Lưu Quang đại nhân nói: « muốn tả ta thành kẻ ngược đãi như thế nào cũng không thành vấn đề, như vậy …. Hắc hắc hắc … »

Phong Lộng đương nhiên không dám đối với đại nhân thế nào cả, đành phải đem đại nhân tả thành một tên thực thực thực … vô cùng biến thái. (=.=)

Yên tâm, hiện tại bộ dáng biến thái của đại nhân còn chưa có bại lộ, chờ thêm một đoạn thời gian nữa đi.

–oo00oo–

[Lưu Quang? cùng tên thật của Lý Quang không mưu mà hợp. Chẳng lẽ tên nhóc này là do trong nhà phái tới?]

Lý Quang liền cảnh giới.

[Kia thật giống ‘người tài’ dấu thân a ….]

« Cậu … nghĩ như thế nào lại cho ra một cái tên xinh đẹp như vậy? » Giả trang bộ dáng kinh ngạc ngượng ngùng, Lý Quang làm cho đôi mắt của mình hiện lên sự sùng bái pha thêm một chút ngu xuẩn.

Đoạn Thiên lập tức tà khí sờ lên đôi môi mềm mại hơi hơi hé mở của Lý Quang, trả lời vô cùng sảng khoái: « Không phải anh nghĩ ra … là nickname của một người bạn online của anh. »

[Cái gì? Trộm nickname của người khác?] (=)))

Kinh ngạc hiện tại của Lý Quang không phải là giả vờ. Hắn đụng phải một con … thú có phương thức suy nghĩ rất kỳ quái a.

Đoạn Thiên một chút ngượng ngùng cũng không có, còn oan oan nói to lên: « Loại người như hắn chẳng có xíu gì thích hợp với cái tên xinh đẹp như vậy. Cho nên cái tên này thuộc về em. »

Chuyển ngón tay lên trên lông mày thanh tú của Lý Quang, cậu vừa vuốt vuốt nó vừa bá đạo nói: « Từ nay về sau em chính là Ám Dạ Lưu Quang, gọi tắt là Lưu Quang. Chỉ có một mình anh mới có thể gọi em như vậy nha. Đúng rồi, em cũng phải đặt cho anh một tên gọi thân mật. »

[Ta chẳng dư thời gian để chơi loại trò chơi ngây thơ buồn cười này với ngươi a.]

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lý Quang lại tỏ vẻ ngượng ngùng rút sâu vào trong lòng ngực Đoạn Thiên, dùng thanh âm thẹn thùng nhỏ xíu đến nổi chỉ mình hắn có thể nghe thấy, nói: « Lão hổ … » (aka cọp giấy =))))

« Cái gì? Lão hổ. » Đoạn Thiên vui mừng đến mặt mày hớn hở, liên thanh nói: « Tốt tốt tốt, chính là lão hổ! Nó vô cùng thích hợp với hình tượng uy mãnh của anh. »

[Ta là chuyên môn đi săn thú a, ngươi chờ gặp xui xẻo đi.]

Lý Quang mặc cho tiểu lão hổ ngu ngốc đến phát giận này ‘tuỳ tâm sở dục’ vuốt ve mặt của hắn, còn trong lòng thì độ kiên nhẫn đã đạt đến giới hạn.

[Đồ ngu ngốc, hiện tại hẳn là nên xé nát quần áo của ta, đè ta xuống cưỡng gian ta, tại sao còn cọ cọ xát xát làm gì? Chí ít cũng phải đem bàn tay tiến vào trong quần áo chứ!]

Nếu không phải vì hưởng thụ cảm giác ‘mèo vờn chuột’ trước khi tiểu lão hổ bị doạ đến phá hư, Lý Quang đã sớm mặc kệ.

Đoạn Thiên dùng hết toàn bộ tế bào ôn nhu của bản thân, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lý Quang. Sau một lúc lâu, cậu hít một hơi thật sâu, giả bộ tư thái vô cùng lão luyện, đối với Lý Quang nói: « Anh muốn hôn em. »

Không đợi Lý Quang lên tiếng đồng ý, Đoạn Thiên cũng đã đem miệng kề sát lại, dựa theo kỹ xảo đã học được trên sách cùng trên TV, kịch kiệt khiêu khích người tình trong mộng đáng yêu.

Lý Quang thiếu chút nữa bị hành động tự cho là lão luyện nhưng thật ra sơ hở trăm bề của tiểu lão hổ làm cho cười đến chết, may mắn định lực của hắn thuộc dạng siêu đẳng.

[Hừ, vừa thấy liền biết không hề có một chút kinh nghiệm, cự nhiên còn dám câu dẫn sư tổ ta đây.]

Đầu lưỡi ấm áp tiến lại gần miệng Lý Quang, vì không có kinh nghiêm nên chỉ biết liếm vội vàng lên trên vòng miệng của Lý Quang.

Người nhiệt tình gặp được rất nhiều, nhưng dám đối với Lý Quang bá đạo như vậy thì chưa từng có một ai.

Vì cái gì không lập tức đem tiểu lão hổ ngu ngốc mắt còn bị mù này đặt ở trên mặt đất đùa giỡn cho tới chết? Lý Quang cũng thực không hiểu được tâm tình của chính mình.

Chính là …. Hiện tại hắn đang rất hưởng thụ.

Hắn thú vị không phải là kỹ thuật hôn kém cỏi đến cực điểm, mà chính là cá tính của tiểu lão hổ không óc không não này.

[Ngu ngốc! Hôn môi không phải như vậy.]

Lý Quang đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, hắn bắt đầu dùng đầu lưỡi chậm rãi dẫn đường cho tiểu lão hổ của hắn, làm cho hai đầu lưỡi đỏ thẩm day dưa quấn lấy nhau, vô cùng *** mỹ.

Rất nhanh, hắn liền trở thành bên chủ động tiến công, bò lên trên đầu lưỡi Đoạn Thiên, ở trong vòng miệng của Đoạn Thiên khám phá khắp mọi nơi, khi thì liếm liếm lên hàng răng sáng bóng, khi thì dùng lực lúc mạnh lúc nhẹ mút lấy đầu lưỡi của tiểu lão hổ, sau cùng cắn nhẹ nhẹ lên trên bờ môi xưng đỏ của cậu.

Không nghĩ làm cho chính mình quá mức trầm mê, Lý Quang ở trước lúc mất đi thần chí đã kết thúc nụ hôn dài đầy kích tình này.

Nhìn nhìn con mồi đáng yêu bị hôn đến thần chí mơ hồ không phân rõ nam bắc, Lý Quang bỗng nhiên phát hiện Đoạn Thiên thật sự rất xinh đẹp.

Khuôn mặt anh tuấn lại mang theo một chút tà khí toát ra sức hấp dẫn mê hoặc lòng người, thân thể vừa mới trải qua nụ hôn dài trở nên vô lực mềm yếu nằm trong vòng tay, đôi môi bị gặm cắn xưng đỏ trong vô cùng mời gọi, bên khoé miệng còn lưu lại vệt nước miếng do trong quá trình hôn môi chảy xuống, tất cả những yếu tố này làm cho khố hạ của Lưu Quang công tử đại danh đỉnh đỉnh ngạnh cứng lên.

[Muốn hay không ngay tại nơi này thượng hắn? Nhận một nụ hôn liền phản ứng lớn như vậy, thân thể này nhất định rất mẫn cảm a.]

[Như vậy cùng lão hổ tràn đầy sức sống này chơi SM nhất định sẽ thực phấn kích. Hơn nữa, chỉ nhìn bộ dáng nước mắt đầy mặt của hắn cũng có thể kéo dài sự hưng phấn a.]

Đoạn Thiên từ lúc hôn môi đến lúc bị Lý Quang ôm vào lòng đều là thần chí mơ hồ, mãi đến tận lúc này mới gian nan lắc lắc đầu. Hành động này làm cho Lý Quang đang nảy sinh ra ý niệm *** tà trong đầu liền cảnh giác thu hồi tay, trên mặt một lần nữa lại đeo lên chiếc mặt nạ thầy giáo ngượng ngùng nhát gan.

« Nga, khụ khụ … có phải rất kích thích không? » Đoạn Thiên vừa hồi thần, trên mặt liền hiện lên nét kiêu ngạo, nếu ngay cả cậu đều say mê như vậy, thì người tình trong mộng của cậu nhất định càng thêm rung động mới đúng.

Vừa cười khẽ vừa bá đạo vươn tay ôm lấy thắt lưng của Lý Quang một lần nữa, làm cho Lý Quang tựa vào trong ngực mình, Đoạn Thiên tự tin tràn đầy: « Thực thoải mái đi. Không cho em nói không, bằng không anh sẽ lại hôn em, nhất định hôn đến khi em ngất xỉu mới thôi. »

Vừa nghe cậu nói xong, Lý Quang không khỏi trợn mắt cứng lưỡi thiếu chút nữa là ngất xỉu thật. (=)))

[Đem ta hôn đến ngất xỉu? Bằng ngươi một tên mới tập tành yêu đương ngay cả một lần hôn môi cũng chưa?]

Đoạn Thiên theo lý thường đương nhiên sẽ đem biểu tình của Lý Quang hiểu thành loại đối với cậu thuần phục, học theo phương thức thân thiết của Khổng Văn – cắn cắn lên vành tai của Lý Quang, nói: « Không phải sợ, anh sẽ không làm vậy đâu, dù sao đây cũng là lần đầu em hôn môi a. » (=)) anh em nhà họ Đoạn này toàn là siêu cấp hoa tưởng)

Đối tượng trao nụ hôn đầu của người tình trong mộng của cậu đương nhiên phải là Đoạn Thiên cậu nha – tuy chưa từng trải qua tình sử chân chính nào, bất quá cậu có trực giác rất cường.

Lý Quang thực sự nhịn không được nữa, đem mặt dán chặt vào trong ngực của Đoạn Thiên mà cười điên cuồng. Không có phát ra âm thanh, bất quá hai bả vai run rẩy kịch liệt đã chứng tỏ cảm xúc hiện tại của hắn có bao nhiêu là kích động.

[Lâu lắm rồi chưa được cười đã như vậy a! Bụng thật đau…. Hahahah …]

« Lưu Quang, em đừng khóc! » Có người còn vừa vỗ nhè nhẹ lên bả vai hắn vừa an ủi: « Không phải anh đã nói không cần phải sợ sao? Anh sẽ không thật sự đem em hôn đến ngất xỉu đâu. Ai nha, em như thế nào so với anh hai của anh còn khó chơi hơn a? »

Thật vất vả chế trụ được ý cười, Lý Quang lau đi nước mắt vì cười mà chảy ra, rồi theo trong ngực của Đoạn Thiên tách ra.

« Oa! Lưu Quang, bộ dáng lúc em khóc thực xinh đẹp! Anh rất thích, về sau nhất định sẽ khi dễ em nhiều hơn, cho em lúc nào cũng mặt đầy nước mắt a. » Thực hiển nhiên, Đoạn Thiên đem thói quen ăn nói ác liệt của Khổng Văn đã học được trong mấy năm qua phát huy triệt để.

[Ta cũng vậy ta cũng vậy, tiểu lão hổ, ta nhất định cũng rất thích bộ dáng lúc ngươi khóc, hơn nữa … nhất định cũng sẽ khi dễ ngươi nhiều hơn.]

Khuôn mặt đẹp trai mang theo một chút tà khí tiến đến trước mặt Lý Quang: « Nếu đã hôn môi, như vậy rất nhanh liền phải bắt đầu tiếp xúc thân mật. Anh thích ‘đánh nhanh rút gọn’(1) a, Lưu Quang xinh đẹp phải chuẩn bị tâm lý trước nha. »: ((1):QT là ‘ ”Khoái đao trảm loạn ma“ đao nhanh chém sạch cỏ hoang, nghĩa là hành động quyết đoán, nhanh chóng giải quyết vấn đề’, ta nghĩ dịch đánh nhanh rút gọn cũng có lẽ đã gần nghĩa)

[Nhanh như vậy đã muốn chết dưới tay của ta rồi sao?]

Lý Quang làm ra biểu tình vừa thẹn thùng vừa sợ hãi, nhưng trong lòng lại cười đến cực độ tà ác.

[Ta thích phương thức thô bạo, tiểu lão hổ đáng yêu phải chuẩn bị thật tốt tinh thần cùng sinh lý nga …..]