Nhiều lúc Mộ Thiện nghĩ, thật ra Trần Bắc Nghiêu luôn nhân nhượng chiều ý cô. Vì dụ như đêm giao thừa, anh rõ ràng muốn một lời hứa của cô, nhưng cô chỉ đáp: "Để em suy nghĩ." Anh cũng không tức giận mà càng ôm cô chặt hơn.

Trong suốt kỳ nghỉ Tết, hai người dính chặt lấy nhau, ngọt ngào như thủa mới biết yêu.

Thế nhưng lúc nửa đêm, Mộ Thiện thỉnh thoảng vẫn mơ thấy những tên lính bị cô giết chết, thậm chí cô còn mơ thấy cảnh Đinh Mặc Ngôn gục xuống vũng máu. Cô không còn giật mình kinh hãi, nhưng khi tỉnh lại, cô vẫn có cảm giác tê liệt, đau đớn và chán ghét.

Mộ Thiện nghĩ, rõ ràng cô có thể vì anh bất chấp cả mạng sống, câu "em yêu anh" cô chỉ nói ra miệng một lần nhưng trong lòng nhẩm hàng trăm hàng ngàn lần. Vậy mà tại sao khi anh muốn một lời hẹn ước trọn đời trọn kiếp, cô vẫn còn do dự? Rốt cuộc cô muốn gì?

Nhiều ngày tiếp theo, Trần Bắc Nghiêu không nhắc tới đề tài đó. Kỳ nghỉ Tết kết thúc, anh bắt đầu đến công ty làm việc, Mộ Thiện thỉnh thoảng tới công ty của cô, tất cả lại đi vào nề nếp, ngoài việc tương lai của bọn họ vẫn chưa xác định.

Hết tháng giêng, bác sỹ tuyên bố vết thương của Mộ Thiện về cơ bản hồi phục, nhưng phải đợi ít nhất nửa năm mới có thể mang thai. Ngày hôm sau, Trần Bắc Nghiêu cùng Mộ Thiện về quê thăm bố mẹ cô.

Khác với lần trước vẫn còn e dè, lần này hai thế hệ cùng tụ tập dưới một mái nhà, không khí rất hòa thuận. Bà Mộ chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, coi như bù vào ngày Tết. Mộ Thiện vừa cầm đũa liền gắp miếng thịt thỏ vị cay, món cô yêu thích. Trần Bắc Nghiêu đang nói chuyện với ông Mộ, thế mà đôi đũa anh như có mắt, lập tức ngăn cô lại.

"Mấy hôm trước em còn kêu da dẻ dạo này không tốt, ăn ít đồ cay thôi." Anh cất giọng nhẹ nhàng.

Mộ Thiện tất nhiên biết anh nhắc đến vết thương của cô, chỉ là vừa rồi cô nhất thời quên mất. Cô rụt đôi đũa lại và trừng mắt với anh. Ông Mộ ở bên cạnh không có bất cứ biểu hiện gì, bà Mộ cười cười: "Cũng phải để Tiểu Trần quản con mới được."

Trần Bắc Nghiêu cùng ông Mộ uống rượu và trò chuyện, Mộ Thiện thỉnh thoảng góp lời. Ba người đang rôm rả, bà Mộ đột ngột lên tiếng: "Triểu Trần, hai đứa cũng không còn nhỏ tuổi, cháu có kế hoạch gì không?"

Câu hỏi khá thẳng thắn làm Mộ Thiện giật mình. Thật ra mẹ cô trong điện thoại cũng từng nhắc khéo cô vài lần, đều bị cô hàm hồ ứng phó. Bây giờ bà Mộ đặt thẳng vấn đề, chỉ e là đúng ý Trần Bắc Nghiêu.

Quả nhiên, Trần Bắc Nghiêu tỏ ra rất nghiêm túc: "Thưa cô chú, cháu chỉ đợi Mộ Thiện gật đầu thôi ạ."

Sắc mặt bà Mộ lộ vẻ vui mừng, thật ra bà không sốt ruột gả con gái. Chỉ là bà nghe nói hai người đã sống chung, điều kiện của Trần Bắc Nghiêu lại rất tốt, anh phải bày tỏ thái độ, người làm mẹ như bà mới yên lòng. Về chuyện con gái bà lúc nào kết hôn không phải quá quan trọng.

Mộ Thiện lập tức lên tiếng: "Công ty con mới vừa khởi sắc, con muốn chờ hai năm nữa rồi mới tính."

Ông Mộ gật đầu, ông vừa định mở miệng, Trần Bắc Nghiêu quay sang nói với bà Mộ: "Thưa cô chú, nếu cô chú đồng ý, cháu muốn đính hôn với Thiện Thiện trước."

Nghe câu này, cả nhà đều trầm mặc. Bà Mộ lên tiếng phá vỡ không khí im lặng: "Cũng phải, hai đứa đã sống cùng nhau rồi, đính hôn chỉ là hình thức. Lão Mộ, anh nói có đúng không?"

Ông Mộ là người bảo thủ hơn bà Mộ, trước đó nghe nói Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu sống chung, ông không vui lắm. Bây giờ thấy Trần Bắc Nghiêu tỏ ý muốn chịu trách nhiệm, ông mừng rỡ gật đầu: "Ừ"

Mộ Thiện mỉm cười: "Chuyện này có gì bàn sau, không cần gấp lắm. Đúng rồi, Tiểu Trần đặt tour du lịch cho bố mẹ, tháng sau bố mẹ có thời gian đi không?" Ông bà Mộ nói cần gì tốn kém, chủ đề đính hôn không ai nhắc tới nữa.

Trong lúc bố mẹ xem tài liệu tour du lịch, Mộ Thiện véo Trần Bắc Nghiêu một cái rõ đau dưới gầm bàn, anh cầm chén trà đưa lên miệng, chỉ mỉm cười nhìn cô. Mộ Thiện biết anh lại ép cô tỏ thái độ rõ ràng.

Việc Trần Bắc Nghiêu đã quyết định quả nhiên không thể xoay chuyển, hơn nữa còn nhanh hơn sự tưởng tượng của Mộ Thiện.

Sau bữa trưa, ông Mộ vào phòng chợp mắt một lúc, bà Mộ xem tivi. Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện xem quyển ảnh lúc cô còn nhỏ, anh rất tự nhiên rút bảy tám tấm ảnh Mộ Thiện ở các độ tuổi khác nhau bỏ vào túi áo comple. Sau đó anh kéo cô đứng dậy: "Chúng ta ra ngoài đi dạo."

Bên ngoài tuyết đã tan, nhà cửa cây cối như được tắm rửa sạch sẽ. Xuống dưới tầng một, Mộ Thiện phát hiện tài xế đã đợi từ lâu. Cô và Trần Bắc Nghiêu ngồi lên xe, tài xế lập tức nổ máy.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Mộ Thiện hỏi.

Trần Bắc Nghiêu không trả lời, tay anh đặt sau lưng cô, đôi mắt anh thâm trầm. Mộ Thiện đã lờ mờ đoán ra nên cô không hỏi gì thêm.

Đầu xuân vùng núi vẫn còn giá lạnh nên người đi ngoài đường thưa thớt. Thỉnh thoảng có vài đứa trẻ bất chấp thời tiết lạnh buốt chạy nô đùa trên đường núi. Lối lên núi có tấm đá lớn khắc bốn chữ "Công viên Bắc Thiện". Tài xế và vệ sỹ đứng đợi ngoài cửa công viên, Trần Bắc Nghiêu giống thời niên thiếu, dắt tay Mộ Thiện đi men theo con đường ngoằn ngoèo lên sườn núi.

Con đường nhỏ đã được tu bổ, dễ đi hơn trước đây rất nhiều. Hai bên đường trồng cây cối xanh mướt. Đây đúng là phong cảnh quê nhà trong ký ức Mộ Thiện. Ở đây hoàn toàn khác miền Bắc, nơi cô sống một mình suốt bảy năm, nơi này mùa đông vẫn một màu xanh tươi, phảng phất đầy ắp tia hy vọng.

Hai người một trước một sau lặng lẽ bước đi, không ai mở miệng. Vượt qua quả đồi, vào bên trong sơn cốc có một con suối nhỏ chảy ngang qua đường. Mặc dù nước suối không bị đóng băng nhưng nhìn qua cũng biết rất lạnh. Mộ Thiện còn đang chần chừ, Trần Bắc Nghiêu cúi xuống trước mặt cô: "Lên đi."

"Quần và giầy anh sẽ bị ướt hết." Mộ Thiện bất động.

"Phía trước có nơi để thay." Trần Bắc Nghiêu cất giọng trầm ấm.

"Em nặng lắm đấy." Mộ Thiện leo lên lưng anh. Lời cô nói đều là sự thật, tuy cô không béo nhưng tuyệt đối không nhẹ cân.

Trần Bắc Nghiêu coi như không, anh đứng thẳng dậy bước xuống dòng suối. Giọng nói trầm ấm của anh thoảng qua tai Mộ Thiện: "Cõng bà xã còn sợ nặng sao?"

Tim Mộ Thiện đập mạnh. Mười đầu ngón tay cô túm chặt lưng áo anh, cảm giác hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh. Trần Bắc Nghiêu siết chặt tay, làm cô càng áp sát vào người anh.

Đi qua con suối, anh không thả cô xuống, cứ tiếp tục tiến về phía trước. Mộ Thiện lo lắng sức khỏe anh vừa bình phục, cô dịu dàng mở miệng: "Bỏ em xuống đi, đừng mệt quá."

Trần Bắc Nghiêu không buông tay, anh cười khẽ: "Em phải có lòng tin vào thể lực của anh."

Tim Mộ Thiện mềm hẳn, cô vòng hai tay qua cổ anh, vùi mặt vào lưng anh: "Lâu lắm rồi anh không cõng em. Lần trước..." Lần gần đây nhất là tám năm trước.

Trần Bắc Nghiêu im lặng một vài giây, sau đó anh nói nhỏ: "Vậy để anh cõng em cả đời được không?"

Lòng Mộ Thiện vừa ngọt ngào vừa nhói đau, cô không trả lời câu hỏi của anh. Trần Bắc Nghiêu thả cô xuống đất, chân Mộ Thiện dẵm lên lớp cành lá rất dầy, phát tiếng kêu loạt xoạt. Trần Bắc Nghiêu đặt hai tay lên vai Mộ Thiện, từ từ xoay người cô. Cô sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Trên dốc núi xanh rì là một ngôi nhà nhỏ màu trắng lặng lẽ đứng ở đó. Mộ Thiện chưa bao giờ gặp một ngôi nhà đẹp đẽ như vậy, từng đường nét tinh tế vô cùng.

Cảnh đẹp ở xung quanh càng khiến ngôi nhà nổi bật hơn. Đằng trước ngôi nhà là hàng cây cao, bên cạnh là hồ nước nhỏ, lúc này mặt hồ yên lặng không gợn sóng, giống một tấm gương trong suốt. Đằng sau ngôi nhà là ngọn núi một màu xanh mướt.

"Vào nhà xem đi." Trần Bắc Nghiêu kéo tay Mộ Thiện đi đến gần ngôi nhà, anh móc chìa khóa mở cửa.

Trong nhà trang trí đơn giản mà ấm áp. Mặc dù căn phòng rộng không có người ở cũng không hề có cảm giác trống vắng. Chỉ cần có người đứng trong nhà, chỗ nào cũng tràn ngập sinh khí.

Trần Bắc Nghiêu đưa cô đi thăm quan cả ngôi nhà, tầng hai ngoài phòng chính còn có phòng dành cho trẻ sơ sinh, bên trong thậm chí đặt một chiếc giường gỗ dành cho em bé, đồ chơi xếp đầy trên mặt đất. Cuối cùng tới ban công trong phòng chính, Mộ Thiện không khỏi cảm thán khi cô phóng tầm mắt ra hồ nước nhỏ tĩnh mịch.

"Anh còn nhớ không? Trước đây chúng ta nhìn thấy có người xây nhà trên sườn núi, anh còn nói họ khoe mẽ." Mộ Thiện mỉm cười: "Bây giờ anh chiếm cả khoảng đất rộng như thế này..."

"Mộ Thiện, hãy gả cho anh..." Giọng nói anh từ đằng sau truyền tới, cắt ngang lời cô.

Mộ Thiện cứng đờ người, đầu óc trống rỗng, cô từ từ quay lại.

Trần Bắc Nghiêu đứng cách cô nửa mét, anh nhìn cô chăm chú, ánh nắng chiếu vào mái tóc đen của anh, khiến cả người anh tỏa không khí ấm áp. Anh giơ tay rút từ túi áo một cái hộp nhỏ màu đen, anh mở hộp, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Trần Bắc Nghiêu tiến lên một bước, hôn phớt lên môi Mộ Thiện, sau đó anh nắm khuỷu tay cô và cất giọng dịu dàng: "Đưa tay cho anh."

Tay Mộ Thiện run nhẹ, cô vô ý thức khép chặt bàn tay. Trần Bắc Nghiêu buông khuỷu tay cô và từ từ trượt xuống dưới. Mộ Thiện ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt trầm tĩnh, dịu dàng, chờ đợi, không dễ cự tuyệt của anh. Ánh mắt anh như hố đen sâu thẳm, muốn hút cô vào trong đó.

Mộ Thiện vội đưa tay ra đằng sau, cô nói dứt khoát: "Để em suy nghĩ thêm." Lời nói vừa thốt ra cô đã hơi hối hận, trên thực tế cô đâu cần suy nghĩ, cô chỉ là...chỉ là không hạ nổi quyết tâm.

Trần Bắc Nghiêu không ngờ cô từ chối thẳng thừng như vậy, anh nhất thời ngây người. Sau đó anh cúi xuống nghịch chiếc nhẫn trong tay rồi lại bỏ vào hộp, anh nói nhỏ: "Được."

Không khí giữa hai người trên đường về rõ ràng lạnh nhạt hơn. Mộ Thiện cảm thấy hối hận, trong lòng cô hỗn loạn vô cùng. Trần Bắc Nghiêu tuy đoán ra cô có thể cự tuyệt, anh không đến nỗi quá thất vọng nhưng ít nhiều cũng không vui.

Trần Bắc Nghiêu đưa Mộ Thiện tới nhà, anh hôn lên má cô và nói dịu dàng: "Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh đợi em."

Mộ Thiện gật đầu, xuống xe. Xe của Trần Bắc Nghiêu lập tức quay về khách sạn.

Đêm hôm đó Mộ Thiện gần như thức trắng, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến chuyện hai người cách xa bao nhiêu năm, nghĩ đến chuyện đồng sinh cộng tử ở Tam giác vàng, cô cũng nghĩ đến dáng vẻ si mê của anh khi hôn cô. Cô đột nhiên cảm thấy, thật ra anh mới là một đóa anh túc khiến cô không thể dứt ra.

Sáng hôm sau khi tỉnh giấc tinh thần của Mộ Thiện khá uể oải, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Diệp Vi Nông. Hóa ra Diệp Vi Nông cũng vừa về huyện Thần thăm họ hàng. Trước đó khi Mộ Thiện trở lại thành phố Lâm, Diệp Vi Nông lại đi Bắc Kinh nên hai người chưa gặp mặt. Thế là Mộ Thiện và Diệp Vi Nông hẹn gặp nhau vào buổi sáng.

Buổi chiều cùng ngày Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu sẽ về thành phố Lâm, vì vậy cô gọi điện cho anh. Giọng Trần Bắc Nghiêu vẫn bình thản như không: "Được, em cứ đi gặp cô ấy đi, xong việc anh sẽ đến đón em."

Cúp điện thoại, Mộ Thiện gọi taxi đi đến điểm hẹn, đó là một ngôi chùa nhỏ. Diệp Vi Nông mấy năm nay chùa chiền ở trời nam biển bắc có nơi nào cô chưa từng đi qua? Về quê nghe nói ngôi chùa nhỏ này quẻ xăm rất chuẩn, cô bắt Mộ Thiện cùng cô đi rút quẻ.

Ngôi chùa rất nhỏ, vừa vào cửa là có thể nhìn thấy hết đại điện ở bên trong. Trong chùa cũng không một bóng người, chỉ có một hòa thượng ngồi đốt lửa trong sân, hòa thượng ngoài bốn mươi tuổi, người gầy gò ốm yếu, dưới chân đi đôi giày thể thao cũ, trông không hề giống một cao tăng.

Diệp Vi Nông cầm tay Mộ Thiện đi vào. Hai người chắp tay lễ vị hòa thượng rồi quỳ xuống đệm cói trong đại điện. Diệp Vi Nông tỏ ra rất thành kính, cô nhắm mắt niệm một hồi rồi cúi lạy ba lần. Mộ Thiện không tin vào mấy trò này nhưng trong lòng cô có tâm sự, cô muốn tìm nơi ký thác nên cũng làm như Diệp Vi Nông. Trong lúc cúi lạy, đầu cô bật lên ý nghĩ: con muốn cùng Trần Bắc Nghiêu sống đến đầu bạc răng long.

Diệp Vi Nông rút quẻ, bỏ ra mười đồng để giải mã nội dung. Hòa thượng không nói nhiều, chỉ cho biết đại khái đường công danh của người bạn mà cô cầu rất tốt, nhất định thăng quan tiến chức vùn vụt. Về đường tình duyên, vị hòa thượng nói một câu hư hư thực thực "Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn", khiến Diệp Vi Nông chẳng biết nói gì hơn.

("Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn": Nguyên văn câu thơ của Lục Du là Sơn cùng "Thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn"- "Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng", có nghĩa mọi việc còn có hy vọng)

Mộ Thiện không rút quẻ, cô biết mấy quẻ này giải thích thế nào cũng có nghĩa tốt đẹp. Diệp Vi Nông gần đây chắc có phiền não nên mới gửi gắm vào những thứ này. Hai người quyên góp cho nhà chùa rồi đi theo một tiểu hòa thượng xuống nhà ăn dùng cơm chay.

Nhà ăn không có người, tiểu hòa thượng dọn lên vài món rau rồi biến mất. Diệp Vi Nông hỏi tình hình gần đây của Mộ Thiện, Mộ Thiện không giấu diếm, kể đại khái chuyện xảy ra ở Tam giác vàng, khiến Diệp Vi Nông vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Mộ Thiện hỏi chuyện Diệp Vi Nông, tuy lúc rút quẻ cô còn nhăn mặt nhíu mày nhưng bây giờ đã tươi cười rạng rỡ: "Có một ít trở lực nhưng không sao cả, tất cả có Lão Tuần." Nói xong cô chuyển đề tài: "Cậu và Trần Bắc Nghiêu cãi nhau à?"

Mộ Thiện im lặng vài giây, cô chậm rãi mở miệng: "Anh ấy cầu hôn tớ, nhưng tớ bảo để tớ suy nghĩ."

Diệp Vi Nông cảm thấy hơi kỳ lạ. Tuy Mộ Thiện chơi với cô rất thân nhưng chưa bao giờ Mộ Thiện bày tỏ hết nỗi lòng. Hôm nay, trông Mộ Thiện ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Diệp Vi Nông ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: "Mộ Thiện, thật ra cậu là người rất mâu thuẫn."

Mộ Thiện mở to mắt.

Diệp Vi Nông nói tiếp: "Trước năm học lớp 11, cậu luôn là học sinh gương mẫu, đám nam sinh có điều kiện tốt đến mức nào theo đuổi cậu, cậu cũng chẳng thèm để ý đến người ta. Cậu không biết đâu, bọn con trai trong trường đều nhận xét cậu là người tình trong mộng thuần khiết nhất, bởi vì cậu không nhiễm bụi trần. Thế mà một người không nhiễm bụi trần như cậu lại vì Trần Bắc Nghiêu phá thai chẳng khác gì một thiếu nữ hư hỏng. Cũng chính cậu tám năm trời không đón nhận tình cảm của người đàn ông khác, chỉ biết chờ đợi vô vọng. Cậu cũng lúc nào cũng mâu thuẫn như vậy. Nhìn bề ngoài, cậu có vẻ đơn giản, nhưng bất cứ điều gì, chỉ cần cậu đã nhận định thì chẳng ai có thể thay đổi. Cũng chính vì lẽ đó, cậu mới tiến thoái lưỡng nan."

Mộ Thiện trầm tư suy nghĩ, cô chợt nhớ ra mối quan hệ giữa Diệp Vi Nông và thị trưởng Tuần càng khó khăn hơn cô. Cô bất giác hỏi: "Có phải tình yêu của tớ không đủ?"

Diệp Vi Nông thở dài: "Không, tớ cho rằng không phải không đủ. Có lẽ do cậu luôn theo đuổi một thứ sai lầm nên mới cảm thấy đau khổ. Mộ Thiện, rốt cuộc cậu muốn điều gì trên người Trần Bắc Nghiêu? Một người tình hoàn hảo không khiếm khuyết? Vì anh ấy không hoàn hảo nên trong lòng cậu mới không cam tâm? Nhưng khi cậu yêu một người, lẽ nào không phải trả một cái giá nào đó?"

Mộ Thiện cảm thấy có một ý nghĩ vụt qua đầu cô nhưng cô không nắm bắt được, cô lặp lại: "Trả giá?"

Ánh mắt Diệp Vi Nông xa xăm, nghĩ đến tình cảnh của mình, cô bất giác lẩm bẩm: "Ai muốn chịu tủi thân chứ? Nhưng nếu phải chịu tủi thân ấm ức cả đời, cả đời trong tim có gai nhọn không thể rút ra, thì đây cũng chính là cái giá của việc yêu anh ấy. Mộ Thiện, cậu là người lương thiện, nhưng nhiều lúc cái Tôi của cậu lớn quá. Thỉnh thoảng, cậu cũng nên nghĩ cho anh ấy, nên đứng ở lập trường của anh ấy nhìn nhận vấn đề."

Tim Mộ Thiện chấn động mạnh.

Cô nghĩ, Diệp Vi Nông nói đúng, cô luôn theo đuổi thứ sai lầm. Mục đích của cô khi rời xa anh là hy vọng ngừng yêu anh, nhưng cô không thể làm được điều đó, đây là một sai lầm.

Cô còn một sai lầm nữa là cô luôn nghĩ, "Tôi" muốn gì? "Tôi" muốn làm một người chính trực, "Tôi" muốn lấy một người đàn ông chính trực. Điều đó đều xuất phát từ góc độ của cô. Nói một cách khác, cô không chịu thỏa hiệp vì Trần Bắc Nghiêu, không chịu trả giá vì anh.

Ấm ức cả đời, đau khổ cả đời, thậm chí lương tâm dằn vặt suốt đời, đó chính là cái giá của việc cô yêu anh. Tại sao trước đây cô không nhận ra điều này mà nhất nhất làm theo ý mình.

Mộ Thiện đột nhiên cảm thấy mọi khúc mắc trước đó trở nên rõ ràng, cô đã biết mình nên làm gì.

Diệp Vi Nông thấy bộ dạng thất thần của cô liền lên tiếng an ủi: "Đừng buồn phiền nữa, trước đó chẳng phải cậu định có em bé hay sao? Lẽ nào hai cậu còn có thể xa nhau?"

Mộ Thiện gắp miếng rau xanh bỏ vào miệng. Rau rừng ngon ngọt ngoài sự tưởng tượng của cô, cô cười cười: "Ừ, cậu nói đúng lắm."

Ăn cơm xong, xe đón Diệp Vi Nông đã đến cổng chùa. Mộ Thiện có một quyết định quan trọng, tuy không có gì bất ngờ nhưng trong lòng cô vẫn rất xúc động. Cô bảo Diệp Vi Nông về trước, cô ở lại chùa một lát rồi đi sau.

Ngôi chùa rất nhỏ, Mộ Thiện đảo một vòng, xuống nhà bếp xin một ít rau rừng rồi lững thững xách túi ra ngoài cửa chùa.

Ngoài cửa chùa có một bức tường đá rất lớn, trên khắc nhiều tác phẩm của thi nhân người bản xứ, có bài từ thời Minh Thanh, có bài thời cận hiện đại. Mộ Thiện ngẩng đầu liền thấy hai câu: "Nhất khúc thanh khê nhất khúc sơn, điểu phi ngư dược bạch vân gian" (Một khúc suối trong một khúc núi, chim bay cá lượn giữa mây trắng). Mộ Thiện cười thầm, hình như sau khi trút gánh nặng trong lòng, cô nhìn gì cũng tươi đẹp hơn.

Mộ Thiện tiếp tục dõi theo hàng chữ trên tường, cô đột nhiên bắt gặp một hình bóng quen thuộc. Cô liền ngoảnh đầu, Trần Bắc Nghiêu một tay chống vào bờ tường, anh ngẩng lên xem bài thơ ở bên trên. Anh mặc áo khoác đen dài, khiến thân hình càng cao lớn, nước da anh càng trắng hơn. Anh chưa nhìn thấy Mộ Thiện, thần sắc anh rất bình thản. Một lúc sau, anh rút bao thuốc từ túi áo, châm một điếu rồi đưa lên miệng hít một hơi dài. Anh vô tình quay đầu liền nhìn thấy Mộ Thiện.

Mộ Thiện tiến lại gần Trần Bắc Nghiêu, bởi vì ánh mắt dõi theo của anh nên cô không tự nhiên. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Đến trước mặt Trần Bắc Nghiêu, Mộ Thiện thuận tay rút điếu thuốc trên môi anh đi thêm vài bước vỏ vào thùng rác. Không đợi cô quay lại, anh tiến lên ôm vai cô.

"Vi Nông đâu rồi?"

"Cậu ấy về trước rồi. Anh đến sao không gọi điện thoại cho em?"

"Anh muốn một mình yên tĩnh một lát."

Mộ Thiện phì cười: "Sao em nghe có vị đáng thương thế?" Khi cô nói câu này, lông mày cô giãn ra, khóe mặt đầy ý cười, ngữ khí có vẻ trêu chọc. Trần Bắc Nghiêu vốn thu lại tâm tình, dự định bày kế khác để chinh phục cô. Nhưng thái độ của cô khác hoàn toàn thái độ từ chối của ngày hôm qua và thái độ né tránh của những ngày trước, tim Trần Bắc Nghiêu rung nhẹ.

Cho đến khi lên xe, Trần Bắc Nghiêu vẫn trầm mặc quan sát tình hình. Mộ Thiện không biết mở lời thế nào, cô giơ túi rau rừng cho anh xem: "Ngon lắm đấy."

Trần Bắc Nghiêu "ừ" một tiếng, hai người lại im lặng.

Xe đi xuống núi, trời đột nhiên đổ mưa, mưa mỗi lúc một nặng hạt, nhiệt độ giảm xuống không ít. Mộ Thiện hơi rùng mình, Trần Bắc Nghiêu liền cởi áo khoác khoác lên vai cô, sau đó anh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nơi này gần khách sạn của anh, đợi hết mưa rồi về nhà em lấy hành lý, sau đó chúng ta quay về thành phố Lâm."

Mộ Thiện gật đầu.

Khách sạn ở huyện nhỏ chỉ có tiêu chuẩn ba sao. Trần Bắc Nghiêu ở phòng chuyên phục vụ lãnh đạo, điều kiện cũng tạm ổn. Hai người vừa vào phòng, Trần Bắc Nghiêu hỏi: "Em có đói không? Mộ Thiện lắc đầu.

Mộ Thiện ngồi xuống giường, Trần Bắc Nghiêu rót cho cô một cốc nước nóng, anh đứng một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

"Thiện Thiện, chuyện ngày hôm qua em không cần..."

"Bắc Nghiêu!" Mộ Thiện hai tay ôm cốc nước nóng, cô trực tiếp cắt ngang lời anh: "Anh có biết tại sao em không nhận lời anh ngay?"

Trần Bắc Nghiêu cụp mi mắt, nhìn mười đầu ngón tay thon dài của cô đang cầm cốc nước: "Anh biết, thỏa thuận ba năm..."

"Là anh không đúng". Mộ Thiện lại một lần nữa cắt lời Trần Bắc Nghiêu, cốc nước trong tay cô hơi run run: "Người khác cầu hôn đều quỳ xuống, sao anh chỉ bảo em đưa tay cho anh..."

Trần Bắc Nghiêu ngước mắt nhìn Mộ Thiện, lần đầu tiên trong đời phản ứng của anh vô cùng chậm chạp.

Một niềm vui to lớn ùa vào tim anh, khiến anh chếnh choáng. Nhưng sắc mặt anh vẫn rất trầm tĩnh, anh đưa tay vào túi áo sờ hộp nhẫn.

Hai má Mộ Thiện đỏ ửng, Trần Bắc Nghiêu mỉm cười, anh từ từ quỳ một chân xuống.

"Mộ Thiện, hãy lấy anh em nhé." Anh cầm bàn tay phải cô, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của cô. Sau đó anh nắm chặt tay cô, ngẩng lên nhìn sâu vào đáy mắt cô.

"Thiện Thiện, em có yêu cầu gì với anh?" Thanh âm của anh trở nên khàn đặc.

Mộ Thiện lắc đầu, như muốn cho anh biết, cô không có đòi hỏi gì hơn.

Trần Bắc Nghiêu vẫn chưa hết kinh ngạc. Đúng lúc này, Mộ Thiện giơ hai tay ôm cổ anh, cô nhắm mắt cúi đầu đặt bờ môi mọng đỏ lên môi anh.

Một động tác đơn giản nhưng đủ khiến Trần Bắc Nghiêu ý loạn tình mê. Anh thở hắt ra đầy thỏa mãn, ôm thắt lưng cô cùng ngã xuống giường.