Cửa phòng trọ đóng lại. Một mình Trình Dục ở lại trong phòng, dùng bàn chải đánh răng cùng khăn rửa mặt mới tinh mà Hà Diễn đã chuẩn bị sẵn, thong thả vén bức rèm mỏng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh nơi này. Đập vào mắt là quảng trường của một công viên. Vì hôm nay là cuối tuần nên có rất nhiều trẻ con cùng các cụ già đi chơi.

Xung quanh là những khóm hoa sum xuê đang vươn mình tắm nắng. Có rất nhiều ôtô gia đình bình dân hoặc kém hơn chút. Đây đích thực là một khu dân cư bình thường ở Thượng Hải, không có nguy hiểm gì tồn tại.

Hơn nữa, lúc này Hà Diễn có vẻ không sắp xếp thủ hạ mai phục bốn phía. Điều này chứng tỏ hắn coi nơi này là chỗ an toàn để mình và Trình Dục ở lại.

Kiểm tra an toàn khu vực xung quanh mình xong, Trình Dục thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, quay đầu nhìn căn phòng đi thuê. Một căn phòng thật bình thường, không đến 50m2, đồ dùng đơn giản nhưng cũng có thể coi là đầy đủ.

Ở trên bàn trà trong phòng khách, Trình Dục nhìn thấy một tấm ảnh, ngờ ngợ đoán ra người đứng giữa chính là Hà Diễn khi còn trẻ, khoảng 17 – 18, thoạt nhìn đã toát ra vẻ đẹp trai như bây giờ. Bên cạnh có một nam một nữ lớn tuổi hơn là cha mẹ hắn, ba người mỉm cười cầm tay dựa sát vào nhau.

Trình Dục không khỏi nở nụ cười hâm mộ trước hình ảnh này, không thể tưởng tượng một kẻ biến thái như Hà Diễn lại lớn lên trong gia đình hạnh phúc đầy đủ như vậy. Căn cứ vào bức ảnh này, Trình Dục có thể suy đoán Hà Diễn đưa anh đến sào huyệt của mình trước khi trở thành lang sói như bây giờ. Nơi này chắc là chưa từng cho hắc đạo hỗn tạp nào ở qua.

Đang nghĩ đến đây, ở huyền quan vang lên tiếng động, có người đang dùng chìa khóa mở cửa. Trình Dục tưởng Hà Diễn trở lại nhưng vừa quay đầu thấy một người thấp hơn Hà Diễn rất nhiều. Anh lập tức tỉnh táo lao nhanh vào phòng ngủ cầm súng, trốn sau cửa phòng ngủ chờ thời cơ ra tay.

-Tiểu Diễn, mày đã về hả con?

Giọng một người đàn ông trung tuổi vang lên khắp phòng.

-Là mày đúng không? Thằng con bất hiếu, về cũng không nói với cha già mày một tiếng.

Người đàn ông trung niên vừa nói vừa đóng cửa phòng, mang theo một túi to đồ siêu thị đi vào nhà, rồi bắt đầu không ngừng cằn nhằn, trách mắng.

Nhìn chỗ để giày ở huyền quan, ông biết trong phòng có người, hơn nữa chắc chắn người đó là con mình. Ngoài hắn ra chẳng còn ai có chìa khóa chỗ này nữa.

-Mấy năm nay mày trốn nhà đi bụi, rồi lại trốn nhà đi, rồi lại lại trốn nhà đi, đi rồi thì còn về làm gì! Sao thỉnh thoảng lại còn về đây? Cho mày nơi ở tốt như thế, cho mày kết hôn với Hương Cầm mày lại không lấy, chạy đi làm trai bao, có phải kiếm được nhiều tiền lắm không? Mỗi lần về đều đưa một đống tiền, kết quả thì sao? Mày bán thân thể mày nên sung sướng lắm phỏng? Mẹ mày suốt ngày nói, mày không còn nhỏ nữa đã hai tư tuổi đầu rồi, thêm năm nữa thì chắc chẳng còn khách nào muốn gọi mày nữa đâu, bảo mày về nhà làm ăn tử tế …

-Phì…

Trình Dục càng nghe càng không nhịn được cười, nhanh chóng đoán ra Tiểu Diễn là ai, chính là Hà Diễn đây mà. Thấy hình dáng người vừa tới, anh cũng biết đó là một trong ba người trong bức ảnh chụp – cha của Hà Diễn.

-Mày ra đây cho tao. Mày tưởng tao không biết mày trốn trong phòng ngủ hả.

Tiếng vọng lại ngày càng gần.

Trình Dục đang cúi đầu giấu súng vào người thì bất thình lình bị một cái nồi xào rau đánh vào đầu.

“Trai bao đã hơn 24 rồi nên da mặt dầy quá nhỉ, xem tao dùng nồi đánh chết mày.

Cha Hà Diễn nổi giận muốn giáo huấn thanh niên trước mặt. Mười bảy tuổi đã trốn nhà bỏ đi, bao nhiêu năm như vậy vẫn kiên quyết phiêu bạt ngoài đường, một chút cũng không nghĩ đến gia đình.

-Ôi … Đau, đau quá …

Trình Dục ngẩng đầu kêu to. Bố Hà mới phát hiện người này không phải con mình.

-Xin, xin lỗi! Bác cứ tưởng cháu là thằng con bất hiếu mất dạy nhà bác.

Bố Hà đã hơn bốn mươi tuổi đỏ mặt. Giây tiếp theo mới bắt đầu nghĩ sao người lạ này lại xuất hiện trong nhà mình.

-Cậu là ai? Sao lại ở trong nhà tôi? Trộm đúng không? Mày đúng là tên trộm đáng chết, trộm nhà ai không trộm lại đi trộm nhà này, mày xem xem, nơi này có cái gì đáng giá, có cái gì đáng giá? A a? Con tao là trai bao quá tuổi ở quán bar đêm, vậy còn chưa đủ tra tấn tao sao? Mà giờ mày lại còn tới nhà tao ăn trộm… Ô ô…

Trình Dục bị bố Hà nói nhiều đến khó xử, không biết phải giải thích sự xuất hiện của mình ở đây như thế nào.

-Bác ơi…

Trình Dục kính trọng xưng hô với bố Hà.

Bố Hà không trả lời, tự đắm chìm trong ảo tưởng của mình. Trình Dục không biết ai nói cho bác Hà Diễn là trai bao, hắn bị gọi thế thật đáng thương.

-Ô ô ô … tôi đúng là một người cha số khổ mà …

-Bác!

Trình Dục cất cao giọng, nói với bố Hà:

-Cháu không phải là trộm, cháu là bạn của Hà Diễn, anh ấy ra ngoài mua vài thứ, lát nữa sẽ về.

-Hả? Cái gì? Không phải trộm?

Bố Hà lấy tay lau mắt hoàn toàn không chảy nước, phấn khởi hỏi:

-Tý nữa nó sẽ về thật hả?

-Vâng.

-Vậy …

Bố Hà nín khóc mỉm cười, quàng tay qua thắt lưng Trình Dục vui tươi hớn hở hỏi:

-Vậy nó có nói sẽ ở lại bao lâu không?

Đối mặt với vị trưởng bối sốt ruột đang tâm tâm niệm niệm về đứa con, Trình Dục không tỏ ra ngại ngần, ngược lại còn thấy như mình được bao bọc ấm áp vậy. Trong suốt cuộc đời điều mình còn thiếu tới bây giờ chính là cảm giác ấm áp khi được người thân ôm vào lòng.

-Anh… anh ấy nói sẽ không bỏ đi nữa đâu ạ.

-Thật sao?

Bố Hà cảm động giọng khàn khàn.

-Cháu không biết một mình nó lăn lộn ngoài kia, bác với mẹ nó nhớ nó đến nhường nào đâu.

-Thật mà. Anh ấy thực sự nói như thế.

-Đợi một chút. Bác nấu lẩu chiêu đãi cháu. Cháu có thích ăn lẩu không?

Bố Hà vừa đi mua đồ ăn về.

-Thích ạ.

-Vậy, nói bác biết cháu là bạn bè thế nào với Tiểu Diễn? Nói bác biết nó ở bên ngoài sống thế nào?

Sau một hồi làm quen đầy hỗn loạn, Bố Hà bắt đầu tìm hiểu về chuyện của thằng con qua Trình Dục, ánh mắt bừng lên ánh sáng tràn ngập mong đợi khiến Trình Dục nhìn thấy cũng phải giật mình.

Đây là lần đầu tiên Trình Dục cảm nhận được sự ràng buộc sâu sắc của tình phụ tử. Không thể ngờ Hà Diễn lại có một người cha quan tâm đến hắn như thế. Hắn đúng là một con sói hạnh phúc.

Trình Dục đem mấy chuyện tốt về hắn kể cho bố Hà nghe còn bố Hà lại kể chuyện trước khi Hà Diễn bỏ nhà đi.

Vốn nhà họ Hà định dùng phòng trọ này làm phòng tân hôn cho Hà Diễn, nhưng thời gian hắn mười mấy tuổi đi Hồng Kông, không biết đến đâu gặp ai xảy ra chuyện gì mà sau khi trở về không chấp nhận hôn nhân do gia đình sắp đặt, hơn nữa vẫn tiếp tục chọn ở lại Hồng Kông.

Cả nhà không biết hắn bị làm sao, cũng không rõ hắn mưu sinh ở Hồng Kông như thế nào. Mãi đến có một lần, họ hàng của gia đình họ Hà vô tình nhìn thấy hắn ở một quán bar. Bố Hà tức giận hỏi hắn có phải ở đó làm trai bao không. Hắn cũng không phủ nhận. Cho nên cả nhà liền cho rằng con trai mình làm trai bao ở Hồng Kông.

-Cháu nói có phải không? Nó đường đường là một người đàn ông, đẹp trai như vậy, điều tốt không làm lại cố tình đi làm trai bao?

Nồi đun trên bếp tỏa ra từng đợt khói trắng, bố Hà đứng trước nồi tay cầm cái muôi khuấy đều, biểu tình chỉ hận ‘không rèn được sắt thành thép’.

Ở bên cạnh giúp rửa rau Trình Dục chỉ biết cười trừ. Anh không biết có nên nói cho vị bố Hà đáng mến này rằng con bác không phải trai bao, mà là ông chủ quán trai bao. Nhưng nghề sau thực tốt hơn nhiều so với nghề trước đi. Ha ha ha ha. Trong bụng Trình Dục cười đến nội thương.

-Nó còn nói với bác khi tích góp đủ tiền rồi sẽ cải tà quy chính, sang châu Âu mua nhà hát kịch, nghe nhạc cổ điển nữa chứ. Bác không tin nó!

-Có lẽ anh ấy thực sự tích kiệm đủ tiền cũng không chừng.

Trình Dục nhất thời không có cảm tưởng gì với việc mua nhà hát kịch hay nghe nhạc cổ điển.

-Nó đã 24, sang đến năm sau không còn làm trai bao được nữa.

-Ai nói vậy? Dù sao thoạt nhìn anh ấy còn rất trẻ.

-Thoạt nhìn còn trẻ? Cháu xem bác tuổi cũng trẻ đúng không? Bác thực ra mãi mãi tuổi 18 đó. (Bác quá xì-tin:D)

-Bác, các thứ rửa sạch rồi.

-Được, ra ngoài dọn cái bàn, chuẩn bị ăn cơm.

-Không đợi Tiểu Diễn ạ?

-Chờ nó làm gì? Mấy năm qua nó nhậu nhẹt bên ngoài có chờ bác không?

Đến bữa tối khi Hà Diễn mang mấy túi đồ trở về nhìn thấy cảnh tượng một già một trẻ nằm bên cạnh cái nồi đun đến sắp cạn khô. Trên mặt hai người đều lộ ra vẻ thỏa mãn được ăn nhậu chơi bời, thảm ngoài phòng khách vứt lăn lóc mấy vỏ chai rượu trắng.

-Hai người… đừng nói với tôi là đã trở thành bạn bè tốt …

Hà Diễn kinh ngạc nói, sau đó bực mình bước qua mấy cái vỏ rỗng, định đưa người già lên sô pha còn ôm người trẻ vào phòng ngủ.

Ai ngờ còn chưa động thủ, bọn họ như có tâm ứng linh thông mà cùng quát lên với Hà Diễn.

-Làm, làm gì? Mày/anh làm gì? Chúng tao/tôi còn chưa tán gẫu xong.

Hai giọng cao cùng vang lên đồng thời khiến Hà Diễn thấy như bị sét đánh. Hắn không biết khi mình không có ở đây hai người này đã nói chuyện kiểu gì với nhau. Tán gẫu gì mà lâu như vậy?

Bố Hà đã được Hà Diễn đỡ đến sô pha lại nhanh chóng đến vỗ vỗ gò má ửng hồng do say rượu của Trình Dục ở bên cạnh.

-Còn chưa nói xong với cậu bạn trẻ, cháu xem, cháu xem, đây là ảnh ‘lộ mông’ của nó.

Bố Hà lấy ví ra, mở cho Trình Dục xem mấy bức ảnh thú vị trước đây của Hà Diễn.

-Mông thật vểnh đúng không, trước đây nó cũng rất đẹp trai.

Đang nói được một nửa, bố Hà lại bắt đầu bài ca khóc nháo.

-Nhưng bác không nghĩ nó đẹp trai thế lại đi làm trai bao quán bar! Sao nó có thể đối xử với cha nó như vậy, mất công nuôi nó lớn lên đẹp trai ngời ngời như vậy thế mà nó lại chạy đi làm trai bao.

-Không … Không sao!

Trình Dục không tỉnh táo hơn bố Hà là bao nhiêu liền ôm lấy cổ ông, đôi mắt dài chớp chớp lớn tiếng tuyên bố.

-Cho dù anh ấy như vậy cháu sẽ thường xuyên tới thăm, đến khi anh ấy tuổi già nhan sắc tàn phai, cháu cũng sẽ tự nguyện bao dưỡng quãng đời còn lại của anh ấy để anh ấy cả đời không thất nghiệp.”

-Cháu đúng là người tốt!

Hy vọng cấp thiết đứa con mình được quý công tử hắc đạo bao dưỡng khiến bố Hà cảm động ôm lấy Trình Dục. Anh cũng nhiệt tình theo, hai nhau ôm chặt lấy nhau.

Giây tiếp theo, bố Hà như chợt nhớ đến điều gì, nói:

-Nhưng cháu là đàn ông, chẳng lẽ cái mông vểnh của thằng con bác từ nay về sau cũng vẫn chỉ để đàn ông thưởng thức?

-Vậy cũng tốt, ít nhất có người biết được anh ấy đẹp.

-Cũng đúng, cũng đúng.

-Cháu sẽ hết lòng chăm sóc anh ấy.

-Cảm động quá. Nó về sau phải dựa vào cháu.

Bố Hà dường như đã yên tâm mà phó thác con trai mình cho Trình Dục.

-Hai người rốt cuộc say sưa nói cái gì? Ai đưa cho kịch bản mà diễn đạt thế?

Hà Diễn vì hành động của họ mà hình như trong não có một dây thần kinh đứt phựt, dùng sức ôm lấy Trình Dục say không nhẹ.

-Được rồi, trở về phòng cho tôi, thật không nghĩ anh có thể tìm thấy tiếng nói chung với ông già tôi.

-Không, không muốn, tôi còn phải uống rượu với bác …

-Một vừa hai phải cho tôi.

-Trai bao quá tuổi kia biết không? Cha anh đã giao tương lai của anh cho tôi.

-Tôi không phải trai bao được chưa.

-Đêm nay tôi mua anh.

-Anh rốt cuộc uống bao nhiêu với lão già kia, tỉnh lại cho tôi.

Người đàn ông say mèm được Hà Diễn đưa tới giường, bắt đầu mỉm cười nhìn về phía hắn.

-Giờ tôi mới biết thì ra anh là một người lớn lên trong hạnh phúc.

-Anh hâm mộ?

Hà Diễn biết dù Trình Dục có trưởng thành nhưng vẫn luôn cô đơn. Lúc này được anh hâm mộ như vậy, Hà Diễn thấy đau lòng thay cho anh.

-Tôi không hiểu, anh rõ ràng có một gia đình hạnh phúc như vậy, lại lừa họ đi làm hắc đạo hư hỏng. Cứ ở đây làm người bình thường không tốt sao? Thế giới phồn hoa bên ngoài kia cũng đâu có đẹp như anh tưởng.

-Anh còn giáo huấn tôi. Tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng thành một ông chủ lớn. Còn anh?

-Tôi?

Ánh mắt Trình Dục cô đơn, gượng cười.

-Tôi tới nay chỉ muốn biết mình là ai thôi.

-Sau đó? Bây giờ đã tìm được đáp án?

Hà Diễn nghiêm túc nhìn Trình Dục, anh cũng không uống nhiều, chỉ mượn rượu hứng lên say khướt cùng bố Hà thôi. Nghĩ nếu bạn rượu không nhiệt tình bác sẽ không vui. Tâm ý quan tâm bị Hà Diễn nhìn thấu, anh chính là người thích quan tâm chăm sóc như vậy đấy.

-Bởi vậy giờ anh có biết mình được người khác yêu không?

Khi Hà Diễn hỏi câu này chờ mong Trình Dục sẽ nói ra đáp án hắn muốn nghe.

Lang bạt trong hắc đạo nên họ đều uống được rượu, nhưng rất ít khi uống. Bởi có thể yên tâm mà uống là chuyện thật xa xỉ, chỉ cần hơi say một chút là có thể bị người dí súng vào đầu. Trình Dục ít khi uống rượu, đêm nay anh cũng không say nhưng cảm giác dường như đã lên men.

-Coi như đã biết thân phận của mình, biết mình là ai, từ đâu tới nên đi về đâu, tôi vẫn không biết trả lời anh thế nào.

Trình Dục nhanh trí đã hiểu ra lý do vì sao Hà Diễn lại từ bỏ cuộc sống một người bình thường. Là vì muốn đến gần mình, muốn cùng mình hít thở chung một bầu không khí. Ngoại trừ điều này, tối nay anh cũng phát hiện ra vì cái gì mà Hà Diễn lại giăng bẫy giam mình lại, hắn chỉ dùng cách của bản thân mình mà thôi.

Biết được những điều này khiến Trình Dục ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến anh thấy bối rối. Anh chưa thể cho phép mình tiếp nhận tình yêu sâu sắc bao năm qua Hà Diễn dành cho, đặc biệt khi nhận ra điều này ở người kia là lúc hắn chủ động tham dự vào việc nguy hiểm.

Nghĩ lại mấy ngày qua, Trình Dục ở bên người này cảm nhận được quá nhiều hạnh phúc. Đã vô số lần động tâm bởi hắn nhưng anh đều cho rằng việc đó là không nên, nhưng giờ phút này lại tràn ngập những lý do hiển nhiên để yêu hắn. Hà Diễn yêu mình đến như thế, sau thời gian dài như vậy vẫn yêu mình.

Vậy tình yêu bắt đầu từ khi nào? Chẳng lẽ lại ngay từ lần đầu hai người họ gặp mặt?

-Tôi không tin tình yêu sét đánh.

Trình Dục trầm ngâm nói.

-Không chỉ là tình yêu sét đánh.

Hà Diễn đính chính lại.

Lần đầu tiên gặp mặt, Hà Diễn đã động tâm (aka đổ cái rầm) trước Trình Dục. Hắn cũng từ bỏ việc lừa đảo, mặc dù đã đủ tiền nhưng không về quê như dự tính ban đầu mà tiếp tục ở lại Hồng Kông vì Trình Dục. Khi đó hắn vẫn chỉ tên nhãi nhép, không thể khiến anh nảy sinh hảo cảm với bản thân. Cố gắng bao năm qua, hắn cuối cùng cũng xuất hiện trong mắt anh, trong thế giới của anh.

Cho dù trở thành ông chủ quán bar, hắn không thể áp dụng những thủ đoạn thường dùng để lôi kéo sự chú ý của Trình Dục, bấy giờ vì có thúc đẩy từ phía thân phận thực của Trình Dục hắn mới đem anh giam bên mình. Hắn biết, hắn là một kẻ xấu xa, nhưng kẻ xấu xa những năm qua vẫn luôn luôn giữ anh trong trái tim.

-Anh có biết? Sở dĩ tôi đối nghịch với bang Phi Long thật ra đều là vì anh. Tôi ghen tỵ vì Phi Long chẳng làm gì mà anh nguyện chết vì hắn.

-Anh ta là anh em tốt nhất của tôi. Tôi đương nhiên bán mạng vì anh ấy.

-Anh em sẽ không làm bạn với anh đến già.

-Tôi không nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy.

Ngay cả thân thế của mình cũng mới được biết, Trinh Dục chưa từng ảo tưởng cùng ai sống nốt quãng đời còn lại.

-Vậy giao cho tôi, tôi muốn giúp anh.

-Anh đã làm rất nhiều việc cho tôi rồi.

-Vậy sao? Tôi lại cho rằng tôi mới chỉ bắt đầu chính thức bảo vệ người tôi yêu nhất thôi …

-Hà Diễn …

-Tôi yêu anh, ngay từ cái ngày tôi lừa tiền anh đã yêu anh rồi.

-Thật sao?

-Đúng.

-Hà Diễn, vậy cũng không thể … Ôm tôi một chút?

Trình Dục thì thào yêu cầu Hà Diễn.

-Nếu anh không chê trên người tôi có mùi rượu …

Câu nói thêm vào này khiến Hà Diễn đau lòng, anh ấy không biết làm nũng, anh chẳng nhẽ vẫn không hiểu quan hệ giữa bọn họ đã sâu nặng đến mức “chỉ cần anh nói, Hà Diễn nhất định sẽ làm” sao?

-Đương nhiên là được. Cầu còn không được

Hà Diễn đau lòng ôm lấy cái người mà ngay cả khi làm nũng cũng cứng ngắc như hòn đá kia. Rõ ràng mình đã làm nhiều chuyện như vậy, duy chỉ có nói không thốt nên lời.

Hà Diễn hiểu hiện tại anh đang cần một phần dù nhỏ nhoi tin cậy để dựa vào đến mức nào. Phi Long là anh em, anh ấy không muốn gây phiền toái cho hắn. Cho nên lựa chọn cứ dây dưa tự giải quyết với Suo Dior.

-Trên người anh thơm thật, là mùi gì vậy?

Hà Diến hít thật sâu ngửi hương thơm từ cơ thể Trình Dục.

-Chắc là mùi thuốc súng …

Trình Dục nghĩ người trong hắc đạo như mình trên người cũng chỉ có mùi này.

-Không phải.

-Thế là gì?

-Hương vị tình yêu.

-Anh cũng theo người ta học lãng mạn?

-Không phải. Tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi.

Hà Diễn cúi đầu hôn tóc Trình Dục, nỉ non. Người tự nhận mình hiểu rõ tình yêu đã nói, yêu một người phải có sự ăn ý. Hà Diễn nghĩ, giờ phút này không cần phải nói cho người kia biết mình muốn bảo vệ anh ấy đến thế nào, chỉ cần được ôm thế này là đủ.

Sau đó, qua nhiệt độ cơ thể, qua những nụ hôn, qua tình yêu trao đi, Trình Dục sẽ hiểu mình yêu anh ấy đến nhường nào.

Nụ hôn ướt át từ trên cao đổ xuống hai gò má nóng bừng, Trình Dục thuận theo nhắm hai mắt, cảm nhận tỉ mỉ tình yêu của Hà Diễn đối với mình như cơn mưa xuân dai dẳng triển miên.

Tiếng nước bọt dần dần vang lên quanh quẩn trong căn phòng không chút ánh sáng.

-Anh thật đẹp. Mỗi lần gặp anh, tôi đều muốn đặt anh dưới thân như thế này.

Hà Diễn cởi từng chiếc cúc trên áo sơmi, kéo quần dài xuống, vuốt ve những đường cong trên thân thể trần trụi, châm lên ngọn lửa *** trên người anh.

-Làm không tốt anh lại nảy sinh loại dục vọng này với người khác.

Trình Dục giễu cợt ông chủ đẹp trai của quán MB.

-Đó là dục vọng, không phải yêu.

-Chỉ giỏi mồm mép.

-Quan trọng là từ nay về sau tôi chỉ làm chuyện đó với một mình anh thôi.

Nhấm nháp hương vị của Trình Dục, Hà Diễn đã trở nên không có Trình Dục thì không thể sống tiếp. Hà Diễn nói xong liền đưa ngón tay Trình Dục về phía mình, vươn đầu lưỡi trắng mịn liếm liếm đầu ngón tay anh. Một bên liếm, một bên dùng đôi mắt chứa đầy tình cảm nhìn về phía quần áo gần như không còn trên người anh.

-Đêm nay chúng ta cùng làm một lần. Sau đó ngày mai tôi sẽ sai người đuổi cái đứa thế thân giả mạo anh ra khỏi đất nước này.

-Khẩu khí thật lớn.

-Vì anh, cái gì tôi cũng có thể làm.

-Vậy đêm nay thân thể này sẽ tùy anh.

Trình Dục trả lời lại khiến Hà Diễn phấn khích đến phát run.

-Tôi cam đoan sẽ ăn anh đến mẩu xương cũng không còn.

Hà Diễn nở nụ cười.

-Tôi không sợ bị anh ăn.

Trình Dục cũng cười. Nếu bị người yêu của mình nuốt trọn vào cơ thể người đó thì cũng là một kết cục không tồi. Còn tốt hơn cuộc sống trước đây cả nghìn lần. Ở trong cơ thể hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, dù chỉ nghĩ thôi Trình Dục cũng thấy ấm áp.

Nói ra tuyên bố nóng bỏng đó xong môi anh bị hôn xuống, Hà Diễn không ngừng nhẫn nại bản thân không nuốt luôn người kia vào bụng. Hắn là một kẻ thông minh, mưu tính thành thần, những năm gần đây hành tẩu trên thương trường bị cái lợi thúc đẩy nên đặt ra nguyên tắc cho bản thân: chỉ nên kiếm không được lỗ.

Sau khi đối mặt với Trình Dục, hắn phát hiện mình luôn lỗ vốn, vì căn bản không biết Trình Dục liệu có cho mình vào mắt không, nên hắn vì anh trả giá để sở hữu. Bây giờ nghe được câu trả lời kín đáo từ anh cho tình cảm của mình Hà Diễn thực vui sướng đến muốn vỡ mạch máu.

Hà Diễn kích động hôn lưỡi với Trình Dục, đưa tay xoa cơ thể trần trụi của anh, giống như xác nhận đây chính là anh rồi dùng tay sờ soạng khắp nơi.

dương v*t hồng hồng dưới sự chà xát cũng nhiệt tình đứng lên, mạnh mẽ cứng rắn. Thở dốc trong sung sướng, tay Trình Dục không tự chủ được mà hướng về phía Hà Diễn, cởi áo khoác hắn ra, rồi đến áo sơmi cùng khóa quần, chủ động lấy ra hạ thân dũng mãnh của đối phương tùy ý âu yếm, động tác tuy có trúc trắc nhưng chỉ cần là anh đã đủ để cái đó phát huy uy lực.

-Ư… Ưm…

Cổ họng hai người phát ra âm thanh nghẹn ngào trầm trầm, Trình Dục như thế thật khuyến người say mê. Được cùng người mình yêu chìm đắm trong biển tình là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này. Môi cùng miệng gắn liền, không cần phải nói ra tâm tư với dục vọng nham thạch nóng bỏng, cứ dây dưa không rời là đủ, nước bọt từ cằm hai người chảy xuống.

Thời khắc sắp không thể thở được nữa, họ mới lưu luyến buông môi nhau ra. Nhưng môi Trình Dục không rời thân thể Hà Diễn, đêm nay anh vô cùng nhiệt tình, biểu hiện như thể anh khao khát được Hà Diễn nuốt vào bụng vậy.

Anh hôn môi, cằm, xương quai xanh, ***g ngực người kia, đồng thời không quên phân thân trong tay sớm đã hiên ngang hùng vĩ.

-Ư…

Hà Diễn phát ra tiếng thở dài không kìm chế nổi.

-Không thoải mái à?

Trình Dục không thật lòng hỏi.

-Không, tiếp tục, đừng có ngừng …

Hà Diễn rất sợ Trình Dục dừng lại thật.

-Vẫn nên dừng lại tốt hơn. Nhìn anh đã sắp không chịu nổi rồi.

Trình Dục lộ ra nụ cười đắc ý, thả xuống khối thịt tinh thần phấn chấn đứng vững đang cầm trong tay của Hà Diễn.

-Chết tiệt …

Hà Diễn thấp giọng mắng, không ngờ anh cũng có thể phóng đãng đến thế.

-Đừng bắt tôi ăn chay chứ.

-Như vậy là đủ rồi.

Trình Dục di chuyển thân mình xuống giường.

-Như vậy?

Hà Diễn giống con sói ngửi thấy mùi thịt sắp đến miệng rồi mà không được ăn trợn trừng hai mắt, giận dữ không muốn chấm dứt ở đây.

-Đúng.

Lõa thể đi xuống giường, Trình Dục kéo ngăn kéo tử đầu giường ra có vẻ như tìm kiếm cái gì đó.

Hà Diễn cũng theo anh xuống giường, một tay đẩy anh vào góc tường phòng ngủ.

-Anh chủ động châm lửa, giờ lại muốn tắt? Anh không biết tôi là loại người gì?”

-Tôi biết.

-Cho nên …

-Tôi chỉ là xuống giường lấy cái này.

Là bôi trơn. Trình Dục xuống giường tìm bôi trơn, nhưng lại cố ý muốn trêu Hà Diễn, khiến hắn nghĩ anh không muốn làm tình với hắn.

-Anh thật quá đáng, dám trêu tôi.

-Học từ anh.

-To gan thật, đêm nay tôi nhất định phải đùa với anh đến đủ mới thôi.

Hà Diễn cướp bôi trơn từ tay Trình Dục, một bên giữ tay anh đè lên vách tường, tách hai chân anh ra khom người liếm lỗ nhỏ mềm mại. Vừa nhấm nháp hương vị nơi riêng tư kia vừa nói với Trình Dục:

-Tôi sẽ làm cho nơi này há mồm ăn không nổi mới thôi.

-Tự nhiên muốn làm gì cũng được.

Trình Dục dùng thanh âm vô cùng khiêu khích đáp lại.

-Đây là anh nói đấy nhé.

Hà Diễn giống như được cho phép tiếp tục đùa dai, bắt đầu tràn trề tinh lực tấn công người mình yêu, không ngừng dùng đầu lưỡi mềm dẻo như rắn tìm tòi lỗ nhỏ của Trình Dục, nhả ra nước bọt thấm ướt bốn phía cửa mình, sau đó một hơi đâm vào trong khiến bên trong mở rộng ra rồi lại co rút vào.

-A a… Hà Diễn …

Trình Dục không chịu được kích thích đưa cánh tay còn lại đè lên vách tường, lần này đến lượt anh bị hắn âu yếm.

-Phía trước … Ư …

Cái lưỡi đang hưởng thụ chơi đùa với nụ hoa, không ngờ phía trước cứng rắn lại được tay Hà Diễn bao lấy ma sát.

-A, thật thoải mái …

Trình Dục *** dãng đong đưa eo trên đỉnh đầu Hà Diễn. Khi bị hắn đụng chạm như vậy mọi lo lắng trong lòng anh đều biến mất, chỉ có thể tập trung cẩm nhận khoái cảm cùng sự ấm áp khi trong vòng tay hắn.

Một Trình Dục cô đơn lớn lên cuối cùng cũng tìm được nơi mình thuộc về. Anh là của người đàn ông đang đứng phía sau trầm luân cùng bản thân trong *** ngọt ngào.

Nhận thấy nơi đầy nhiệt tình của anh đã được mình mở rộng đến mềm mại, Hà Diễn mở nắp bôi trơn đưa chất lỏng lạnh lẽo kia vào lỗ nhỏ giữa hai mông Trình Dục.

-… Lạnh quá, đủ rồi…

Trình Dục cho rằng không cần phải dùng đến chất lỏng này để bôi trơn nữa. Anh đã sớm được Hà Diễn chuẩn bị tốt.

-Anh thật gấp gáp nha. Anh xem tôi còn sợ sẽ làm anh đau, không tốt.

Hà Diễn kiểm tra phía sau anh đã ướt đẫm, xác định đã đến lúc mới đưa nam tính nóng rực của mình chậm rãi ấn vào.

-Cảm thấy không? Tôi đang ở trong cơ thể anh.

Tiếng hắn khàn khàn, đầy gợi cảm nói với anh.

-Ừm …

-Tôi rất muốn sẽ cùng anh như vậy mãi.

Hà Diễn nói ra tâm trạng mỗi lần làm tình cùng Trình Dục.

-Vĩnh viễn không rời.

-Vậy không cần rút ra, cứ để bên trong như thế.

Thêm vào đó là khát vọng của Trình Dục.

Hai thân thể cùng một chỗ bắt đầu chậm rãi ra vào, Hà Diễn từ từ di chuyển trọng nội bích mềm mại. Mồ hôi trên da nhỏ giọt, chỗ kết nối giống như đang phun ra nham thạch núi lửa.

Niềm hạnh phúc có được nhau như vậy giống như loại nham thạch nóng bỏng nhất bao phủ cả hai trong đó. Hà Diễn va chạm trong cơ thể Trình Dục ngày càng mãnh liệt, đồng thời hắn không chỉ truy đuổi sự sung sướng cho mình mình mà còn vòng tay bao lấy nam tính của anh vuốt ve âu yếm, khi thì khiêu khích trên đỉnh, lúc lại xoa nắn phần gốc tráng kiện.

-Hà Diễn … Ư … Tôi, tôi muốn ra –

Trình Dục không nhịn được nói với Hà Diễn. Hai tay chống vào bức tường, lỗ nhỏ phía sau bị hắn mạnh mẽ ra vào, phân thân phía trước bị hắn đùa giỡn đến nôn nóng khó chịu.

-Ra là tốt. Anh muốn bắn mấy lần cũng được.

Hà Diễn cưng chiều nói.

-Tôi vĩnh viễn sẽ phục vụ anh, chỉ khi anh thoải mái tôi mới thấy hạnh phúc.

Vì thế, thuận theo bình thường, dịch lỏng nóng nóng từ tay Hà Diễn chảy xuống.

-Nóng nha. Lại còn nhiều như vậy.

-Đó là vì anh mới sinh ra nhiệt tình vậy đấy.

Câu chuyện tình yêu trao đi gửi lại cho nhau quanh quẩn trong phòng.

Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, tiếng thân thể va chạm vào nhau lộn xộn, thế nên đêm nay một Trình Dục tự vật lộn để sống sót trong hắc đạo bao năm qua lần đầu trải qua một đêm không cô độc.