Gương mặt gầy gò đảo nhanh qua sự lạnh lùng rồi một nụ cười ôn hòa gợi lên nhìn lại nàng.

- Sao nàng lại tới đây? – cái giọng khàn khàn khô khốc thoát ra từ bờ môi khô nứt. Cánh tay khẽ nhúc nhích, hình như muốn cầm lấy tay nàng. Sợi xích trói tay bị cử động này khiến cho một trận tiếng động vang lên.

- Ngươi đừng có động! – nàng đè cánh tay hắn lại. Hiên Viên Khanh Trần đúng là điên rồi, cư nhiên dụng hình với Tô Vân Phong! Hắn không chỉ là người hoàng tộc của Lan Lăng còn là người nắm trong tay binh quyền lớn nhất. Thế này thì quan hệ giữa hai nước nhất định sẽ có chuyển biến xấu!

Tô Vân Phong nhẹ nhàng lắc đầu, ngược lại an ủi Cảnh Dạ Lan:

- Ta vẫn tốt lắm, chỉ là…

- Đừng nói nữa, ngươi tuyệt đối không tốt chút nào! – mắt al cay cay, nàng lại thiếu Tô Vân Phong một món nợ ân tình rồi. Nàng đỡ lấy cánh tay của hắn, nhẹ giọng hỏi. – Còn có thể cử động được chứ?

- Ta vẫn cử động được! – hắn nói, kéo tay Cảnh Dạ Lan lại. – Nhưng bây giờ ta không thể đi được.

- Bây giờ không thể đi vậy ngươi đợi tới khi nào? Ngươi nghe ta, mau rời khỏi nơi này, Hiên Viên Khanh Trần tạm thời sẽ không làm gì với ta đâu! – nói xong, nàng mở sợi xích cho hắn rồi kéo hắn đứng lên.

- Không được, Mị Nô! – Tô Vân Phong hô nhỏ một tiếng giữ chặt lấy tay nàng; đột nhiên, một ngụm máu tươi phun ra, dòng máu ấm nóng đổ xuống cánh tay trắng nõn của Cảnh Dạ Lan, chảy vòng uốn lượn.

Xem tình hình này thì Tô Vân Phong bị thương không nhẹ. Cảnh Dạ Lan nhăn chặt mày, nàng không thể ngờ là Hiên Viên Khanh Trần lại điên cuồng đối xử với Tô Vân Phong như thế này. Hiện tại, trong tình trạng thì chạy trốn là rất khó.

Nhìn bộ dáng mặt mày cau có của nàng, Tô Vân Phong vẫn bình tĩnh như trước nói:

- Hôm nay nàng tới đây, đối với ta là đủ rồi. Ta nghĩ Bắc An vương sẽ không làm gì hơn với ta nữa đâu.

- Hắn mà điên lên thì khó nói lắm! – trong lòng Cảnh Dạ Lan thầm tính toán tiếp theo nên làm cái gì. Nàng hạ dược với Hiên Viên Khanh Trần có thời gian, nếu trước đó không kịp trở về thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

- Mị Nô, ta có nguyên nhân khiến ta không thể đi, nàng không cần lo lắng!

- Trước tiên ngươi cứ phải rời khỏi nơi này, có chuyện gì thì nói sau. Hiên Viên Khanh Trần âm mưu dùng ta và Tĩnh Uyển trói buộc ngươi, ngươi phải cứu chính mình thì mới lo lắng cho người khác được. – nàng cũng không muốn biết nguyên nhân vì sao Tô Vân Phong ở lại, chỉ thúc giục hắn.

- Chuyện của ta không cần nàng phải lo lắng đâu. Nàng mau chạy khỏi đây đi! – Tô Vân Phong nghe bên ngoài có tiếng bước chân thì vội nói. – Nhanh chút đi… – hắn đẩy Cảnh Dạ Lan đi.

Nhưng đúng là đã chậm mất một bước rồi…

- Người đâu, có kẻ cướp ngục ~~~~ – bên ngoài cửa sắt có người lớn tiếng hô, lập tức tiếng chân chạy rầm rập vang khắp đại lao.

Cảnh Dạ Lan nắm chặt trủy thủ trong tay, tựa mình vào cánh cửa, ngay lập tức phát hiện đội thiết huyết vệ quân của Hiên Viên Khanh Trần chạy vào. Ngay tại cửa, một tên bị Cảnh Dạ Lan dùng đá ném vào mặt, nhân lúc hắn còn đang đau thì chủy thủ trong tay nàng vung lên, nhằm ngay vào cổ hắn cắt đứt động mạch chủ, máu tung tóe vẩy trên mặt nàng.

Lâu rồi không có giết người, thứ máu tươi ấm áp bắn trên mặt khiến cho máu trong toàn thân nàng sôi trào.

- Hiện tại ngươi không đi cũng không được! – nàng nói một tiếng rồi ném chìa khóa về phía Tô Vân Phong.

- Cẩn thận! – Tô Vân Phong đột nhiên hô lớn, nắm sợi xích vừa mới cởi ra quật về phía bên cạnh Cảnh Dạ Lan, một tên lính xông vào liền bị đánh ngã gục.

Liên tục tổn thất người, quả không hổ danh là đội thiết huyết vệ quân ưu tú của Hiên Viên Khanh Trần, bọn chúng nhanh chóng điều chỉnh, chẳng những không rối loạn trận tuyết mà còn càng thêm bình tĩnh, chém giết.

- Ngươi (Nàng) có ổn không? – hai người họ tựa lưng vào nhau, đồng thời hỏi.

Cảnh Dạ Lan thấp giọng cười:

- Không có việc gì!

- Ta phát hiện nàng có rất nhiều thứ mà ta không hề biết! – Tô Vân Phong cùng nàng đón đầu quân địch nhưng cũng không quên tán gẫu vài ba câu.

- Ngươi còn rất nhiều điều không biết nữa kìa! – nàng tiếp lời, nụ cười giương lên thực tự tin. Là chuyện lành hay dữ thì nàng còn không biết, nhưng trong lòng lại càng thêm trầm tĩnh. Là vì phía sau có hắn sao? Thật sự rất giống với lúc trước, khi ở bên cạnh Quỷ Túc.

- Đi thôi. – nàng hạ giọng nói rồi kéo Tô Vân Phong hướng về phía trước chạy. Thân thể Hoa Mị Nô yếu ớt làm giảm đi tốc độ tấn công của nàng, nếu đổi lại là trước kia thì nàng có thể dễ dàng giải quyết nhanh gọn rồi. Nhưng hiện tai, mỗi một lần tiến đánh đều có Tô Vân Phong bên cạnh hỗ trợ kịp thời. Thực hoàn mỹ, một sự kết hợp chuẩn xác và nhau bén.

Lúc này nàng mới nhìn thấy rõ Tô Vân Phong, hắn cố giấu diếm bộ dáng bị thương của mình, mỗi một động tác của đối thủ đều bị hắn đoán biết trước. Mỗi một lần ra chiêu vừa nhanh, chuẩn, độc.. như một dã thú khát máu vậy. Trong đáy mắt hắn, Cảnh Dạ Lan nhìn ra được sát ý quen thuộc.

Vân vương gia thống lĩnh đại quân tuyệt đối không phải là một nhân vật bình thường!

Rất nhanh đã giải quyết xong đám người trong nhà lao, Tô Vân Phong cười nhẹ với nàng, khôi phục lại vẻ ôn hòa như trước:

- Đi với ta! – Cảnh Dạ Lan cầm tay hắn, cùng rời khỏi đại lao. Thật không ngờ, giữa đám cây cối, có người và ngựa đã có sẵn.

- Ngô đại ca!? – nàng nhìn đám người mới tới đang quỳ xuống.

- Vương gia, thuộc hạ tới chậm!

- Ai, ta biết là các ngươi kích động thì không chờ được dù chỉ một khắc mà! – hắn thản nhiên nói, cứ như là sớm biết bọn họ sẽ tới vậy.

- Dạ, thuộc hạ không thể yên tâm về vương gia được, không ngờ vương phi lại hành động trước. Thuộc hạ đáng chết, thiếu chút nữa đã…

- Tốt lắm, nếu mọi chuyện đã thế này thì trước tiên cứ quay về trước rồi nói sau. – hắn giữ chặt lấy tay Cảnh Dạ Lan và bước nhanh về phía con ngựa chuẩn bị sẵn.

Trong tay chợt rỗng, Cảnh Dạ Lan giãy khỏi tay hắn.

- Mị Nô, nếu đã thế này thì nàng hãy đi cùng ta. – hắn thành tâm đề nghị. Nàng mạo hiểm tới cứu hắn, hắn không thể để nàng quay về được. Nếu Hiên Viên Khanh Trần biết nàng liên quan tới chuyện này thì nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn!

Cảnh Dạ Lan mỉm cười lắc đầu, chỉ về phía trước:

- Vương gia, ngươi mau đi đi, Mị Nô không thể tiễn chân được rồi!

- Nàng làm sao vậy? Không phải nàng vẫn luôn muốn rời khỏi chỗ này sao? – Tô Vân Phong khó hiểu nhìn nàng. Nàng quả thực không phải là một nữ nhân bình thường, thậm chí còn có nhiều mặt mà hắn không biết, trong khi đó hắn cứ ngỡ là mình đã hiểu hết rồi.

- Ta có con đường mà ta phải đi, không thể cùng đi với vương gia được. Nếu sau này có cơ hội thì ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của vương gia. – nàng nói rồi dứt khoát xoay người đi nhanh về phía Ngọc Thần cung. Bóng dáng nàng rời đi không hề lưỡng lự hay hối hận!

Tô Vân Phong kinh ngạc nhìn thân kiều nhỏ kiên định bước đi, hắn thở dài một tiếng rồi cùng người hầu thúc ngựa chạy đi!