Quách Tế Lãnh không vì Mị Nhi mắn mà tức giận hắn chỉ nhếch miệng cười cười nhún vai bộ dạng bắt đắt dĩ mới làm vậy nói.
- Ai bảo các ngươi định cướp người làm gì..? Sao.? Không có đủ 2000k trung phẩm linh thạch à. Quãng Lược trưởng lão...
Quách Tế Lãnh bày ra bôh dạng có ý định giết người bên trong màng linh trận chỉ thấy lão giả cười cười giơ tay bắm pháp quyết..
- Dừng tay..
Võ Thừa hét lên sau đó lại vung tay hơn 1000 viên linh thạch lại bay ra ngoài cùng với 1000 viên lúc trước đống linh thạch dưới đất hiện tại đã là 2000 viên một con số có thể làm cả thành Ngan Bạc điên đảo.
- Thật.... thật sự có...
Nhìn đóng linh thạch như một tòa núi nhỏ trước mắt đám người Quách gia thoáng nước dãy cũng chảy ra từ miệng.
- giàu.. giàu to rồi...
Quách Tế Lãnh trong lòng rào thét hắn cố trấn định tâm thần rồi bình tĩnh nói.
- Thành giao. Hahahaha
- Quãng Lược trưởng lão thả người đi aizz ta nói ngươi đừng có làm mất đi linh lực của bọn họ nhiều quá giờ sao aizzz trong bọn họ yếu như vậy ngươi không thấy ngại trước mặt mấy vị bàn hữu này à.
Lại thêm vài lời chăm chọc của Quách Tế Lãnh sắc mặt Võ Thừa càng lúc càng âm trầm. Mị Nhi hay Mị đào các nàng đều nhìn Quách Gia bộ mặt chán gét cực điểm không còn từ diễn đạt.
Vì tránh tình trạng lúc trước xảy ra lúc nầy thiếu nữ họ Kim cũng cố kìm nén trong lòng không nói gì nàng ngiến răng nhìn Quách Tế Lãnh ánh mắt như có thế giết người. Rất nhanh hơn 15 người trong linh trận được đưa đến trước mặt Võ Thừa đám người tất cả đều bị phong bế tu vi rất suy yếu. Trường Ngạo nhìn những người này thì sắc mặt lạnh băng không nói gì. Hiển nhiên hắn hiểu rõ Quách Tế Lãnh này quá nham hiểm. Nếu bọn hắn mạnh mẽ ra tay đánh nhau với Quách Gia với tình trạng của đám người này sẽ không tự bảo vệ bản thân được.
Võ Thừa đảo thần thức qua thấy tất cả chỉ bị phong bế tu vi và thoát lực nên khá suy nhược nhưng không ảnh hưởng tính mạng hắn nhẹ gật đầu. Đổi lại đám người Quách gia phải dùng đến 3 nhẩn trử vật để lấy số linh thạch trung phẩm kia.giao dịch nhanh chóng hoàn thành.
Trường Ngạo móc trong ngực một bình ngọc đưa cho nử tử họ Kim phân phát đang dược hồi phục tạm thời cho mọi người. Mị Nhi liếc nhìn Võ Thừa nàng truyền âm.
- Chúng ta làm gì..?
Nàng rất muốn một trận đánh cho đám người Quách Gia này một trận nhưng nhìn đám người Kim gia thì nàng kìm chế súc động trong lòng hỏi ý võ thừa.
Võ Thừa trầm ngâm hắn cũng hiểu nếu bây giờ khai chiến thì vô cùng bất lời cho phía họ vậy nên hắn xoay người nói.
- mọi người đã không sao thì chúng ta về thôi.
- Hé hé không tiển không tiển.
Quách Tế Lãnh thấy hành động Võ Thừa thì hắn lại mở lời chăm chọc nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt lạnh băng của Võ Thừa.
Đang định đi thì phía xa truyền đến âm thanh đầy kiêu ngạo.
- Võ Thừa là người nào ra đây nhận lấy cái chết.
Chỉ thấy 2 đạo lưu quan từ xa bay đến rồi ở trên không dừng lại nhìn về phía đám người Võ Thừa.
Khoảng khắc nhìn thấy 2 người này tròng mắt Mị Đạo co rụt lại những người còn lại thì nhíu mài.
- Ngự không phi hành. Cường giả thái ất Ngủ trọng.
Sắc mặt Mị Đào vô cùng khó coi nàng mở miệng. Võ Thừa ánh mắt lạnh băng từ trên người Quách Tế Lãnh chuyển sang nhìn hai người trên không trung đôi mài rậm khẻ nhíu.
Trường Ngạo thân hình khẻ trấn động rồi hắn rằng từng chử.
- Triệu gia. Triệu cảnh..
Phàm là người của Triệu Gia trường ngạo đều nắm rõ vì mối thù gia tộc hắn đã khắc cốt ghi tâm.
Võ Thừa bước ra một bước ngẩn đầu nhìn 2 người trung niên trên không trung gương mặt lạnh lùng mở miệng.
- Võ Thừa ở đây. Muốn mạng ta thì đến mà lấy.
Nói xong tay trái và tay phải cùng lúc bắt chéo trước ngực hắn hung hăn kéo mạnh một cái trên tay xuất hiện một rìu một khiên.
Mắt thấy tư thái của Võ Thừa này Triệu Cảnh khóe miệng nở nụ cười lạnh lẻo sau đó hắn hư không đưa tay ra một thanh kiếm dài một mét nắm trong tay cũng không nhiều lời một kiếm bổ xuống.
Võ Thừa sắc mặt không đổi một búa chém ra tức thì hai đạo hồng quang mang theo tiếng xé gió ầm ầm lao vào nhau.
Pình....
Một âm thanh kinh thiên van lên dư lực tứ tán khiến tất cả mọi người có mặt phải nheo mắt lại rục cổ.
Triệu Lãnh ha hả cười dài một tiếng rồi trực tiếp lao xuống Võ Thừa tư thế như đại bàn sấp bắt mồi. Võ thừa liếc nhìn Mị Đào nói.
- Cứ ở yên ở đây bảo vệ cho những người còn lại.
Nói xong hắn nhún mạnh thân mình trực tiếp phóng lên va chạm với Triệu Cảnh.
Rất nhanh hai người sáp lá cà va chạm vào nhau linh lực bùng phát giữ dội. Âm thanh keng keng ì đùng phát ra khiến tất cả mọi người trái tim cũng đập nhanh hơn một nhịp.
Lú này nử tử họ Kim vừa chưa hết vui mừng vì cứu được tộc nhân nàng lại cảm thấy cỏi lòng dân lên một hồi u ám.
- Nếu không tại ta ích kỷ thì chắc sẻ không có chuyện này xảy ra.
Nàng trong lòng thầm trách mình tròng mắt lại một màng nước trào ra, hay tay nắm chặc lại ngay cả móng tay đâm vào lòng bàn tay cơ hồ chảy máu.
Trường Ngạo sắc mặt âm trầm nhìn về phía chiến đấu hắn rất muốn xong lên cùng Võ Thừa kề vai chiến một trận nhưng hắn rất rỏ với tu vi trúc cơ bát trọng của mình trong mắt cường giả thái ất ngủ trọng không khác gì một con chuột dể dàng bị đập chết không kịp trở tay.
Chợt sắc mặt hắn âm trầm nhìn về phía người còn lại đi cùng Triệu Cảnh. Người này hắn không nhìn rõ tu vi nhưng khí tức người này phát ra hiển nhiên không mạnh mẽ bằng Triệu Lãnh.
Người trung niên này đang quan sát vòng chiến của Võ Thừa hắn tuy sắc mặt có chút bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió. Tu vi của Võ Thừa hắn có chút nghi hoặc.
- Người này tu vi dao động thật khó hiểu. Tuy là khí tức không vượt qua thái ất cảnh nhưng dao động đặc thù nhìn ra không được rỏ ràng
hắn nghĩ đến người này có lẻ là một Linh hồn giả nhưng ý niệm này rất nhanh bị hắn rạt bỏ. Bởi vì nếu là Linh hồn tu sỹ hẳn phải không cường thế hung mãnh giáp lá cà đánh với Triệu Cảnh mới đúng. Thế nhưng người kia bằng vào linh lực cùng thân thể cường hản mà không ngần ngại cận chiến chẳng lẻ.
Nghĩ đến đây hắn hít sâu một hơi.
- Tu sỹ luyện thể..
Thành Ngan Bạc tu sỹ luyện thể là quá ít cơ hồ không có vì tài nguyên để luyện thể là không thể chấp nhận được.
- Tu sỹ luyện thể, hắn không phải xuất thân trong thàn Ngan Bạc, tộc trưởng bảo chúng ta tránh xa người này chẳng lẻ e ngại thế lực phía sau hắn..?
Nghĩ đến đây trung niên nam tử càng khẳng định suy nghĩ của mình. Nếu đã rây chiến với người này chỉ còn cách giết chết diệt mầm tay họa.
Hắn sắc mặt âm trầm nhìn võ thừa chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Quách Đại Nhân chúng ta nên đi hây ở..?
Thanh niên gương mặt giảo hoạt ghé cạnh bên tai của Quách Tế Lãnh nói nhỏ. Quách Tế Lãnh khi nhìn về cảnh chiến đấu của Võ Thừa hắn cũng ngưng trọng. Trên cơ bản hắn tự nhận mình không thể nào trụ được quá ba hiệp nếu đánh nhau với cường giả thái ất ngủ trọng hắn khẻ hít sâu một hơi tròng mắt lóe tia sáng.
- Ở đây quang sát trước đã. Võ Thừa này giường như còn chưa thi triển toàn bộ thực lực.
Hắn hiếp cập mắt lại tiếp tục quang sát nhìn biến.