Người ta có thể giả vờ vô tâm, giả như quên hết đi sự tồn tại của nhau.

Nhưng đối diện trước cánh cửa sinh tử, mọi thứ, thật dễ dàng để phơi bầy.

Trong một đêm mưa.

Ba mẹ của Trần Đức, đưa cậu sang Singapore điều trị.

Chấn thương não.

Mọi thứ, đều là mờ mịt.

Tương lai có hay không, chưa ai nắm chắc được một phần.

Thành Khải đứng tựa lên lan can ngoài cửa, nhìn lên bầu trời.

Tư cách gì, để yêu em?

Tư cách gì, để đứng bên em nữa?

Khi đối với ba mẹ em, anh chỉ là một người gia sư, không hơn, không kém.

Khi đối với xã hội kia, những lời xì xào bàn tán, anh, chính là một kẻ bệnh hoạn đã " lây bệnh" cho em?

Ngày mai là gì, ngày mai ra sao, chính bản thân anh còn không biết,

Có những thứ cứ nghĩ là dễ dàng, sống lâu thêm một chút, lại thấy là khó khăn.

Đưa đôi bàn tay gầy guộc, đón lấy những hạt mưa suồng sã kia,

Trần Đức.

Anh, không cần mơ ước nữa,

Anh, chỉ cần em, được sống... mà thôi.

Hạt mưa rơi, hay nước mắt anh rơi?

Là yêu sao? Là đau sao? Chưa đủ.

Không hình dung, không định nghĩa.

Thứ nhức nhối trong lòng này, thật khó khăn...

=======

Một tuần sau.

Trong căn biệt thự bên quận 7.

Thành Khải đưa tay đón lấy đôi bàn tay của kẻ nằm trên giường bệnh.

Đôi mắt chứa biết bao nhiêu nỗi xót xa, thương cảm, cổ họng nghẹn đắng không bật lên nổi một tiếng khó khăn.

Thế nhưng, kẻ trên giường lại chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt khó hiểu, đề phòng:

- Anh là ai?

- Đức...

Trần Đức sau khi tỉnh được đưa về lại Việt Nam.

Kiên không phải một tên ngu, làm sao có thể ra tay tới mức chết người được.

Tuy nhiên, điều Kiên không thể ngờ tới, lại chính là việc ba mẹ Trần Đức nhất quyết kiện cậu ra tòa dù ảnh hưởng không nhỏ tới việc làm ăn của hai gia đình.

Kiên bị kết án 2 năm tù.

Khối máu tụ trên đầu Trần Đức, cú đánh cuối cùng đó, thực sự đã xóa hết đi toàn bộ ký ức của cậu.

Trần Đức, bị mất trí nhớ. Tất cả mọi thứ,quay về như năm cậu mới chỉ 16 tuổi.

Ở đó, không có Thành Khải.

Ở đó, không có tình yêu nào tồn tại.

=========

Trần Đức cần được nghỉ ngơi, tránh mọi sự xúc động.

Cậu, còn có thể làm gì đây?

Vòng băng gạc trắng muốt trên đầu người ấy, khiên cậu ngàn lần phải kìm lại những tiếng nấc kia...

Cố gắng lấy lại vẻ tự nhiên, Thành Khải vực dậy đôi chân đã như run lên mềm yếu.

Cậu, bước ra khỏi phòng.

Bà Lan, như đã chờ sẵn ở phòng khách. Cất giọng:

- Thành Khải, cô có chuyện muốn nói với con

Đôi mắt thâm quầng của người phụ nữ lộ rõ bao nhiêu sự mệt mỏi và lo lắng. Khiến Thành Khải cũng không thể tự chủ mà ngồi xuống.

Bà Lan nhìn dáng người mảnh khảnh như bọc trong chiếc áo sơ mi trắng rộng, trong lòng không khỏi dâng lên bao nhiêu chua xót.

Bà hít lấy một hơi dài, từ tốn:

- Cô đã nghe qua, mối quan hệ của hai đứa.

Thành Khải hơi giật mình, chỉ một thoáng, lại cúi đầu... thì ra... ba mẹ Đức, đều đã biết sao...

Như một kẻ tội phạm, chờ bị xét xử. Cậu, khẽ nhắm mắt.

Bà Lan nhanh chóng đưa ra một bọc giấy, đặt lên trên bàn. Nếu như còn chần chừ thêm một chút, nếu như, còn nhìn dáng vẻ gầy yếu kia thêm một chút, bà, có lẽ sẽ không thể chịu đựng được mà động tâm:

- Đây là 300 triệu. Số tiền này cô chú cảm ơn con, suốt thời gian qua đã chăm sóc cho Đức.

Như không thể tin vào tai mình, Thành Khải hoang mang ngước mặt lên:

- Chuyện này...

- Cô sẽ nói thẳng với con, tình trạng hiện giờ của Đức con cũng thấy rồi. Cô chú quyết định sẽ cho nó đi du học, làm lại từ đầu, sẽ không để nó hư hỏng như trước đây, và...

- .....

- Cũng không thể để nó mang tiếng là Gay được.

- .....

- Thành Khải, coi như, là cô xin con, được không? Cô sẽ nói thật với con, Tuấn Minh không phải là con đẻ của chú. Cô chú chỉ có một mình Đức là con trai. Không thể nào tuyệt tự được.Con hiểu chứ?

- .......

- Cô hứa với con, sau này, con cần gì, cô chú sẽ hết lòng giúp đỡ. Con cũng chỉ còn ba tháng nữa là tốt nghiệp, đúng không?. Cô hi vọng rằng.. con sẽ trở về Bắc, được không? Chú sẽ sắp xếp cho con một công việc, cô đảm bảo...

Những lời nói tiếp theo đó, Thành Khải, đều không muốn nghe nữa.

Con cần gì, cô chú sẽ hết lòng giúp đỡ.

Nhưng,

Thứ con cần,

Là Trần Đức,

Cô chú, lại không thể buông cho...

Thành Khải ơi Thành Khải,

Nếu,

Nếu,

Mày sinh ra là một đứa con gái.

Có phải, tất cả những sự phi lí này, những nỗi đau này, đều không xảy đến. Đúng không?

Có lẽ, là đúng.

Thứ họ cần ở một người con dâu, hiện hữu và tồn tại trong đầu tất cả các ông bố bà mẹ Việt Nam này, vẫn phải là một đứa con dâu có thể sinh đẻ được.

Tức là, mãi mãi, cậu cũng không bao giờ có được phép màu ấy.

Cũng tức là, một thằng mà lại không ra thằng như cậu, vốn dĩ không nên được sinh ra...

Trần Đức,

Cậu quên hết rồi,

Nỗi đau này, tôi thay cậu gánh.

Trần Đức,

Cậu quên tôi rồi,

Nỗi nhớ này, riêng tôi lại nhân đôi.

Trần Đức.

Cho tôi gửi quá khứ ở nơi này,

Cho tôi gửi trái tim nơi phía cậu.

Bầu trời xa, bầu trời xa,

Cũng không xa bằng khoảng cách giữa đôi ta

Là muôn vàn nhớ, là muôn vàn thương.

Phải sống, điều mà tôi sợ nhất.

Không được chết đi, thật đáng giận thân mình.

Sống, như không, sống, như có.

Một kẻ không tim, sống, để làm gì?

- -------

Ba tháng sau.

Tháng 10/2018

Khép lại những dòng cuối cùng của cuốn nhật ký.

Thành Khải kéo trên tay chiếc valy.

Rời khỏi Sài Gòn.

Tạm biệt.

Đôi nhánh hoa khô ép dở,

Tạm biệt.

Chậu sen đá ngoài khung cửa.

Thiên thần không có thật.

Giấc mơ nào cũng phải tan

Điều ước, là xa xỉ.

Đưa tay, không với tới.

- --------------

Tuấn Minh tiễn cậu ra sân bay.

Hỏi cậu lại một lần về hai từ cơ hội.

Thành Khải chỉ cười.

Cám ơn anh. Nhưng.

Nếu không phải người, sẽ không là ai khác....

- ---------------

Số tiền mà bà Lan đưa cho cậu, dĩ nhiên, cậu không cầm. Công việc mà ông Độ cố tình bù đắp cho cậu, cậu cũng không nhận.

Nếu đã là quên đi, hãy thực sự quên đi.

Thành Khải đón trên tay tấm bằng tốt nghiệp loại khá chuyên ngành tài chính kế toán. Cậu chọn một công ty quy mô vừa phải ngay tại thành phố Nam Định, để làm việc.

Vị sếp bụng bự năm nay đã ngoài 50 của cậu là một người vô cùng cởi mở. Rất hân hoan chào đón người nhân viên mới này:

- Khá lắm đó. Các bạn trẻ giờ đây toàn lên Hà Nội hết, đăng tuyển mãi mới tìm được người.Có gì khó khăn nhớ nói anh!

- Vâng!

Hôm nay là ngày " ra mắt" nhân viên mới, Thành Khải mời mọi người về nhà chơi. Có đồng nghiệp, thực sự là tốt hơn nhiều. Tâm trạng của cậu có muốn chìm xuống, cũng khó để mà thể hiện được ra, Vì là phòng tài chính kế toán nên chỉ có cậu và một người con trai nữa, thêm ba người con gái. Đều chưa chồng, chưa vợ gì, thế nên đùa vui tếu táo suốt thôi. Cậu, mỉm cười.

Đúng vậy,

Con người ta, ngoài thứ tình cảm gọi là yêu đương ấy,

Còn có gia đình,

Còn có đồng nghiệp,

Còn có bạn bè,

Nếu, sống không hẳn là vì mình, thì còn nhiều thứ khác, để mà viện lý do cho nụ cười được nở.

Mái tóc mẹ đã điểm sương,

Một trò chơi ác nhau nho nhỏ khiến anh đồng nghiệp ăn phải trái ớt cay tới khóc ra nước mắt,

Một lũ bạn cấp 3 biết tin cậu về lại Nam Định làm việc cũng kéo tới nhà chơi.

Thời gian, cứ như thế, phủ kín đi, những nỗi nhớ sâu thăm thẳm trong tim

Thời gian, cứ như thế, che mờ đi, nỗi đau khắc khoải từng giây phút.

Nhưng, chỉ là phủ kín đi, che mờ đi,

Chứ chưa từng một ngày, thực sự quên đi.

- --------------

Đêm giao thừa, tết 2019.

Một nửa năm sau ngày xa cách.

Nam Định,

Chùm pháo hoa rực rỡ bên bờ hồ Vị xuyên

Từng dòng người lướt qua trước mặt,

Một số người tranh thủ thắp nén nhang lên mộ Tú Xương,

Một số người nắm tay nhau rủ rỉ mỉm cười,

Những tiếng nô đùa của trẻ nhỏ...

Tất cả những âm thanh ấy, không át đi được sắc lạnh đang cứa trong tim.

Trần Đức, cậu vẫn khỏe chứ?

- -----------------------

Mùng 7 tết,

Vị sếp chuẩn bị một xấp bao lì xì đỏ chói.

Nhân viên xếp thành một hàng dài, ai nấy đều tươi cười.

Thành Khải dĩ nhiên cũng nằm trong số đó.

Vừa đến khi phát xong,

Một chiếc xe hơi sau đó cũng đậu tới trước cửa.

Cô con gái duy nhất, bảo bối quý giá của vị sếp kia cũng hân hoan bước tới.

Thế nhưng, sự xinh đẹp và nóng bỏng của cô, lại không phải là lý do khiến cho bao lì xì đỏ chói từ trên tay Thành Khải, rớt xuống.

- Giới thiệu với bố, giới thiệu với mọi người. Đây là Đức, người yêu con.

Hai người đó quả là trai xinh gái đẹp,

Là đi du học rồi quen nhau sao?

Trời ơi nhìn anh kia còn tưởng diễn viên nào chứ! Sao đẹp trai quá...

Xì, bà nom lại mình xem, 3 vòng như cái bánh mì, so được với con gái sếp?

Thì ai mà dám so?

Ai mà dám so?

Ừ,

Đúng là như vậy.

Ai mà dám so?

Người kia, đảo mắt qua phía Thành Khải,

Đến gương mặt cậu, cũng không nhận ra nữa rồi.

Số phận, đích xác là biết trêu ngươi kẻ khác.

Mỗi một khi trái tim cậu đã dịu chút an bình, lại lôi ra, quăng quật.

Thật nực cười.

Như một trò đùa dai.

===========

Trần Đức,

Có quen một người con gái,

Yêu, thì vẫn thế,

Lâu lâu, lại thay đổi một người cho có chút phong vị tình trường.

Không muốn ra Bắc, lạnh, không thích.

Nhưng, cô gái kia quê ở Nam Định.

Tự dưng, lại thấy cái thành phố nhỏ nhoi này, có chút quen tai.

Thế nên, cứ đến thôi,

Cũng không nghĩ là sẽ có gì hay ho

Vậy tại sao?

Gương mặt kia, lại quen tới vậy?

Nhắm mắt lại,

Cố gắng, cố gắng để suy nghĩ...

Không có gì hết...

Khoảng trống suốt 4 năm, đều là con số 0.

- --------------

Sáng hôm sau nữa, mồng 8 tết,

Sếp làm cơm. Gọi cả công ty tới chung vui.

Con gái sếp 2 tết nay mới lại về.

Sếp vui vẻ biết bao nhiêu.

Thành Khải, không tới.

Cậu, cáo bệnh,

Mẹ nào, mà chẳng thương con.

Sợ con không tới sẽ làm phật lòng sếp.

Bà lẳng lặng cất đôi ký giò tươi, kêu thằng con trai út, chở bà đi.

Nhà sếp cũng ngay gần sân Thiên trường thôi, có gì mà khó tìm.

Cứ thế, để Thành Khải, vùi mình trong chăn ấm.

Bà tới nơi.

Mấy đứa trong phòng nhận ra bà, liền ra đón:

- Bác Thơm! Thành Khải đâu?

- Nó ốm, ở nhà ấy,

Vị sếp mời bà vào nhà, bà ngắn gọn nói qua rồi đặt đôi đòn giò lên bàn, muốn rời đi.Vừa ra khỏi cửa, đã thấy một người trông thật quen mắt.

Bà Thơm vội vàng hỏi:

- Ơ? Đức phải không cháu?

Đức đang ngắm mấy nụ đào trước sân, nghe tiếng gọi mình liền ngó ngang dọc. Cậu nhíu mày. Không có ai.

Bà Thơm đã tiến đến gần:

- Ôi! Bác suýt không nhận ra luôn!. Cháu về Nam Định khi nào vậy? Sao không ghé bác chơi?

- Bác.. có quen cháu sao?

- Cái thằng này!

Bà Thơm đánh nhẹ vào tay Đức:

- Mới mùng 8 tết giỡn cái gì vậy?. Năm ngoái bác với thằng Vũ vào chơi, cháu còn đi đón bác tận sân bay mà nói cái gì vậy!.

- Ai thế anh?

- Anh không...

Cô con gái sếp bước tới, vòng qua ôm lấy một cánh tay của Đức.

Bà Thơm liền cười:

- Hóa ra là về nhà người yêu ra mắt hả?. Có gì mà ngại, bác cũng không cổ hủ đâu, lớn rồi phải yêu đương chứ. Lát nhớ ghé nhà bác chơi, nhé, thôi bác về đây. Thằng Vũ đang chờ ngoài cửa ấy.

- .....Khoan, bác..

- Sao cơ?

- Bác, có thể cho cháu xin lại, địa chỉ được không?

- À, đây đây,... Đến đi, để bác về nói thằng Khải, nó chắc mừng lắm!

Khải?

Cái tên này, tại sao lại quen tới như vậy...

Tại sao... trên ngực.. lại như có chút nhói đau...

Giằng tay ra khỏi tay người con gái bên cạnh, cậu chạy đuổi theo bước chân bà Thơm.

Thành Vũ vừa nhìn thấy Đức, liền cũng nở một nụ cười tươi rói:

- A! Anh này thuê nhà cùng với anh Khải trong Sài Gòn này mẹ!

- Cháu.. đi chung được chứ?

Thành Vũ hơi băn khoăn:

- Chở ba có sợ bị tóm không?

- Mới mồng 8 mà sợ gì? Bị bắt thì mẹ xin cho – bà Thơm hồ hởi.

Bà như thế, là vì,

Có một dịp vào Sài Gòn ăn cái đám cưới, sẵn tiện thăm thằng con trai cả.

Chuyển chỗ trọ rồi, mà thấy con trai bà hồng hào ra bao nhiêu phần. Cậu bạn cùng phòng tên Đức này lại nhiệt tình lắm lắm. Thế nên, bao năm mới có dịp một lần ra bắc chứ, sao lại có thể để cậu ấy không ghé ăn lấy một bữa cơm nào được chứ?

========

Vừa tới nhà,

Bà Thơm liền chỉ tay lên trên lầu:

- Nó ốm, nằm ở trên nhà ý.

- Vâng.

- Vũ, vũ, con chở mẹ ra chợ,

Trước khi đi, người phụ nữ còn nở một nụ cười tươi:

- Bố nó sang bà nội rồi, cháu cứ tự nhiên nhé, bác ra chợ trưa nay làm cái lẩu ăn cho nóng nhé!

- Vâng,

Đức, chưa từng tới nơi này,

Đức, cũng chưa thể nhớ ra bất kỳ điều gì được,

Chỉ là,

Trí nhớ có thể đã mất đi,

Nhưng tên người ta không đem đi được,

Thứ đã từng khảm sâu tận trong đáy lòng,

Một chút động, lại từng nhịp bung ra

Trần Đức theo từng bước chân lên cầu thang, không nhanh không chậm, mà tiếng trống trong lồng ngực, lại dồn dập... khó hiểu...

Thành Khải nằm trên giường, cầm trên tay từng tấm hình chụp chung, ve vuốt.

Tài sản có giá trị nhất, đối với cậu,

Thứ an ủi nhất, khiến cậu có thể vượt qua được những ngày cô đơn chìm đắm kia, lại chỉ có nhiêu đây,

Vẻn vẹn có 5 tấm hình.

Đức, không thích chụp,

Ảnh cũng là cậu lén đem đi rửa,

Thật chẳng ngờ rằng,

Chỉ là một câu trêu đùa để khi nhớ có thể đem ra ngắm.

Vậy, mà lại thành sự thật.

- Thành Khải?

- Đức... sao cậu lại...

Thành Khải chết trân, không thể tin nổi vào mắt mình, người đứng chỉ cách cậu chưa đầy hai sải tay với kia, lại là người mà ngày ngày đêm đêm cậu mong, cậu nhớ....

Đôi tay đã như run lên, Thành Khải vội vàng đem những tấm hình kia, dấu dưới chăn...

Đức nhận ra hành động kỳ lạ ấy,

Thành Khải luống cuống muốn bước ra khỏi tấm chăn:

- Sao.. sao...

- Đau đầu quá... đau quá...

Đức bỗng nhiên mà ôm lấy đầu, như có như không mà ngồi bệt xuống một bên giường.

Thành Khải hốt hoảng vùng dậy, đỡ lấy...

- Đức, Đức, em có sao không?

- Không sao.. nhưng.. những cái này...

- .........

Đức giả bộ một chút, chiêu này thực có hiệu quả, người kia như vậy mà xốc cả chăn lên, lộ ra những tấm ảnh. Cậu lập tức nhặt lên...

Một tấm, hai tấm...

Sững sờ...

Hai kẻ trong ảnh kia...

Là ôm, là hôn,

Ánh mắt trìu đắm kia, của cậu..

Chẳng phải là dành cho chính kẻ đang ngồi bên cạnh mình kia sao...

Chuyện này... rút cuộc.. là sao đây?

=============