Hắn thực sự.,.

Cảnh Dạ Lan hơi nhíu mày, hấp một ngụm khí lạnh. Nàng chậm rãi đứng lên rồi xoay người đưa lưng về phía hắn. Ngón tay buông rơi áo choàng ra, mảnh vải từ từ chảy xuống từ bờ vai.

Tấm lưng nhẵn mịn trắng như ngọc dưới lớp gấm vóc hiện ra, trong phòng có khơi một ngọn đèn, dưới ánh sáng mờ ảo càng đẹp tới hút hồn. Mái tóc dài đen láy tùy ý xõa rối tung trên đầu vai tuyết trắng, một vài lọn vô ý uốn lượn trên da thịt. Thực mê người!

Chiếc gáy trắng nõn cong cong xinh đẹp, xương quai xanh hình con bướm theo nhịp thở của nàng mà nhấp lên nhấp xuống, trông giống như một chú bướm muốn giương cánh bay cao, sau lưng nổi lên đường cong hoàn mỹ.

Trong phòng im ắng, nàng nghe thấy tiếng nam nhân đứng sau lưng mình hấp một ngụm khí lạnh.

Hoa Mị Nô quả là đủ xinh đẹp, ngay cả Cảnh Dạ Lan nàng cũng biềt được cơ thể mình có bao nhiêu mê mị khiển lòng người say đắm. Nhưng mà theo tình huống suy đoán thì nàng chỉ là một người nữ tử hướng nội, dễ ngượng ngùng. Có lẽ Hoa Mị Nô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nàng không biết sống chết lại sử dụng thân thể của nàng ấy để mệnh lênh cho một nam nhân như Hiên Viên Khanh Trần hầu hạ chính mình.

- Nào lại đây, giúp ta mặc quần áo! – nàng mỉm cười, tim đập cũng nhanh hơn, lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng tới gần mình vẫn khiển nàng không tự chủ mà muốn dùng áo choàng che ngực Iại.

- Trước tiên mặc cái này! - hắn nhấc lên chiếc yếm màu đỏ rực, tứ phía sau vươn về trước mặt nàng.

- Ừm, mặc đi! - nàng nhíu mày, liệu hắn sẽ mặc cho nàng chứ?

- Ngươi mau buông tay ra thì Cô Vương mới mặc giúp ngươi được chứ! - hắn cười, ánh mắt nhìn về phía ngực bị che khuất như ần như hiện của Cảnh Dạ Lan.

Thầm thở dài một tiếng, cuổi cùng nàng cũng chậm rãi buông tay xuống, bầu ngực đầy đặn lộ ra trong không khí, cảm giác lành lạnh khiển cho trên da thịt nàng nổi lên một trận rùng mình.

Ánh mắt nóng rực của hắn chưa từng rời khỏi người nàng dù chỉ một khắc, thân thể nàng như một cây mai u nhã lẳng lặng đứng đó khiến cho huyết mạch cả người hắn muốn nổ tung. Hắn đúng là không nên đồng ý với nàng, nếu vậy thì không phải rơi vào tình cảnh đứng nhìn thân thề mà mình khao khát, lưu luyến nhưng lại không có cách nào chạm vào.

- Ngươi còn nghĩ cái gì nữa, ta lạnh! - mặt Cảnh Dạ Lan đỏ hồng một mảnh mà vẫn bắt buộc chính mình mở miệng.

Hắn không nói gì nhanh đem chiếc yếm bao lấy trước ngực nàng rồi cẩn thận buộc thắt chiếc dây lụa quấn quanh phía sau lưng Cảnh Dạ Lan. Vô tình, đầu ngón tay hắn chạm vào da thịt nàng, hành động này đã khiến hắn phải gắt gao nắm chặt tay âm thầm nhịn xuống.

Mà thân mình Cảnh Dạ Lan lúc đó cũng cứng ngắc lại như đá vậy!

Mặc giúp nàng từng kiện quần áo xong, Cảnh Dạ Lan xoay người lại, khóe môi gợi lên độ cong:

- Không tồi, xem ra ngươi thường xuyên giúp nữ nhân mặc quần áo? – đến nàng cũng không quen khi mặc cái yếm kia thế mà Hiên Viên Khanh Trần lại làm so với nàng còn thuần thục hơn nhiều.

- Ai có thể có được vinh hạnh như Bắc An vương phi của cô vương chứ?! - Sắc mặt hắn không tốt, nữ nhân câu hồn này lại cố tình chọc ngoáy dục hỏa trong hắn. Thế nên sau khi mặc quần áo xong cho nàng thì hắn cố tình làm một bộ dáng lạnh lùng, không muốn thân cận.

- Đi thôi, không phải muốn dẫn ta đi xem kịch vui sao? - Cảnh Dạ Lan cố nén hai chân đang phát run lên của mình, gắng gượng làm một vẻ mặt trấn định, thản nhiên nói.

- Yêu tinh! - nhìn dáng người nàng lả lướt, uyển chuyển trước mắt mình, Hiên Viên Khanh Trần không khỏi thấp giọng nói.

Trong Vương phủ.

Trong phòng đèn được thắp sáng rực, Hiên Viên Khanh Trần ôm lấy Cảnh Dạ Lan ngồi ở vị trí chủ thượng, một bên là Tô Tĩnh Uyển và Tô Vân Phong, còn bên kia là thuộc hạ than tín của hẳn.

- Lúc này may có sự giúp đỡ của Vân vương gia nên Cô Vương mới có được dị thảo trân quý kia, ta xin kính Vân vương gia một ly.

Đôi mắt yêu dị của hắn phát sáng dưới ánh nến, nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện ở nơi sâu nhất tại đáy mắt giấu diếm lãnh ý tàn khốc. Chỉ khi nhìn tới Cảnh Dạ Lan ngồi bên cạnh thì ánh mắt đó mới có chút độ ấm.

- Không có gì, ta và vương gia có quan hệ thông gia, lại là lân bang, cũng nên như thế! - Tô Vân Phong đáp lễ hắn.

- Đúng thế, cho tới bây giờ thì Lan Lăng và Đại Nguyệt ta vẫn luôn là hai nước bằng hữu, hơn nữa Cô Vương và vương gia lại có mối quan hệ sâu sắc thế này nên hai bên càng thêm hòa hợp.

Hiên viên Khanh Trần bắt lấy chén rượu trên bàn, sắc rượu hổ phách trong chiếc chén bạch ngọc va chạm mạnh, vô tình hắt một chút lên cổ tay hắn, dưới ánh đèn nhìn tựa như màu máu tươi chói mắt.

- Sau này Tô mỗ sẽ thường xuyên tới thăm Tĩnh Uyển, hy vọng hàng năm đều có may mắn được ngắm phong cảnh ở Bắc An.

- Vân vương gia nói đúng. - Hiện Viên Khanh Trần gật gật đầu. - Bắc An nơi đây tuy không thể so với kinh thành vốn phồn hoa nhưng là một nơi rất tuyệt, phong cảnh không ít. Lần này Vân vương gia có thể ở lại vài ngày cùng Tĩnh Uyển cũng được. - hắn đảo mắt nhìn qua Tĩnh Uyển ngồi bên cạnh. Nàng chỉ ngẩng mặt , nở một nụ cười kiều my tươi tắn đối lại hắn:

- Đa tạ vương gia quan tâm tới thần thiếp, thần thiếp cũng hy vọng có thể trò chuyện với Ca Ca nhiều hơn. - Cánh tay uyển chuyền giơ lên, nàng bưng chén rượu. - Vương phi, sau này tỷ muội chúng ta lại được ở cùng nhau, thật sự muội muội rất vui. Muội muội kính người!

- Đa tạ! - Cảnh Dạ Lan thản nhiên cười, nâng chén mợu lên uổng cạn, nhất thời ánh mắt Hiên viên Khanh Trần khẽ biến rồi lại rất nhanh chuyền hoán.

Qua ba tuần rượu, Hiên Viên Khanh Trần dường như có chút men say, cao giọng nói:

- Đúng rồi, Cô Vương chuẩn bị một số tiết mục đề mọi người đều có thể thưởng thức.

Nói xong, hắn vỗ vỗ tay, lập tức thị vệ bên ngoài nâng vào vài món đồ giống như bao tải gì đó, đứng thẳng trước đại sảnh.

- Buông xuống! - hắn phân phó, trong mắt lóe ra tinh quang, ngữ khí thần bí hỏi bốn phía. - Có biết là cái gì không?

Không có người lên tiếng, hắn ôm Cảnh Dạ Lan rời khỏi ghế rồi lại một tay kéo Tô Tĩnh Uyển:

- Cùng Cô Vương tới xem!

Bước ra khỏi đại sảnh, bốn phía trống trải, gió lạnh thổi tới không ngừng, chung quanh họ là những cây đuốc cháy sáng trưng.

Đây là…

Cảnh Dạ Lan ngửi được trong gió thổi tới một cỗ mùi máu tanh, nàng nhướng mày nhìn cẩn thận tới một đống gì đó cách không xa phía trước. Hình dạng kia đang dính vào mặt đất, có tứ chi choãi ra, là người!

Cái gì, Cảnh Dạ Lan đột nhiên ngoái đầu lại trợn tròn mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần, nàng đã đại khái biết được đó là cái gì.

Hắn thế mà lại...

Lòng bàn tay bỗng lạnh ngắt, nàng cố hít lấy một ngụm khí, từng nhìn thấy nhiều cảnh máu tươi nên đã rèn nên một thần kinh mạnh mẽ đủ đề không quan tâm, song hình phạt tra tấn dã man như thể này thì lần đầu tiên nàng nhìn thấy.