Truyền Kiếm

Chương 28: Chương 24 Ngươi không phải là kiếm khách !\n

TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang

Chương 23: Hàn thiết tinh khoáng

Dịch giả: Nino1310

Biên tập:

)

Ám lưu của Phi Thạch Thành cùng Mạc Vấn không có bao nhiêu quan hệ, hắn chỉ là khách qua đường tạm thời sống nhờ ở phủ thành chủ, buổi sáng ngày thứ hai chỉ điểm mấy chỗ thiếu hụt trong Đại Chu Thiên Kiếm Quyết cho Phương Bình, xế chiều liền ra khỏi phủ thành chủ, đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi cửa sau khi tới Phi Thạch Thành.

Tu luyện không phải thời gian càng dài thì càng tốt, thân thể của mỗi người mỗi ngày chỉ tiếp nhận một lượng thiên địa linh khí cố định, phải cần thời gian để tiêu hóa, nếu không có hấp thụ nhiều thiên địa linh khí hơn nữa cũng vô dụng, ngược lại sẽ tầu hỏa nhập ma vô cùng nguy hiểm. Mạc Vấn thân thể đặc biệt, nhưng cũng không thể không thổ nạp thiên địa linh khí một cách điều độ, bình thường nhập định ba canh giờ, thân thể liền đạt tới bão hòa, trong khoảng thời gian này Mạc Vấn đều lựa chọn ban đêm để tiến hành, ban ngày khi có thời gian rảnh cũng thực hiện

Nhưng lần này đi ra ngoài Mạc Vấn cũng không có tâm tư đi du ngoạn, từ khi hắn ở Kiếm Trì tiếp nhận thần bí chú kiếm sư chú thể, con đường mà hắn phải đi liền bất đồng với những linh kiếm sư bình thường. Trừ bỏ thường ngày luyện hóa thiên địa linh khí thì những linh kiếm tàn kiếm thượng cổ kia cũng có thể là nguồn cung cấp lực lượng cho hắn, lần này ra ngoài chính vì tìm kiếm manh mối về các loại tàn linh kiếm đó.

Đem tinh thần buông lỏng, Mạc Vấn bắt đầu đi dạo, hắn tập trung chủ yếu vào các cửa hàng bán linh kiếm cùng một số cửa hàng chuyên về đồ cổ có cất giữ cổ kiếm, nhưng tiếc là hắn liên tục quan sát hơn mười cửa hàng, bên trong đều không phát hiện được đồ vật muốn tìm.

Đảo mắt từ từ qua phía tây, Mạc Vấn có chút thất vọng thở dài, đang chuẩn bị trở về thì tinh thần đột nhiên phát hiện một cỗ linh khí đặc biệt yếu ớt. Không giống với thiên địa linh khí cùng linh kiếm linh lực, nhưng cỗ linh khí này lại khiến cho thân thể của hắn sinh ra cảm giác đói bụng, đúng, chính là đói bụng. Giống như là một gã tửu quỷ khi ngửi thấy mùi rượu vậy, tế bào khắp cả người Mạc Vấn đều đang rung động.

Mạc Vấn men theo cảm giác nhìn lại, đập vào mắt là một tòa kiến trúc bốn tầng xa hoa tên là “Tàng Trân Lâu” ở giữa ngã tư đường, giữa lối vào là hai thiếu nữ kiếm khách diện mạo xinh đẹp cầm bội kiếm đứng đó

Do dự một chút, Mạc Vấn vẫn quyết định vào bên trong, đồ vật làm cho thân thể của hắn sinh ra cảm giác đói bụng khiến trong tiềm thức hắn khẳng định vật này đối với tu luyện sau này của hắn có trợ giúp rất lớn

Hai thiếu nữ kiếm khách bên ngoài Tàng Trân Lâu cũng không cản trở Mạc Vấn, mà là tươi cười ngọt ngào khom lưng hành lễ.

Đi vào đại sảnh ở lầu một, phát hiện ra nơi này cũng không khác gì mấy so với cửa hàng vũ khí trang bị bình thường, chẳng qua đồ vật được phân loại chi tiết hơn, kích thước cũng lớn hơn nhiều. Đảo qua từng nơi trưng bày trường kiếm phổ thông, hộ giáp, được vật xếp thành núi, cũng không phát hiện được đồ vật cần tìm, theo linh giác của hắn thì thứ đó còn ở bên trên.

Mạc Vấn liếc mắt nhìn xung quanh đại sảnh, phát hiện trong góc có một chiếc thang thông tới lầu hai, bất quá trước cửa thang lại có hai gã đại hán đứng ôm kiếm, một cỗ khí tức nguy hiểm từ trên người bọn họ tản ra, dĩ nhiên lại gần ngang với Hắc Phong Thiết Vệ

Hai gã thủ vệ thực lực đã đạt tới nhất lưu kiếm khách, quả thật có thể khiến cho phần lớn khách mua hàng chùn bước, nhưng đối với Mạc Vấn lại không tạo ra chút uy hiếp nào, cất bước đi về phía cầu thang.

“Người đến dừng bước.” Hai gã kiếm khách đưa tay chặn trước cửa thang lầu, một người trong đó liếc mắt đánh giá Mạc Vấn, hơi khinh miệt nói: “Lầu hai là nơi mua sắm dành riêng cho linh kiếm sư, vị khách nhân này nên dừng bước đi.”

Mạc Vấn có chút ngạc nhiên, trách không được lầu một trường kiếm nhiều như vậy nhưng lại không có một thanh linh kiếm nào, hơn nữa hộ giáp, dược vật đều phần lớn là hạ phẩm, thì ra đồ tốt đều ở trên lầu

“Vậy làm cách nào mới có thể tiến vào lầu hai?” Mạc Vấn không muốn phá hỏng quy củ của đối phương, vẻ mặt ôn hòa hỏi

Vẻ khinh miệt trong mắt kiếm khách kia ngày càng sâu: “Ta đã nói rồi, lầu hai là nơi mua đồ dành riêng cho linh kiếm sư, dĩ nhiên chỉ có linh kiếm sư mới có thể đi lên.”

Mạc Vấn khẽ cau mày, cuối cùng vẫn cố nén sự không vui trong lòng, nói: “Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?”

“Hắc.” Kiếm khách kia cười nhạt một tiếng: “Có, đương nhiên là có, chỉ cần ngươi tại bổn điếm mua được thương phẩm giá trị vượt qua mười lượng vàng, trở thành khách hàng cấp đồng của bổn điếm, liền có được tư cách tiến vào lầu hai. Dĩ nhiên còn có một cách đơn giản hơn, chính là đánh bại hai người bọn ta, tự nhiên sẽ không còn ai ngăn cản người lên lầu hai.”

“Vậy có thể không?” Mạc Vấn hai mắt híp lại, thái độ khinh miệt liên tiếp của hai gã kiếm khách này làm lửa giận trong lòng hắn bùng phát, hắn đường đường là Thiếu trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang, cho dù không được người chào đón thì cũng chưa từng bị ai gây khó dễ như vậy, tay trái cầm kiếm không tự chủ được mà siết chặt lại.

“Hỗn láo!”

Đang lúc Mạc Vấn muốn phát tác, trên lầu đột nhiên truyền xuống một tiếng quát lớn, một trung niên nam tử mặc cẩm bào từ trên lầu bước nhanh xuống, “Bốp! Bốp!” cho hai gã kiếm khách mỗi người một bạt tai

“Đồ hỗn láo! Thầy dạy kiếm thuật của thành chủ đại nhân mà các ngươi dám ngăn cản! Mắt chó của các ngươi mù rồi sao? Còn không mau tránh ra cho ta!”

Hai gã kiếm khách căn bản không dám phản kháng, ngoan ngoãn tránh sang một bên

Lúc này trung niên nam tử mặc cẩm bào kia mới hướng tới Mạc Vấn khom người, trên khuôn mặt đeo lên nụ cười đậm chất con buôn: “Văn công tử xin đừng trách, hai gã thủ hạ của ta có mắt không biết Thái Sơn, ngài nếu không có tư cách tiến vào lầu hai, thì ở Phi thạch thành này còn có người nào có tư cách đó?”

Mạc Vấn im lặng không nói, nhìn nam tử mặc cẩm bào đang diễn trò trước mặt

Trung niên nam tử mặc cẩm bào dường như không để ý, tiếp tục nói: “Tại hạ Triệu Quang, là chưởng quỹ của Tàng Trân Lâu, có chỗ nào đắc tội mong công tử tha thứ. Mặt khác, để bồi thường lại sự mạo phạm của tệ lâu vừa rồi, liền cho tại hạ làm chủ a, thương phẩm trên lầu hai này công tử có thể tùy ý chọn một vật, bổn lâu chỉ tính giá một nửa, hơn nữa sau này công tử mua vật phẩm ở chỗ chúng ta sẽ được ưu đãi hưởng chiết khấu mười phần trăm.”

Mạc Vấn thủy chung không có lên tiếng, theo đuôi Triệu Quang lên lầu hai, thương phẩm trên lầu hai quả nhiên cao hơn một bậc so với lầu một, tất cả trường kiếm được trưng bày đều là linh kiếm hạ phẩm, hộ giáp, dược phẩm đa số đều là trung, thượng phẩm. Đáng tiếc, Mạc Vấn vẫn không phát hiện được đồ vật mình muốn tìm ở nơi này, nhưng đạo linh khí kỳ lạ kia vẫn xuất hiện ở phía trên đầu

Thấy bộ dáng Mạc Vấn không chút hứng thú nhìn lướt qua các vật phẩm ở lầu hai, Triệu Quang không chắc chắn hỏi: “Ở đây không có thương phẩm khiến Văn công tử hài lòng sao?”

Mạc Vấn gật đầu

“Văn công tử muốn gì cứ nói, Tàng Trân Lâu chúng ta là Nam Phương Đệ Nhất Lâu. Năm châu phía nam ở các thành trì lớn nhỏ đều có chi nhánh, có thể nói là nơi bán thương phẩm của toàn bộ Triệu Quốc đấy.”

Mạc Vấn vẫn như trước không nói lời nào, mà đem ánh mắt hướng về phía trong góc thang lầu, là nơi đi thông lên lầu ba

Trong lòng Triệu Quang hơi chột dạ, không khỏi có chút căm tức, tiểu tử này lòng tham không đáy à, lại còn định nhắm tới lầu ba, nơi đó là chỗ giao dịch của linh kiếm sư trung giai. Nhưng nghĩ tới sự dặn dò của người nọ, hắn chỉ đành kiên trì nói: “Nếu lầu hai không có đồ vật lọt vào mắt Văn công tử, vậy liền lên lầu ba xem một chút, hôm nay nhất định phải khiến cho công tử hài lòng.”

Lầu ba, đồ vật trưng bày ít hơn lầu hai rất nhiều, chỉ có một số ít linh kiếm trung phẩm, hộ giáp thượng phẩm cực phẩm cũng không thiếu, lại có rất nhiều thánh dược chữa thương. Rất nhanh ánh mắt Mạc Vấn bị hấp dẫn bởi một vật phẩm được trưng bày trên kệ

Đó là một khối kim loại kỳ lạ, toàn thân là màu trắng bạc, trông giống như Bí Ngân nhưng lại tuyệt đối không phải. Bởi vì trên đó tỏa ra hàn khí lạnh như băng, phảng phất ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ dị, chính là linh khí kỳ lạ mà Mạc Vấn cảm nhận được

Hàn thiết tinh khoáng

Mạc Vấn liếc mặt một cái liền nhận ra vật phẩm này, đây là tài liệu chế tạo linh kiếm trung phẩm trở lên, Chú Kiếm Sơn Trang của bọn họ hàng năm đều mua một lượng hàn thiết tinh khoáng để cung cấp cho việc đúc kiếm

Mạc Vấn sắc mặt cổ quái, không nghĩ tới đồ vật khiến cho thân thể hắn sinh ra cảm giác đói bụng lại là một khối kim loại. Chẳng lẽ muốn hắn ăn cục sắt này sao? Vậy cũng quá hoang đường đi.

Mạc Vấn không tự chủ được đi về phía khối hàn thiết tinh khoáng, khi hắn vừa dừng lại trước kệ gỗ, cỗ khí tức của hàn thiết tinh khoáng trưng bày trên đó cảm nhận được khí tức của thân thể của hắn, đột nhiên bị hấp dẫn tiến vào trong cơ thể

Mạc Vấn thần sắc càng thêm cổ quái, hắn rõ ràng cảm ứng được thân thể của mình tham lam hấp thụ cỗ khí tức kia, cường độ của thân thể thậm chí có một chút tăng trưởng rất nhỏ. Chẳng lẽ nói thân thể của mình giống như linh kiếm, phải cần tới kim loại để rèn luyện sao?

Triệu Quang đứng bên cạnh lại khẽ thở phào nhẹ nhõm, khối hàn thiết tinh khoáng này mặc dù đáng giá, nhưng so với một thanh thành phẩm linh kiếm trung phẩm vẫn còn kém xa, hắn vốn dĩ còn lo Mạc Vấn chọn một thanh linh kiếm trung phẩm, bây giờ nhìn thấy Mạc Vấn có hứng thú với khối hàn thiết tinh thạch này thì trong lòng thoải mái thiếu chút vỗ tay.

“Khối hàn thiết tinh khoáng này hai ngày trước mới thu vào trong lầu, có trọng lượng là ba mươi bốn cân chín lượng tám tiền, trị giá một trăm lượng vàng, Văn công tử nếu thích chỉ cần đưa năm mươi lượng vàng là có thể đem đi.” Triệu Quang ở một bên vội vàng nói.

Mạc Vấn ánh mắt ngẩn ra, trong lòng khổ sở, vật đã nằm trong tay lại phải bỏ xuống, không phải là không muốn, mà hắn hôm nay trên người bất quá chỉ có mười ba lượng vàng, đây là thù lao dự chi mà Phương Nhu cấp cho hắn sau khi tới Phi Thạch Thành

Triệu Quang là người khôn khéo thế nào? Lập tức nhìn ra manh mối trong đó, ho nhẹ một tiếng nói: “Công tử hình như đang có chút túng quẫn?”

Mạc Vấn nhìn hắn một cái, gật đầu

“Cái này hoàn toàn không thành vấn đề, công tử trước tiên có thể ký sổ, đợi khi nào dư dả có thể quyết toán sổ sách cũng không muộn.”

“Các ngươi không sợ ta quỵt nợ?”

“Công tử nói đùa rồi, lấy thân phận của ngài sao có thể quan tâm tới chút tiền nhỏ này?” Triệu Quang cười ha ha nói.

Mạc Vấn do dự một chút, cuối cùng nói: “Ta trả mười lượng vàng trước, còn lại bốn mươi lượng trong vòng một tháng ta sẽ trả ngươi.”

“Được rồi, tại hạ sai người đóng gói rồi đưa tới phủ thành chủ giúp ngài.” Triệu Quang giống như đã đạt được một vụ làm ăn lớn, hồng quang đầy mặt phân phó hạ nhân đem hàn thiết tinh khoáng đóng gói lại.

“Đợi đã.” Một thanh âm cao ngạo từ không xa truyền tới.

Mạc Vấn theo tiếng nhìn lại chỉ thấy một người trung niên từ từ đi tới, trường kiếm bên hông phóng ra một cỗ linh khí ba động không kém

Mạc Vấn thần sắc hơi động, người này hắn biết, mấy ngày trước trong yến hội nhận phong thành chủ đã cùng ngồi chung một bàn, chính là Đường chủ Liễu Đao của Kiếm Sư Đường ở Phi Thạch Thành, một gã linh kiếm sư ngũ giai, hơn nữa đã sắp tiến vào lục giai, linh kiếm mà hắn sử dụng là một thanh trung phẩm trung vị linh kiếm

Liễu Đao ngẩng đầu đi tới trước mặt hai người, giương mắt liếc Mạc Vấn cùng Triệu Quang nói: “Triệu chưởng quỹ, khối hàn thiết tinh khoáng này ta muốn, một trăm lượng hoàng kim.”

Vừa nói móc ra một tờ kim phiếu từ trong ngực đưa tới, Triệu Quang vẻ mặt khó xử nói: “Liễu đường chủ, không phải ngài làm khó ta sao? Vật này đã bán cho Văn công tử, đâu thể thu tiền của ngài nữa?”

“Triệu chưởng quỹ, lời ấy sai rồi, vật này Văn giáo thụ cũng không có trả toàn bộ, giao dịch chưa thành, hai người cạnh tranh tự nhiên người trả giá cao sẽ được, nếu Văn công tử cảm thấy không phục có thể ra giá cao hơn so với tại hạ.” Liễu Đao liếc mắt nhìn Mạc Vấn một cái, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ khó che dấu, siêu nhất lưu kiếm khách đối với người bình thường mà nói quả là cao không thể chạm, nhưng đối với người thân là ngũ giai linh kiếm sư như hắn thì lại chẳng thèm để ý. Lực lượng của linh kiếm sư ngũ giai có thể hoàn toàn áp chế siêu nhất lưu kiếm khách, không phải kỹ xảo có thể bù đắp.

:yy67:

:oe75: