với thái phó. Sau khi tan học, nhóm hoàng tử của phụ hoàng đều thích quây chung quanh nàng; chỉ là ánh mắt của nàng lại luôn đuổi theo mạt thân ảnh cô độc kia. Thời gian trôi qua, rất nhanh Nhã phi đã có thai, phụ hoàng càng thêm sủng ái nàng, thậm chí còn có ngoại lệ đem nàng vào tẩm cung, tiện đường chăm sóc. Còn mẫu phi của hắn đã hoàn toàn bị quên lãng. Càng ngày mẫu phi càng tiều tụy nhưng vẫn không hề kêu than với phụ hoàng dù chỉ một lời! Mấy ngày này hắn rất phiền chán, không biết nên làm sao cho phải. Hắn không có năng lực đi chỉ trích phụ hoàng nhưng cũng không thể làm cho mâu phi vui vẻ; điều duy nhất hắn có thể làm là ra sức luyện võ. Hắn chính là hoàng tử xuất sắc nhất, cho dù luận về học thức hay võ công nhưng những việc đó cũng chẳng làm cho hắn vui vẻ. - Lương vương điện hạ.. người … người mai buông tay… – giữa phòng học trống trãi, Hoa Mị Nô đang ra sức chạy thoát khỏi sự chọc ghẹo của Lương vương. - Mị Nô, phụ hoàng cũng sắp cho hoàng tử chúng ta thành thân, ta và Nhã phi đã điểm trúng ngươi, ngươi thấy thế nào? – Lương vương là con trưởng của hoàng thượng, theo lý thì hắn là được được kế thừa ngôi vị nhưng vì mẹ đẻ của hắn không cao quý bằng mẫu thân của Hiên Viên Khanh Trần, hơn nữa học thức của hắn không bằng Hiên Viên Khanh Trần nên cuối cùng đành nén giận để vuột mất vị trí thái tử. - Lương vương điện hạ, chuyện này phải để cha mẹ ta làm chủ, ta không biết! – nàng khó khăn lắm mới giãy tay hắn ra, vội vàng trốn tránh. Nhưng Lương vương sớm ngăn cản trước mặt nàng, dồn nàng vào một góc: - Chỉ cần ngươi nói đồng ý thì ngay ngày mai ta liền bẩm tấu với phụ hoàng. – nói rồi, cả thân mình to lớn của hắn xông tới phía Hoa Mị Nô. Hoa Mị Nô hét lên một tiếng, thân thể Lương vương chợt nhẹ hẫng rồi bị người đẩy ra xa, té thật mạnh xuống đất. - Kẻ nào lớn mật, dám đẩy ta… – hắn hùng hùng hổ hổ bò lên, lúc này mới nhìn rõ người mới tới. – Ồ, thì ra là thái tử! – hắn ỷ vào lớn tuổi, vẫn luôn vì chuyện ngôi vị hoàng đế mà ghi hận với Hiên Viên Khanh Trần. - Lương vương ca ca, ta kính trọng ngươi là đại ca nên mới kêu ngươi một tiếng, hành động vừa rồi của ngươi nếu để cho phụ hoàng biết thì nhất định sẽ có tổn hại tới thể diện của hoàng tộc! – Hiên Viên Khanh Trần lạnh lùng nói rồi kéo tay Hoa Mị Nô đứng về phía sau mình. Lương vương không cho là đúng, cãi lại: - Chúng ta đã tới tuổi để thành thân, ta đã nhắm trúng Mị Nô, chỉ cần đi nói với phụ hoàng thì ngày mai nàng sẽ là vương phi của ta; nếu thái tử không có ý này thì tội gì làm khó người khác. - Không phải! – Hoa Mị Nô vẫn tránh phía sau lưng Hiên Viên Khanh Trần liền lên tiếng phản bác. – Ta đã ước định với Khanh Trần ca ca! – khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, xinh đẹp không thể cưỡng lại. Khi nói chuyện, đôi mắt linh động đảo nhanh qua Hiên Viên Khanh Trần, tròn xoe mắt nhìn hắn rồi lại ngẩng đầu có vẻ khiêu khích hướng về phía Lương vương. - Ngươi nói bậy! – Lương vương có vẻ bất mãn. Hiên Viên Khanh Trần cười, kéo tay Hoa Mị Nô: - Nàng gọi ta là gì, mau gọi để cho Lương vương cũng nghe được! - Khanh Trần ca ca! - Gọi hắn thế nào? - Lương vương điện hạ! Hắn dùng vẻ mặt khinh thường nhìn tới Lương vương đang giận phát run: - Nghe chứ, nếu ngươi can đảm làm ra chuyện vừa rồi một lần nữa thì ngươi xem ta có nói với phụ hoàng hay không. Tới lúc đó người đừng có trách thái tử đệ đệ ta đây không có giúp ngươi! – ánh mắt thực lãnh liệt, hắn lớn tiếng nói. Thấy Lương vương chật vật né đường thì hắn mới từ từ buông tay Hoa Mị Nô ra, vừa rồi hắn chỉ là diễn kịch chứ không có ý gì khác. - Đi thôi, chuyện hôm nay ta coi như chưa từng xảy ra. Những lời ngươi nói ta cũng chưa từng nghe thấy. – hắn thản nhiên nói. - Không phải, Khanh Trần ca ca, ta sẽ nói với cô cô để người đem ta định ước với huynh! – người phía sau nói với cái giọng nhỏ như muỗi kêu. Xấu hổ tới đỏ bừng mặt nhưng nàng vẫn chủ động đi lên kéo ống tay áo của hắn. – Huynh tin tưởng ta, sau này lớn lên nhất định ta sẽ xinh đẹp hơn tất cả những cơ thiếp mà hoàng thượng ban thưởng cho huynh! Thật sự! – nàng còn gật đầu rất chân thật. - Ồ, phải không?! – hắn nhíu mày cười tà mị, cúi đầu nhìn Hoa Mị Nô rồi đẩy nàng vào vách tường, cánh tay chống đỡ ngang tai nàng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. – Ngươi không sợ ta? Ban đầu, hàng mi cong cong có chút run run giống như đôi cánh mỏng manh của chú bước rực rỡ, trong đáy mắt nàng phản chiếu rõ nét hình ảnh của hắn. Giọng nói mềm nhẹ, kiều mỹ nói không nên lời: - Không sợ! - Vậy ngươi nói ta làm thế nào để tin tưởng ngươi? – hắn hỏi trêu tức. Nữ nhân Hoa gia luôn nhìn chằm chằm nam nhân thế sao? Nhìn một bộ văn nhã, tĩnh lặng của nàng thế mà lại dám nói ra những lời này với hắn. Hắn cúi đầu thật thấp ghé sát mặt nàng, hơi thở phả ra nhất thời khiến cho cả người nàng run rẩy. - Nói đi, nói ra mà làm không được thì tốt nhất đừng có nói.