Vu Lang thoáng bất ngờ khi nghe Tàn Lão Y hỏi:
- Đáng lẽ lão không nên hỏi câu này, lệnh sư là nhân vật nào?
Vu Lang đáp vẻ miễn cưỡng:
- Gia sư là Bang chủ Cái bang, tính danh Thượng Quan Điền.
Tàn Lão Y giật mình:
- Là Thượng Quan Điền? Y bây giờ đã là Bang chủ Cái bang?
Vu Lang kinh ngạc:
- Lão có biết gia sư?
- Gần năm mươi năm xa cách, không ngờ gã Thượng Quan năm nào đã trở thành nhất nhân chi chủ! Hà... Hà...
Vu Lang tròn mắt nhìn lão:
- Lão biết gia sư từ lâu như thế sao?
Tàn Lão Y bật cười:
- Người quân tử chỉ cách xa ba ngày đã thấy khác, huống hồ gần năm mươi năm trôi qua! Mà thôi, cố nhân giờ đã hóa thành người hữu dụng, chuyện xưa còn nhắc lại làm gì?
- Nói như vậy, mỗ phải gọi lão là bá bá?
Tàn Lão Y xua tay:
- Bất tất! Lão mến là mến tiểu huynh đệ, không phải mến truyền nhân của cố nhân, có điều lão muốn hỏi, sao y phục của tiểu huynh đệ không giống bọn Cái bang?
Vu Lang giải thích:
- Nguyên mỗ không phải đệ tử Cái bang. Nhân một lần tình cờ chạm mặt, gia sư trông vừa mắt bèn thu nhận làm đệ tử.
- Một khi đã là đệ tử của Cái bang, Bang chủ nói sai tiểu huynh đệ không vận y phục lam y như tất cả bang đồ?
Vu Lang mỉm cười:
- Đó là do ý của gia sư. Vì mỗ chỉ là ký danh đệ tử với thân phận chưa minh bạch nên không thể tự nhận là đệ tử Cái bang!
- Chỉ là ký danh đệ tử thôi sao? Vậy thì lạ thật.
- Sao lại lạ?
- Lệnh sư bảo đến lúc nào tiểu huynh đệ mới chính thức bái sư?
Đang hỏi lão lại bị lão hỏi ngược. Vu Lang nhăn nhó:
- Gia sư không đề cập và mỗ thì ngại, không dám hỏi, nên không biết đến bao giờ.
Biết Vu Lang chưa mãn ý, Tàn Lão Y bảo:
- Lão bảo lạ là vì bất kỳ ai khi thu nhận môn đồ đều muốn được quang tông diệu tổ. Chỉ khi có ẩn tình khó thể nói ra, mới có chuyện nhận làm ký danh đệ tử. Phải chăng lai lịch của tiểu bằng hữu có điều khác biệt khiến lệnh sư ngại không đủ tư cách nên không nhận làm đệ tử chính thức?
Vu Lang cười hể hả:
- Sai rồi! Từ thủa nhỏ mỗ là một đứa trẻ côi cút, không nơi nương tựa. Mỗ được may mắn như lão nói?
Tàn Lão Y kinh ngạc:
- Vậy thì càng khó hiểu! Lệnh sư đâu phải hạng khiêm tốn, có môn đồ giỏi lại không thừa nhận?
Thấy lão càng nói đi xa chính đề, Vu Lang chợt hỏi:
- Việc gia sư giúp tệ hữu lưu thông khí huyết có chỗ không đúng sao?
Lão gật đầu minh định:
- Chẳng những không đúng, đây còn là hành vi sát nhân.
Vu Lang trầm giọng:
- Không đúng! Gia sư rõ ràng có hảo ý, quyết không phải cố tình. Chỉ là do kém hiểu biết về y thuật nên mới có điều lầm lẫn này.
Tàn Lão Y lại gật đầu:
- Có thể là như thế. Vì trước kia, khi biết lão đam mê y đạo, lệnh sư thường chê bai dè bỉu, bảo không đáng mặt anh hùng hảo hán.
Nghe lão cứ luôn nhắc chuyện xưa kia Vu Lang phải dằn lòng lắm mới không hỏi cho rõ tự sự. Điều khiến Vu Lang phải quan tâm vào lúc này, chính là sinh mạng của Đường Thượng Thanh:
- Như tệ hữu, việc thảm tử là điều không tránh khỏi.
Tàn Lão Y trầm ngâm một lúc mới đáp:
- Đúng vậy! Đáng tiếc là lão phải làm cho tiểu bằng hữu thất vọng.
Vu Lang thất vọng thật:
- Không có tiên đan diệu dược nào có thể cứu mạng được sao?
Lão không đáp mà chỉ hỏi:
- Tiểu bằng hữu lo buồn đến thế sao? Y quan hệ thế nào với tiểu bằng hữu?
Vu Lang đáp một cách hững hờ:
- Là bằng hữu! Một bằng hữu có thể ví như huynh đệ thủ túc, đồng sinh cộng tử!
- Thâm tình đến thế sao?
Đến lúc này Vu Lang mới nhớ lại những gì vừa nói và có phần bẽn lẽn vì đã nói quá sự thật.
Phản ứng của Vu Lang không qua được ánh mắt tinh tường của Tàn Lão Y:
- Tiểu bằng hữu vừa cố tình dối gạt lão?
Vu Lang đáp nhẹ:
- Dối gạt thì đúng nhưng không phải cố tình.
- Là ý gì?
Hít mạnh một hơi, Vu Lang giải thích:
- Nếu không kể vị huynh đệ đây đã từng xả thân cứu mạng cho mỗ và gia sư thì ngay lần đầu gặp mặt mỗ đã có cảm giác đây là vị huynh đệ đáng phải kết nghĩa kim lan. Và thật ra, nếu vị huynh đệ đây chậm mang thương thế, giữa mỗ và y thế nào cũng có chuyện tam bái chi giao, kết tình huynh đệ. Lời mỗ nói có thể là khó hiểu, chỉ khi lâm vào tình cảnh như mỗ, lão mới hiểu.
Lão xua tay:
- Lão hiểu! Vì lão cũng đã có cảm nhận như thế ngay lần đầu gặp tiểu huynh đệ. Lão đã có ý định cùng tiểu huynh đệ kết bái vong niên.
Vu Lang nhìn sững lão:
- Sao lão có ý này?
Lão lắc đầu:
- Cũng như tiểu huynh đệ, lão không thể giải thích. Chỉ biết đó là những cảm nhận tự có, vượt qua sự hiểu biết của lão.
Ngẫm nghĩ một lúc, Vu Lang hỏi:
- Nếu mỗ bằng lòng, lão ca còn giữ ý định đó không?
Tàn Lão Y chợt nói bằng giọng run run:
- Tiểu huynh đệ chịu gọi một kẻ tàn phế như ta là lão ca?
Vu Lang cũng bồi hồi không kém và cố che giấu bằng cách vùng cười lên:
- Lão ca tàn mà không phế, sao tiểu đệ phải ngại? Ha... Ha...
Tàn Lão Y quá mừng đến phải lắp bắp mãi không thôi:
- Tiểu lão đệ... tiểu lão đệ...
Vu Lang cắt ngang bằng cách chỉ vào Đường Thượng Thanh:
- Đệ đã từng xem Thượng Thanh đây là bái đệ của đệ! Nếu lão ca không ngại thì đệ ở hàng thứ hai và đây là tam đệ của lão ca. Lão ca không thể để tam đệ phải chết!
Tàn Lão Y phì cười:
- Ta thừa biết thế nào nhị lão đệ cũng tìm cách làm khó lại lão ca này. Nhưng không sao, đã là lão ca lại là lão Đại, ta đương nhiên phải chịu thiệt.
Vu Lang kinh ngạc:
- Nghĩa là lão ca vẫn có cách cứu tam đệ?
Tàn Lão Y gật đầu:
- Gọi là cách thì không đúng. Ta chỉ tạm thời giúp tam đệ giữ vững tâm mạch trong một thời gian để chờ nhị lão đệ đi tìm linh dược. Sống hay chết là nhờ ở phúc phận của tam đệ.
Vu Lang bàng hoàng:
- Chỉ được thế thôi ư?
Tàn Lão Y nhăn mặt:
- Là ta đã tận lực lắm rồi. Nhị lão đệ nói như thế có khác nào xem nhẹ lão ca?
Vu Lang phải cố nở một nụ cười:
- Đệ chỉ lỡ lời thế thôi, lão ca bất tất phải lưu tâm.
Dứt lời, Vu Lang định hỏi phải tìm linh dược gì và tìm ở đâu thì ở bên ngoài chợt có tiếng gọi:
- Vu Lang! Ngươi ở đâu? Vu tiểu tử...
Tàn Lão Y kinh nghi:
- Tiếng ai gọi là nửa quen nửa lạ?
Vu Lang nghe được vội đáp:
- Đó là gia sư! Lão ca còn cảm nhận được đó là âm thanh quen thuộc, chứng tỏ lão ca có trí nhớ hơn người.
Khi thấy Vu Lang há miệng định đáp lại tiếng gọi của Thượng Quan Điền, Tàn Lão Y vội ngăn lại:
- Đừng lên tiếng. Ngay lúc này ta cũng chưa muốn gặp lại lệnh sư.
Vu Lang kinh ngạc:
- Trước khi đến đây đệ có điềm chỉ cho đệ tử bản bang, đệ không lên tiếng sao được?
- Lão đệ không nói ta cũng hiểu vì sao lệnh sư biết đường tìm đến đây. Chỉ cần đệ không lên tiếng, lệnh sư tìm không thấy chắc chắn phải bỏ đi.
Vu Lang ngơ ngác:
- Lão ca nói gia sư sẽ không tìm được đệ? Thật thế ư?
- Rồi lão đệ sẽ rõ. Lệnh sư đang đến kìa, đừng lên tiếng nữa.
Đưa mắt nhìn ra quả nhiên Vu Lang nhìn thấy sư phụ đang đi xăm xăm đến. Và khi đi đến đủ gần, Vu Lang nghe sư phụ lại gọi:
- Vu Lang! Ngươi không nghe ta gọi sao? Ngươi ở đâu? Tàn Lão Y ở đâu?
Vu Lang nghiêng đầu định nói thì thào vào tai Tàn Lão Y thì bị lão ngăn lại.
Lão đưa tay chỉ vào tai, ý nói nếu Vu Lang lên tiếng sẽ bị Độc Long Thần Cái Thượng Quan Điền phát hiện.
Là đệ tử, khi sư phụ gọi mà không lên tiếng là bất lễ, huống chi chỉ cần Độc Long Thần Cái tiến thêm nữa về phía động khẩu chắc chắn Vu Lang sẽ bị sư phụ nhìn thấy. Do đó, Vu Lang cứ lúng ta lúng túng với vẻ mặt thật khó coi.
Biết ý, Tàn Lão Y khẽ chạm vào tay Vu Lang và hoạch vào nền động mấy chữ: “Đây là trận thế kỳ môn, lệnh sư sẽ không nhìn thấy”.
Vu Lang có phần nào nhẹ nhõm cho dù đang ân hận bởi để sư phụ phải kiếm tìm. Độc Long Thần Cái quả nhiên không nhìn thấy phần bên trong động khẩu, như trước đó Vu Lang đã nhìn và đã cho rằng động khẩu không đủ sâu nên không có người cư ngụ.
Ngược lại, Vu Lang không những nhìn thấy rất rõ mà còn nghe được từng lời lẩm nhẩm của sư phụ:
- Quái lạ, Tàn Lão Y không thể ở nơi nào khác ngoài chỗ mà tên Đà chủ đã chỉ, sao ta không tìm thấy kìa?
Không đành lòng, mấy lần Vu Lang định lên tiếng hoặc bước ra nhưng đều bị Tàn Lão Y ngăn lại.
Sau cùng, Vu Lang đành phải vạch xuống nền động: “Gia sư đang lo lắng, đệ tử không chịu được”.
Tàn Lão Y vạch xuống mấy chữ đáp lại: “Lệnh sư lo nhưng vô hại! Trừ phi lão đệ không muốn cứu tam đệ!”.
Vu Lang giật mình nhìn sững Tàn Lão Y, vì không hiểu từ việc phải xuất đầu lộ diện đến việc cứu mạng Thượng Thanh có điểm nào chung mà lão phải nói: “Trừ phi không muốn cứu mạng tam đệ”.
Như hiểu được, Tàn Lão Y lại nói:
- Ta chưa thể gặp lại lệnh sư lúc này. Sự xuất hiện của lệnh sư có thể khiến ta khó thi thố y thuật như đã nói.
Vỡ lẽ, Vu Lang đành bấm bụng gật đầu, hy vọng sau này khi gặp lại sẽ giãi bày với sư phụ.
Đúng lúc đó, Độc Long Thần Cái bỗng cười toáng lên:
- Đây rồi! Ha... Ha... Ha...
Vu Lang giật mình lo sợ.
Tàn Lão Y trấn an:
- Trận thế này rất cao minh, lệnh sư dù phát hiện cũng không thể giải phá.
Vu Lang lại gật đầu, hy vọng sư phụ sẽ hiểu và bỏ qua cho lỗi lầm hôm nay.
Nào ngờ, Độc Long Thần Cái bỗng nói:
- Tàn Lão Y đã cao minh về y thuật, không ngờ cũng am tường trận thế kỳ môn. Thật bội phục.
Sau đó, Độc Long Thần Cái lại gọi:
- Vu Lang! Ngươi không lên tiếng phải chăng đã bị Tàn Lão Y hạ độc thủ? Nếu vậy, ta sẽ phá trận đồ này và báo thù cho ngươi.
Vu Lang kinh hãi:
- Nguy mất! Gia sư đang nghĩ lầm về lão ca, đệ phải giải thích mới được.
Tàn Lão Y nhanh tay chận lại:
- Lầm thì lầm! Cứu mạng cho tam đệ mới là điều hệ trọng.
Độc Long Thần Cái chợt gầm lên:
- Tàn Lão Y! Nếu tệ đồ có mệnh hệ nào, lão đừng trách Thượng Quan mỗ sẽ làm cho lão không còn một chỗ dung thân.
Lời hăm dọa của sư phụ khiến Vu Lang là đệ tử cũng phải kinh hoảng! Vu Lang bật kêu lên:
- Sư phụ chớ hiểu lầm! Đệ tử...
Tàn Lão Y đưa tay ngăn lại nhưng đã muộn.
Âm thanh của Vu Lang bị ngưng giữa chừng khiến Thượng Quan thần cái động nộ:
- Vu Lang! Tàn Lão Y chớ hãm hại tệ đồ.
Bất đắc dĩ, Tàn Lão Y phải lên tiếng:
- Lão bất tất phải hốt hoảng. Ta là Tàn Y không phải là Độc Y.
Vu Lang vội phụ họa:
- Đúng đó, sư phụ! Đệ tử chưa kịp lên tiếng vì đang cùng lão lo chữa trị cho Đường huynh!
Tàn Lão Y cười lớn:
- May cho lão là còn có ta ở đây. Bằng không Đường tiểu tử phải uổng mạng vì điều lầm lẫn của lão.
Thượng Quan Điền nôn nóng:
- Vu Lang! Nếu ngươi thật sự vẫn bình an mau bước ra cho ta xem nào.
Nhìn Tàn Lão Y, thấy lão ra dấu bảo cứ đi, nhưng đừng đưa sư phụ bước vào.
Vu Lang bèn lên tiếng:
- Đệ tử sẽ ra ngay, sư phụ chớ đi loạn kẻo bị thất lạc trong trận đồ.
Đang nói như thế, Vu Lang đọc được cách thức nhập trận do Tàn Lão Y vạch vội trên nền động, hàm ý cho Vu Lang chỉ điểm cho sư phụ. Vu Lang lẩm nhẩm đọc theo và vội gật đầu:
- Nhờ lão chăm sóc cho Đường huynh, mỗ sau này nguyện có ngày báo đáp.
Câu nói của Vu Lang ám chỉ muốn che giấu việc cùng Tàn Lão Y kết bạn vong niên, vì sợ sư phụ quở trách là đã làm chuyện vượt quá bối phận.
Tàn Lão Y gật đầu, nói hùa theo:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc.
Mới bước được hai bước, Vu Lang bỗng quay lại.
Tàn Lão Y nghi hoặc, hỏi lào thào:
- Có chuyện gì ư, lão đệ?
Sợ sư phụ ở ngoài nghe được, Vu Lang đưa một ngón tay lên môi:
- Suỵt! Có một vật này đệ tình cờ nhặt được, có thể là do tam đệ đánh rơi. Lão ca cứ giữ lấy và nhớ bảo trọng. Đệ sẽ quay lại sau.
Trao cho Tàn Lão Y vật tròn tròn bằng sáp, đã xuất hiện bất chợt ở ngay chân Thượng Thanh, sau khi Thượng Thanh cùng Tuyết Ngân đối chiêu chạm chưởng. Vu Lang mới vội bước ra.
Nhìn thấy Vu Lang thật sự bình an, Độc Long Thần Cái mỉm cười:
- Suýt nữa ta đã nghi lầm Tàn Lão Y. Mong được lượng thứ.
Từ bên trong Tàn Lão Y đáp lại:
- Có những lầm lẫn vô hại và có những lầm lẫn rất có hại. Hy vọng sau này lão hãy nghĩ kỹ trước khi hành động.
Thấy sắc mặt của sư phụ chợt biến đổi như đang khó chịu trước lời lẽ hàm nhiều ẩn ý của Tàn Lão Y, Vu Lang vì không muốn giữa cả hai lại có thêm những hiểu lầm nên vội kéo sư phụ rời đi. Vừa đi, Vu Lang vừa giải thích:
- Tàn Lão Y nói không sai, sau khi vương nội thương vì Băng Ngọc công phu, Đường huynh hãy còn một phần chân lực để bảo hộ tâm mạch. Sư phụ vì quá lo lắng đã giúp Đường huynh lưu thông huyết khí nên kể như vô tình đưa Đường huynh đến chỗ sinh mạng như chỉ mành treo chuông. Ý của lão là vậy, sư phụ cũng đừng để tâm làm gì.
Thần Cái Thượng Quan Điền giật mình kinh hãi:
- Có chuyện này sao? Chao ôi! Nếu Đường tiểu tử có mệnh hệ gì, lỗi là do ta, ta sẽ ân hận suốt đời không nguôi.
Không muốn sư phụ cứ phải áy náy vì một lỗi lầm do tình cờ, Vu Lang tìm lời trấn an:
- Mọi việc xảy ra đều không ngoài thiên định, nào phải do sư phụ chủ tâm. Cũng may, nhờ có Tàn Lão Y với y thuật cao minh, Đường huynh tất sẽ vô sự. Hà...! Ngược lại, nếu Đường huynh phải uổng mạng, đại ân mà Đường huynh dành cho bổn bang đệ tử không biết phải làm như thế nào để đền đáp.
Thượng Quan Điền tỏ vẻ thán phục.
- Y thuật của lão Tàn Y cao minh đến thế sao? Lão dùng phương cách gì để cứu mạng Đường tiểu tử?
Nhớ lại những gì Tàn Lão Y giải thích, Vu Lang đáp:
- Điều đầu tiên lão cần làm là giữ vững tâm mạch, chi trì sinh mạng bằng cách trục hàn khí khỏi nội tạng. Sau đó...
- Trục hàn khí ra khỏi nội tạng? Ái chà! Không lẽ Tàn Lão Y có nội lực uyên thâm, thượng thừa? Vì chỉ có như thế mới hy vọng trục được Hàn khí.
Vu Lang kinh ngạc:
- Bản lãnh của Tàn Lão Y như thế nào, sư phụ thật sự không biết rõ sao?
Thượng Quan Điền lắc đầu:
- Ta làm sao biết được khi lão vừa có tính thích cô độc khác người, vừa chưa từng cùng ai khác giao thủ đối chiêu? Xem ra, Tàn Lão Y chính là một cao nhân ẩn thế. Hà...
Vu Lang hoang mang:
- Nói như vậy, sư phụ không hề quen biết Tàn Lão Y?
- Ha... Ha... Ha... Cũng may điều đó chưa xảy ra! Ta thật sự không có chút hứng thú nào để giao du với giới y sư, nhất là phải nằm ườn ra đó, phơi bày nội tạng cho họ nhìn không sót một chỗ nào.
- Lạ thật! Giữa Tàn lão ca và sư phụ nhất định phải có người nhớ lầm. Không lẽ người đó chính là Tàn lão ca? Hoặc giả còn có một nhân vật nữa cũng có tính danh trùng với tính danh của sư phụ?
Còn đang ngẫm nghĩ, Vu Lang chợt giật mình vì nghe sư phụ gọi:
- Ngươi đang suy nghĩ điều gì, Vu Lang? Sao ta hỏi ngươi không đáp?
Nửa muốn nêu nghi vấn kia ra, nửa lại không dám, Vu Lang đành nói khỏa lấp:
- Mong sư phụ lượng thứ. Vì đệ tử mải lo nghĩ cho tính mạng của Đường huynh nên...
Lão ngắt lời:
- Còn gì nữa phải lo nghĩ? Chẳng phải ngươi vừa nói Đường tiểu tử rồi sẽ bình yên vô sự sao?
Vu Lang thở dài:
- Đó là chuyện sau này, nếu Tàn Lão Y có đủ thời gian tìm linh dược kịp lúc để cứu mạng Đường huynh. Còn ngay lúc này chưa thể nói chắc được.
- Sao vậy? Mới rồi nghe ngươi nói ta cứ ngỡ Tàn Lão Y đã có sẵn linh dược?
Vu Lang lắc đầu:
- Nếu được như sư phụ nói thì hay biết mấy.
- Lão cần linh dược gì để trị thương cho Đường tiểu tử?
- Lúc sắp nói cho đệ tử nghe điều này, sư phụ lại xuất, lão chưa kịp nói là cần linh dược gì?
Thượng Quan Điền lộ vẻ ưu tư:
- Tiếc thật! Nếu biết lão cần linh dược gì, vì đại ân của Đường tiểu tử, bằng mọi giá ta sẽ giúp lão.
Vu Lang cả mừng:
- Sư phụ nghĩ sao nếu đệ tử quay lại để hỏi lão điều này?
Thượng Quan Điền bĩu môi:
- Ngươi chớ phí công vô ích. Nếu lão muốn nói thì đã nói rồi. Huống chi, lão lại sắp bày kỳ môn trận thế để ngăn ngừa ngoại nhân xâm nhập.
Suýt nữa Vu Lang quên đi lời căn dặn của Tàn Lão Y và nói hớ ra cách xuất nhập trận đồ như Tàn Lão Y đã ngấm ngầm chỉ điểm. Kịp nhớ lại, Vu Lang bảo:
- Từ bên ngoài chúng ta hỏi vọng vào. Nếu cần, lão sẽ nhờ chúng ta tìm giúp.
Thượng Quan Điền lắc đầu:
- Tính khí của lão rất khác người. Làm như ngươi có khi lão lại nghĩ chúng ta cố tình dò xét lão.
“Sự cẩn thận của sư phụ không phải không có nguyên do. Dầu vậy, rồi ta cũng tìm cách quay lại để hỏi lão ca sau”.
Nghĩ thế, Vu Lang chợt hỏi sang chuyện khác:
- Theo hiểu biết của sư phụ, Nga Mi phái hiện giờ có thâu nhận nam đệ tử không?
Thượng Quan Điền phì cười:
- Từ khi lập phái cho đến nay, có bao giờ Nga Mi phái phá lệ, thu nam nhân làm đệ tử? Sao ngươi hỏi điều này?
Vu Lang đáp với sắc mặt trầm trọng:
- Vì đêm qua, khi sư phụ rời khỏi đệ tử, có một nhân vật xuất hiện và ám toán đệ tử. Nhân vật này như đã thi triển sở học của phái Nga Mi!
Thượng Quan Điền sửng sốt:
- Ngươi nói ta mới nhớ! Điều gì đã xảy ra đêm qua? Khu trang viện là do ai phóng hỏa?
Vu Lang lo sợ vì ngỡ sư phụ sẽ quở mắng vì tội vô cớ phóng hỏa nên vội lược lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Nghe xong, Thượng Quan Điền lên tiếng với vẻ kinh ngạc tột cùng:
- Nếu vậy, kẻ đó chắc chắn phải là đệ tử Nga Mi phái!
Vu Lang ngơ ngác:
- Sư phụ vừa nói Nga Mi phái chưa hề thâu nhận nam đệ tử?
- Hừ! Điều này hoàn toàn đúng. Nhưng ai có thể cấm bọn sư thái giả làm nam nhân? Huống hồ đêm qua ngươi không thể nhìn rõ lư sơn chân diện mục của kẻ đó.
Vu Lang mấp máy môi như muốn lên tiếng phản bác nhưng không dám. Thấy vậy và hiểu rõ tâm trạng của Vu Lang, Bang chủ Cái bang nhăn nhó:
- Ngươi muốn nói gì cứ nói! Đừng làm ra vẻ khẩu phục nhưng tâm bất phục.
Vu Lang đề quyết:
- Theo đệ tử, kẻ gian nhất định không phải đệ tử phái Nga Mi.
Thượng Quan Điền hất hàm:
- Vậy thì ai? Ngươi nói đi!
- Là kẻ đang bị chúng ta và Băng Ngọc cung truy tìm.
- Là y? Sao ngươi có ý nghĩ này?
- Như Đường huynh nghi ngờ, đã có kẻ vận dụng công phu của các phái để vu họa cho các phái bằng cách lén hạ sát môn nhân Băng Ngọc cung.
- Ngươi nói như vậy là dựa vào chiêu Phật Quang Tâm Chiếu của phái Nga Mi do kẻ đó đêm qua thi triển?
- Không sai! Ngoài ra theo đệ tử nhận định, cũng chính là kẻ đó vu họa cho sư phụ bằng chính tuyệt học Song Long chưởng.
Thượng Quan Điền bàng hoàng:
- Không lẽ y cũng biết tuyệt học này? Ngươi có nhìn thấy y thi triển không?
Vu Lang nửa lắc nửa gật đầu:
- Tuy y không thi triển nhưng đệ tử biết y rất am tường.
Thượng Quan Điền trầm giọng:
- Sao ngươi biết? Hay chính y đã tự thú nhận điều này?
- Y nào dám tự thú nhận. Chỉ có điều, y đã tự để lộ ra khiến đệ tử phải hiểu như vậy.
- Y để lộ như thế nào?
Vu Lang phì cười:
- Nhân lúc y bất phòng, đệ tử vừa đặt Đường huynh nằm xuống theo lệnh y vừa tìm cách vơ lấy hai nắm đất. Và khi đệ tử tung cả hai nắm đất khiến y không thể nào mở mắt, đệ tử còn kêu lên đó là chiêu Song Long Xạ Tinh.
- Song Long Xạ Tinh? Trong sở học của ta làm gì có chiêu nào mang danh xưng này?
- Y cũng kêu lên như vậy. Thử hỏi, nếu y không am tường sao y biết trong sở học bổn bang không hề có chiêu này?
Thượng Quan Điền sau một lúc ngớ người liền lắc đầu quầy quậy:
- Biết rõ cách gọi của từng chiêu vị tất y phải am tường từng chiêu thức. Đó chỉ là sự võ đoán của ngươi thôi.
Vu Lang chán nản:
- Nếu không phải như vậy sao y am tường tuyệt học Nga Mi? Dáng dấp của y chính là dáng dấp của một nam nhân, không thể do nữ cải dạng nam nhân như sư phụ nghi ngờ. Hơn nữa...
- Hơn nữa thế nào?
- Thật sự không hiểu sao lại có một nhân vật am tường tuyệt học của nhiều phái, kể cả sở học bổn bang, đệ tử không thể không nghi ngờ y!
Thượng Quan Điền xua tay:
- Được rồi! Cứ kể như ngươi nói đúng, chờ khi tìm được kẻ đó, ta nhất định phải tra vấn y, từ đâu y biết được sở học của bổn bang. Hừ!
Thấy sư phụ có vẻ giận, Vu Lang vì không dám đề cập đến nữa nên phải hỏi sang chuyện khác:
- Đêm qua, vì muốn cấp báo cho sư phụ, đệ tử buộc phải phóng hỏa. Lúc đó sư phụ đang ở đâu, sao không kịp quay lại với đệ tử?
Thượng Quan Điền đang giận một bỗng trở lên giận mười:
- Nghe ngươi nhắn ta càng thêm bực. Đêm qua không hiểu kẻ nào đã giở trò lừa mỵ hý lộng ta. Báo hại phải đến gần sáng ta mới quay lại thì đã thấy khu trang viện bị thiêu rụi! Hừ!
Vu Lang kinh ngạc:
- Là kẻ nào? Y đã hí lộng ra sao?
- Ta đang thu nhặt củi khô, chưa kịp đem về, kẻ đó không ra mặt cứ dùng những mẩu đá vụn ném loạn vào ta. Ta giận dữ đuổi theo, càng đuổi càng bị y đưa xa dần. Đến lúc nghĩ lại biết là lầm kế điệu hổ ly sơn, ta nhận ra thế là trời đã sáng bạch. Cuối cùng, y là ai ta không biết, điều gì xảy đến cho ngươi, ta cũng không hay. Hừ! Còn may là ngươi đã liệu trước, cho tên Đà chủ đến báo tin, bằng không ta làm sao biết ngươi đến chỗ Tàn Lão Y?
Đặt vào tâm trạng của sư phụ, Vu Lang biết sư phụ đang rất phẫn nộ. Vào lúc như thế này, nếu Vu Lang tìm cách tách ra hoặc nghĩ cớ để quay lại với Tàn Lão Y là rất khó. Do đó, Vu Lang đành phải lẳng lặng theo chân, hy vọng sẽ có lúc sư phụ nguôi giận rồi sẽ liệu cách.... Trong khi đó ở chỗ Tàn Lão Y vẫn diễn ra việc chữa trị!
Không lưu tâm đến vật tròn nhỏ bằng sáp vừa được Vu Lang trao cho, Tàn Lão Y cứ mải mê sắp bày các vật dụng cần thiết!
Với đủ các loại kim châm ngắn dài, Tàn Lão Y nhìn sững vào Đường Thượng Thanh và không ngớt bâng khuâng lo ngại!
Lão chợt lẩm bẩm thành lời:
- Làm cách nào ta có thể thi triển thủ thuật kim châm đả huyệt?... Không thể thi triển thì cũng không thể bức dọn hàn khí ra khỏi tâm mạch!... Hà...! Khó quá!
Lúc đó, toàn thân Đường Thượng Thanh tuy không còn trắng xóa vì bị tuyết bao bọc nữa nhưng sự việc lại không dễ cho Tàn Lão Y! Bởi bao quanh thân Thượng Thanh lúc này là một lớp băng mỏng và trong suốt! Với hiện trạng đó, nếu Tàn Lão Y dùng kim châm vào lớp băng mỏng dĩ nhiên phải vỡ ra và trở lực này dù nhỏ cũng làm cho lực cắm kim châm của lão phải sai lệch đi ít nhiều!
Với thủ thuật kim châm đả huyệt điều tối hệ là phải thi triển thật chuẩn xác, không được sai phạm cực nhỏ như một chân tơ! Thế nhưng, qua lớp băng tuy mỏng Tàn Lão Y thật khó lòng ước lượng được sức phóng kim. Và chỉ cần một sai lệch nhỏ, Thượng Thanh chắc chắn phải thảm tử!
Phân vân một lúc lâu để tìm biện pháp khả thi, Tàn Lão Y lại lẩm bẩm:
- Phá vỡ lớp băng trước thì không được! Chút nguyên khí còn lại của y sẽ vì thế bị tiêu tan, có thi triển thủ thuật cũng là thừa! Hừ!...
- Hoặc giả ta cắm thật chậm? Chờ khi xuyên qua lớp băng mỏng, ta sẽ dễ dàng cắm đúng độ sâu cần thiết? Hà! Như vậy cũng không xong! Vì có những lúc ta cần phải cắm năm bảy kim cùng lúc! Lúc đó, nếu chậm tay lày sẽ toi mạng! Ái chà! Làm thế nào bây giờ?...
- Nếu không phải y là kẻ có đại ân đại nghĩa với tiểu lão đệ ta đâu phải hao phí nhiều tâm huyết như thế này? Thượng Thanh ơi Thượng Thanh! Không lẽ ngươi lại làm ta phải bội ước với vị tiểu lão đệ tri âm tri kỷ? Hừ! Sao ngươi không chết đi cho rồi!
Đang lúc thất vọng vì sợ phụ lòng kỳ vọng của Vu Lang là người mới kết nghĩa vong niên, Tàn Lão Y tình cờ chạm mục quang vào vật tròn nhỏ bằng sáp nọ!
Lão cầm lấy, bóp nhẹ và kêu lên:
- Là một hoàn linh đan?
Theo bản năng của một vị đại y sư, Tàn Lão Y bóp vỡ thuốc và đưa lên mũi ngửi...