Hắn im lặng không đáp lại Cảnh Dạ Lan mà chỉ cười hề hề nhìn nàng. Nụ cười quỷ dị kia khiến cho cả người Cảnh Dạ Lan phát lạnh.
Tên hỗn đản này lại muốn làm cái gì chứ? Vừa rồi nàng chính là muốn cứu
hắn, miệng vết thương không ngừng vỡ ra nếu không kịp cứu chưa thì về
sau sẽ không tốt, nhưng mà nàng lười giải thích với hắn lắm!
Hình như người tới đây không ít, Cảnh Dạ Lan nghe thanh âm càng ngày càng hướng về phía này.
-
Hiên Viên Khanh Trần, ta mặc kệ ngươi muốn như thế nào, nếu ngươi không
muốn đi lên thì tùy ngươi nhưng ta thì không muốn chết! – nàng nắm chặt
tay liếc mắt nhìn hắn. Tuy hắn cười nhưng lại lạnh lẽo vô cùng, điều này khiến nàng chán ghét vô cùng.
Hắn không chịu lên tiếng, nàng hừ lạnh đi tới bên cửa động, hô lớn:
-
Người đâu, vương gia ở trong này, mau kéo chúng ta lên! – Hiên Viên
Khanh Trần, ngươi đúng là một tên chết bầm, bổn cô nương sẽ tự cứu mình. Nàng trừng mắt hung tợn với hắn, trong lòng thầm nhủ.
Người bên trên nghe thấy thế liền hồi đáp:
- Là vương phi sao? Xin nói vương gia lên tiếng!
Ơ?
Cái quy định chết tiệt gì thế này, vì sao lại muốn hắn lên tiếng, tốt
xấu gì nàng cũng là Bắc An vương phi, không có câu nói của tên khốn kiếp này thì không cứu nàng lên sao?
Tức nhất là Hiên Viên Khanh Trần vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.
-
Vương gia của các ngươi sắp chết rồi, nói không được, nếu không mau cứu
thì phỏng chừng hắn sống không nổi! – nàng lớn tiếng mắng, không quên
quay đầu nhìn vẻ mặt hắn.
-
Vậy thỉnh vương phi đưa ra tín vật của vương gia, vậy thì tiểu nhân mới
có thể hành động được! – bọn người đứng bên vách núi hình như đang sốt
ruột nhưng vẫn không chịu từ bỏ cái cách làm việc theo quy củ ngớ ngẩn
kia.
Trung thành một cách ngu ngốc!
Nàng dùng sức liếc hắn một cái, nàng vốn không cần một lũ thuộc hạ như vậy
nhưng mà chỉ có một tên biến thái như hắn mới có thể dưỡng ra bọn chúng. Muốn nàng đi cầu xin tên Hiên Viên Khanh Trần bụng dạ khó lường này
đúng là khó khăn vô cùng, nhất thời Cảnh Dạ Lan chần chừ không chịu.
-
Sao, mở miệng cầu xin cô vương khó như vậy sao? – hắn tựa người vào một
bên, cười đắc ý. Hắn rất thích nhìn bộ dáng phát giận của nàng, so với
những lời nói lạnh nhạt với hắn thì còn tốt hơn rất nhiều.
Cảnh Dạ Lan đang định mở miệng thì lại nghe thấy giọng nói của Tô Vân Phong:
- Vương phi, người thế nào? Chờ một chút, Tô mỗ sẽ lập tức tới cứu người!
Hắn tới nơi này thật sao? Cảnh Dạ Lan nhoẻn miệng cười, chạy tới bên cửa động ngẩng mặt lên hô:
- Vân vương gia, hãy cẩn thận, ta rất...
Bên tai vang lên một trận gió rít, một ống tay áo rộng lập tức vươn tới từ
phía sau bịt lấy miệng nàng; sau đó bên hông bị ôm chặt lấy. Nàng còn
chưa kịp kêu ra tiếng thì đã bị Hiên Viên Khanh Trần kéo vào trong động.
Vẻ tươi cười trên mặt hắn biến mất tăm, hắn không chút thương tiếc ném nàng xuống đất rồi dùng thân mình đè lên:
-
Ai đồng ý cho ngươi nói chuyện với hắn! – bàn tay to lớn của hắn bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, khí lực trong tay ngày càng tăng thêm một chút, lời nói băng lạnh dị thường. Nhất là đáy mắt hắn dần ngưng tụ một tầng băng sương khiến cho Cảnh Dạ Lan hít thở không thông.
- Sao ta lại không được nói chuyện với hắn chứ? Đúng là nực cười!
-
Cô vương không đồng ý thì ngươi không được phép nói chuyện với nam nhân
khác! – đôi mắt sáng quắc đen âm u của hắn chớp lên ánh lửa, càng nhìn
thì càng thấy màu vàng kia thực yêu dị.
Nàng nghe thấy giọng của vt thì vui vẻ như thế, vì sao nụ cười tươi ấy chưa
bao giờ dành cho hắn? Nhớ lúc trước hắn tới mang Cảnh Dạ Lan về thì một
tiếng gọi “Mị Nô” của Tô Vân Phong đã làm cho hắn phát hỏa. Hắn ở ngay
đây thế mà nàng vẫn còn nhớ thương tới Tô Vân Phong sao?
- Hắn tới cứu ta, ngươi không có quyền xen vào chuyện này! – Cảnh Dạ Lan giãy dụa muốn đứng lên.
-
Lớn mật! Làm càn! – hắn gầm nhẹ, kìm trụ cổ tay Cảnh Dạ Lan rồi nhìn
chăm chăm mặt nàng. – Hắn tới cứu ngươi? Hừ, lá gan của Tô Vân Phong quả là lớn, nữ nhân của cô vương mà hắn dám nhúng chàm sao? – Hiên Viên
Khanh Trần nói đùa cợt.
Tô
Vân Phong, ngươi đúng là muốn chết mà, ngươi vì Hoa Mị Nô mà dám dẫn xác tới cấm địa của cô vương, chỉ e lần này ngươi khó mà trở về được! Hắn
nhớ tới chuyện bắn lén ngày hôm qua thì không tự chủ mà cười lạnh. Chỉ e chuyện này không đơn giản là sự trùng hợp rồi!
-
Ai là nữ nhân của ngươi? Ta đối với ngươi chỉ là một thứ thuốc dẫn, một
thứ đồ vật dùng xong rồi thì có thể tùy tay vứt bỏ! – nàng cực lực phản
kháng.
-
Cho dù như thế thì ngươi cũng là người của cô vương, hắn không được phép nhìn ngươi, cô vương không thích và cũng không cho phép hắn nhìn! – nói rồi hắn cúi đầu hung hăng dùng sức hôn Cảnh Dạ Lan. Đầu lưỡi quẩn quanh trong khoang miệng nàng không cho nàng có cơ hội hít thở. Đúng là một
nữ nhân không biết nghe lời!, hắn phẫn hận nghĩ. Không hề có âu yếm ôn
nhu, tay hắn xé rách y phục của nàng rồi mạnh bạo vuốt ve bầu ngực đẫy
đà của nàng.
Đêm qua khát vọng của hắn đã bị hành động ác ý của nàng làm nhiễu loạn.
“Tiểu yêu tinh!”, nói xong một câu, hắn lột từng mảnh quần áo của nàng
ra. Hắn muốn nàng, ngay bây giờ. Hắn muốn Hoa Mị Nô phải biết rằng, hắn – Hiên Viên Khanh Trần mới chính là nam nhân của nàng!
Nàng dùng sức cắn môi, trong miệng ngập ngụa mùi máu tươi. Đầu lưỡi nóng
bỏng của hắn không có ý muốn buông tha cho nàng, động tác của Hiên Viên
Khanh Trần lại điên cuồng như trước.
- Đồ điên, ngươi không muốn ra ngoài nhưng ta không muốn chết, vì sao lại ép ta chứ?!
- Muốn cô vương cứu ngươi cũng được nhưng mà.. – hắn cố ý dừng động tác, nghe thấy tiếng dây thừng rớt xuống vách đá.
- Nhưng mà cái gì?
-
Ngươi không được nói chuyện với hắn, cũng không được nhìn hắn, nhất là
lúc hắn gọi ngươi là “Mị Nô” thì ngươi không được trả lời, đồng ý! –
tính trẻ con bá đạo bùng phát. (cha này điên roài, má ơi!!)
- Ngươi đang uy hiếp ta?! Đúng là sự uy hiếp nhàm chán kinh khủng!
-
Được lắm, là cô vương đang uy hiếp ngươi vậy thì hiện tại ngươi sẽ thấy
nó nhàm chán hay không. Chúng ta sẽ cho Tô Vân Phong thấy được vợ chồng
chúng ta có bao nhiêu ân ái!
Cảnh Dạ Lan cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài nhưng không có cách nào ngăn cản Hiên Viên Khanh Trần. Lần nào cũng phải tàn bạo ép buộc nàng như
thế này ư? Nàng biết không tránh khỏi chuyện quan hệ hoan ái vợ chồng
thân mật với hắn nhưng nàng không muốn như thế này.
Vô tình nhìn thoáng thấy đau đớn trong mắt nàng, tim Hiên Viên Khanh Trần nhất thời nhói lên đau đớn.
- Chỉ cần nghe lời cô vương thì cô vương sẽ không cưỡng bách ngươi nữa, Mị Nô! – hắn nhẹ giọng dụ dỗ.