Hơi lạnh
càng phát ra nặng hơn khiến cho nàng dần lâm vào hôn mê; cô cắn chặt
khớp hàm, nàng không ngừng nói với chính mình rằng hãy nhịn một chút, sẽ trôi qua nhanh thôi.
Trong mơ mơ màng màng, nàng như được ai đó ôm lấy:
- Nàng sẽ không có việc gì đâu! – một tiếng nói nhỏ nhẹ kia lmaf cho tâm nàng nhất thời bình yên lại.
Là ngươi!
Mỗi lần nghe hắn nói chuyện thì lòng nàng chợt yên lặng, cũng giống như
kiếp trước vậy, chỉ có hắn mới có thể khiến cho nàng yên bình. Vì sao
Hiên Viên Khanh Trần lại không làm được?
Đáng ghét,
cần gì phải nhớ tới hắn… Trong đầu nàng nhớ tới lời hắn nói lúc đó, đồng sinh cộng tử! Đồ ngốc, ta không phải là Hoa Mị Nô, ta là Cảnh Dạ Lan,
những lời ngươi nói ta sẽ không cảm thấy cảm động đâu! Nàng không hề
phát hiện rằng trên khóe miệng mình đang gợi lên một nụ cười ấm áp. Điều này khiến cho người đang ôm lấy nàng lâm vào si mê.
Cho dù đang
ngủ thì thời điểm độc phát vẫn hành hạ cơ thể nàng, mãi tới khi đau đớn
qua đi thì nàng mới có thể ngủ yên một lát. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng
giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán.
- Cám ơn, Vân vương gia!
- Nàng biết
là ta? – Tô Vân Phong nhẹ giọng nói, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Cảnh Dạ
Lan. – Khá hơn chút nào không? – hắn lo lắng hỏi. Mới có chút thời gian
không gặp mà nàng đã bị bệnh tới mức này rồi ư?
- Tốt hơn
nhiều, ta không sao! – nàng cố gượng cười với hắn. Nam nhân này ôn hòa
như gió, lúc nào cũng làm cho nàng có cảm giác bình an, ở cùng hắn thì
nàng có thể quên đi tất cả những gì không thoải mái.
- Có lẽ Tô
mỗ không nên hỏi chuyện này nhưng mà.. Mị Nô, lúc ở Lan Lăng nàng chưa
bao giờ như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng một mình tới
Đông Chi uyển này sao? Vậy còn Tiểu Khả đâu, nàng ấy không đi theo nàng?
- Tiểu Khả
mất rồi! – mũi nàng cay xè, nàng là một người rất ít khóc, càng không có chuyện rơi lệ trước mặt người khác, chỉ là khi nghe Tô Vân Phong hỏi
một câu ân cần thân thiết thì nàng mới đột nhiên cảm thấy muốn khóc. Gần đây hình như nàng đã thay đổi rất nhiều.
Cảm giác mình hỏi thừa, Tô Vân Phong vội xin lỗi:
- Nếu khó
nói thì Tô mỗ không hỏi nhiều nữa, mong Mị Nô không cần trách cứ! – hắn
thấy đôi mắt nàng phiếm hồng thì liền đưa cho nàng chiếc khăn lụa.
- Cám ơn! –
Cảnh Dạ Lan từ chối, cố gắng đem nước mắt bức xuống. Sau khi Tiểu Khả
mấy thì nàng đã thề sẽ không khóc vì bất cứ một người nào. Người thân
của nàng đều mất, nàng không cần vì người khác mà thương tâm, chỉ có thể nhẫn tâm mới có thể tồn tại ở thời đại này!
- Lần trước từ biệt ở Lan Lăng, nàng có khỏe không?
- Cũng không tệ lắm! – Cảnh Dạ Lan cười nhẹ.
- Mị Nô,
thực xin lỗi, lần đó ta không nên để nàng đi! – mặt hắn nhăn lại, vẻ
xinh lỗi. Hắn phái người tới dò la báo tin tức nàng ở Bắc An vương phủ,
điều khiến cho Tô Vân Phong áy náy chính là đứa nhỏ của nàng đã không
còn nữa.
- Vân vương
gia, ngài không nên nói như vậy, ta là Vương phi của Bắc An vương phủ
trở về cùng hắn là làm theo lý thường; nói đúng là đã làm phiền tới
ngài. Khi đó dọc đường đi nếu không có ngài chiếu cố thì ta và Tiểu Khả
có lẽ đã bị hắn bắt về. Tuy rằng cuối cùng vẫn phải trở về nhưng tốt cầu gì quãng thời gian đó cũng là những ngày mà ta cảm thấy rất vui vẻ.
- Ta bất tài quá, hại hài tử của Mị Nô… – Tô Vân Phong dừng một chút rồi lại không biết nên nói gì tiếp theo.
Lúc ấy Hoa
Mị Nô vẫn còn đứa nhỏ nhưng hắn lại không hề phát hiện, lại còn để cho
nàng trở về cùng Hiên Viên Khanh Trần; sau này đứa nhỏ cũng không thể
bảo trụ mà sinh mệnh nàng lại còn bị đe dọa. Không một ai biết hắn cưỡi
ngựa chạy một đường đuổi tới Bắc An cũng chỉ vì muốn biết tin nàng có
khỏe mạnh hay không. Cũng may, nàng bình an!
Nhắc tới đứa nhỏ, vẻ mặt Cảnh Dạ Lan ảm đạm, mắt hạ xuống, im lặng không nói. Mãi
nàng mới nâng mắt nhìn Tô Vân Phong, bình tĩnh nói:
- Không liên quan tới ngài, là do ta không cẩn thận. Nếu lúc ấy không có người do
ngài phái tới cứu giúp ta xuống núi, mời đại phu thì cái mạng nhỏ của ta e cũng mất rồi.
Nàng và đứa
nhỏ vô duyên, dù đã cố nhưng vẫn không thể giữ nó lại. Nhưng như vậy
cũng tốt, nó chỉ là một điều ngoài ý muốn, dù có sinh ra trên cõi đời
này cũng sẽ chẳng nhận được sự sủng ái. Sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, hoàn hảo thì đứa nhỏ đáng thương lắm.
- Hắn đối với nàng có tốt không?
- Ngài nói
Hiên Viên Khanh Trần sao? – nửa ngày Cảnh Dạ Lan mới nói tiếp. – Hắn đối với ta cũng không tệ lắm, ít nhất còn cho ta ngồi ở cái vị trí Vương
phi của Bắc An. Hôm nay ngài cũng thấy rồi, không phải sao?
Rốt cuộc thì hắn đối với mình có chút tình cảm nào không? Cảnh Dạ Lan cũng chẳng thế biết được.
Khi mũi tên
kia phóng tới, hắn quên mình lao ra thay nàng bị thương, lúc đó không
phải là nàng không cảm động. Khi hắn cùng nàng rớt xuống dưới núi, hắn
dùng canh tay bị thương mà bắt lấy nàng, quát mắng không cho nàng buông
tay ra, nàng không phải là không có cảm giác. Khi hắn lấy dây đai lưng
quấn hai người lại với nhau, nói cái gì mà đồng sinh cộng tử thì nàng
cũng đã hiểu được một chút.
Nhưng những
thứ ấy cũng không đủ để bù lại những thương tổn mà hắn gây ra cho nàng,
hắn đã cướp đi tất cả hy vọng của nàng. Có lẽ.. có lẽ đó chỉ là một vài
kỹ xảo mà hắn quen dùng hoặc là một điều gì đó khác… Nàng thực sự không
thể hiểu nổi và cũng chẳng muốn hiểu. Đầu óc cứ hỗn loạn cả lên, không
rõ ràng, ngay cả tâm trạng vốn đang bình tĩnh cũng bắt đầu nhiễu.
Trước mắt Tô Vân Phong, nàng vì Hiên Viên Khanh Trần mà tỏ ra bối rối. Những khi ở
cạnh nam nhân này cho nàng cảm giác rất giống với Quỷ Túc.. Không.. nàng cố gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, nàng không thích có cảm giác như vậy, không thích!
Ai, sau một tiếng thở dài, Cảnh Dạ Lan chuyển sang giọng điệu ngán ngẩm:
- Không nói tới chuyện này nữa. Hôm nay ngài tới Bắc An vương phủ là vì đưa dị thảo sao?
- Nếu ta nói là không chỉ tới để đưa đồ thì Mị Nô nghĩ gì?
- Chẳng lẽ
vì ta sao? – ánh mắt lưu chuyển hiện lên ý cười trong veo. Nàng cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với Tô Vân Phong, không phải dè chừng cái
gì, hoàn toàn coi hắn như một người bạn. Thành thật mà nói thì nàng có
hứng thú với hắn và thậm chí còn thích hắn!
Tô Vân Phong vẫn nở nụ cười đầy lo lắng như trước.